Phật Tứ Diện

Chương 13: C13: Rơi vào vực thẳm




Editor: Gấu Gầy

Cánh cửa nặng nề như cách biệt một thế giới khác, ánh đèn mờ ảo, âm nhạc chát chúa. Dưới ánh đèn neon xanh tím, những người đàn ông lòng đầy ô uế bẩn thỉu, cầm ly cocktail lắc lư, đổ chất lỏng màu hổ phách vào ly thủy tinh.

"Đừng chỉ lo nói chuyện, uống đi nào, cạn ly."

Thái tử giơ ly, lời nói dành cho mọi người nhưng ánh mắt lại liếc sang cô gái bên cạnh.

"À đúng rồi, để tôi giới thiệu một chút." Tay Thái tử nhẹ nhàng đặt lên vai cô gái.

"Đây là Đường Tiểu Uyển, nhân viên văn phòng mới của công ty chúng tôi, cùng với chủ nhiệm gì đó... Đúng rồi, chủ nhiệm Du, công việc của hai người giống nhau."

Thái tử đẩy nhẹ cô gái: "Sau này em phải học hỏi nhiều từ chủ nhiệm Du, nhìn xem người ta vừa rồi biết quan sát, biết phục vụ tận tình thế nào."

Cộp! Tiếng ly rơi xuống nhẹ nhàng.

Không gây ra tiếng động lớn, nhưng khiến không khí trong phòng VIP đông cứng lại trong chốc lát.

Phàn Tiêu từ từ dựa vào ghế sofa rộng lớn, chân dài vắt chéo, dùng ánh mắt mỉm cười nhìn về phía Thái tử.

Tiếng nhạc chảy xuôi chậm rãi nhẹ nhàng, lúc này cũng chỉ có tiếng nhạc.

Phàn Tiêu có rất nhiều kiểu cười, mà kiểu lúc này Du Thư Lãng chưa từng thấy.

Vẻ mặt uể oải, thờ ơ, nhưng không ai có thể bỏ qua cảm giác áp bách đột ngột xuất hiện trên người hắn.

Thái tử bình thường được người ta tâng bốc đã quen, hiện giờ cũng hơi đen mặt, nhưng hắn và Phàn Tiêu kết bạn cũng vì kinh doanh, do đó chỉ đành cố gắng nở ra một nụ cười xin lỗi với Du Thư Lãng.

"Tự dưng tôi lại nói gì thế này, chủ nhiệm Du đừng để bụng nhé."

Du Thư Lãng không ngờ Phàn Tiêu vì mình mà có thể không khách khí đến mức tỏ thái độ như vậy, trong lòng dễ chịu không ít, anh nhìn Phàn Tiêu, ánh mắt biết ơn không cần phải nói.


Bị cuốn vào cơn bão, anh khẽ cười, ánh mắt rời khỏi Phàn Tiêu, nhẹ nhàng lướt qua: "Thực ra Phó tổng Tiết nói không sai, công việc văn phòng chủ yếu là phục vụ, tùy từng tình huống mà phải biết mình nên làm gì."

Anh không hạ mình cũng không kiêu ngạo, lời lẽ chân thành, khiến cho Thái tử tìm về được ít mặt mũi, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút.

Ánh mắt của Du Thư Lãng dời sang một bên, rơi vào cô gái, tiếp tục nói: "Tiểu Uyển phải không? Vì ông chủ của cô đã nhờ tôi chỉ bảo cô, nên hôm nay tôi sẽ tự cao một lần, chỉ dạy cô một chút."

Anh không nhanh không chậm đứng lên, đi đến bên cạnh cô gái ngồi xuống, tìm một cái ly không trên bàn, mở nước khoáng đổ vào phân nửa.

"Muốn phục vụ tốt trước hết phải giữ được tinh thần tỉnh táo, nếu cô say rượu, ai sẽ chăm sóc ông chủ của cô?"

Anh đẩy cốc nước về phía cô gái, khóe môi mỏng nhẹ nhàng nâng lên: "Nhân viên văn phòng tham gia tiệc tùng, quy tắc đầu tiên, không có tửu lượng thì đừng uống rượu."

Đôi mắt cô gái tràn đầy cảm kích, Du Thư Lãng liếc nhìn Thái tử, quả nhiên sắc mặt không hề nao núng.

"Nhưng mà, Tiểu Uyển của chúng ta có tửu lượng mà, vừa có thể tiếp đãi tốt các anh trai, vừa có thể chăm sóc tốt ông chủ của mình." Thái tử đặt tay lên vai cô gái, vỗ nhẹ, cúi người nhìn cô, lời nói mang theo hơi lạnh, "Phải không Tiểu Uyển?"

Cơ thể cô gái càng cứng đờ, cô vặn tay do dự rất lâu, cuối cùng dưới ánh mắt gần như ép buộc của Thái tử, nhẹ nhàng gật đầu.

"Ai, không phải đã xong rồi sao." Hắn đẩy ly nước trước mặt cô gái theo mặt bàn kính trượt ra rất xa, mặt nước chao đảo, khiến ly nước bị đổ ra một nửa.

"Nào, cạn ly!"

Lúc Thái tử nâng ly, Phàn Tiêu dõi theo Du Thư Lãng, nói chính xác hơn, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời khỏi Du Thư Lãng.

Lúc này, sắc mặt của chủ nhiệm Du rất bình tĩnh, vẫn là dáng vẻ không hề hoảng loạn khi gặp biến. Nhưng anh đã sờ tay vào điếu thuốc, rũ mắt cho vào miệng, không châm lửa.

Giọng nói ngậm điếu thuốc vẫn rõ ràng, Phàn Tiêu nghe anh nói: "Chỉ uống rượu thì có ý nghĩa gì chứ?"

Anh ngước mắt lên cười: "Chơi bài không? Ai thua thì uống."

"Được thôi." Phàn Tiêu kéo dài giọng, là người hưởng ứng đầu tiên.


Thi Lực Hoa vẫn xem kịch từ đầu có hơi ngẩn ra một chút, sau đó cũng hào hứng kêu lên: "Chơi bài chơi bài, lẽ ra nên chơi từ sớm."

Thái tử nhìn cô gái lần nữa, đen mặt buông ly xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được thôi, chơi cái gì? Uống thế nào?"

"Chơi poker được không?" Du Thư Lãng sờ vào bật lửa, nghiêng đầu châm điếu thuốc, ngón tay rõ ràng nghịch ngợm với chiếc bật lửa mạ vàng có hoa văn nổi. Sau khi nhận được sự đồng ý, anh bỏ bật lửa trở lại túi, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay rồi lấy bộ bài tây từ giỏ trò chơi.

Mãi đến khi thấy Du Thư Lãng rất thuần thục trong việc xào bài, Phàn Tiêu mới chắc chắn rằng anh thực sự biết chơi bài. Ngón tay thon dài được mặt bàn đen làm nổi bật sự trắng ngần, sau khi xào bài một cách gọn gàng ba lần, Du Thư Lãng dùng một tay cắt bài từ trên xuống dưới, ánh mắt quét qua mọi người, thản nhiên hỏi: "Ai chơi?"

Trong giới thương trường, điều biểu hiện rõ ràng nhất chính là địa vị và cấp bậc, ngoại trừ Phàn Tiêu, Thi Lực Hoa và Thái tử, không ai lên tiếng. Du Thư Lãng hiểu rõ trong lòng, anh chia bài lần lượt đến ba người họ rồi dừng.

"Tiểu Uyên cũng chơi." Thái tử thuận mồm thả ra một quả bom.

Tay cầm bài hơi khựng, Du Thư Lãng liếc mắt nhìn cô gái hỏi: "Biết chơi không?"

Cô gái gật đầu: "Phó tổng Tiết đã dạy."

Du Thư Lãng không nói gì, dọn bàn bắt đầu chia bài lại, chỉ có Phàn Tiêu là nhìn thấy trên đầu điếu thuốc mà anh đang cắn xuất hiện một vòng dấu ấn...

Thi Lực Hoa trong tiếng cổ vũ của mọi người lần lượt nuốt xuống bốn ly rượu rum nhỏ. Hắn yêu thích vị mềm mại ngọt ngào của rượu rum, nhưng rượu này cũng khá mạnh, hiện giờ hắn đã ngà ngà say.

"Chết tiệt, sao lúc nào tôi cũng thua vậy?" Hắn uống cạn ly cuối cùng, đặt ly mạnh xuống bàn, tính toán, "Phàn Tiêu uống bốn ly, chủ nhiệm Du hai ly, lão Tiết, cậu uống mấy ly rồi?"

Thái tử dang rộng hai tay dựa vào ghế sofa hừ một tiếng: "Tôi uống mấy ly không quan trọng, quan trọng là cô gái nhỏ của chúng ta chưa uống một ly nào."

Bên cạnh cô gái, trên giá gỗ tinh xảo đặt tám ly rượu màu nâu đục, đây là những ly rượu vừa được pha chế.

"Người do phó tổng Tiết dạy ra đương nhiên là kỹ thuật tốt, may mắn tốt." Du Thư Lãng đúng lúc khen ngợi.

"Để tôi chia bài cho," Thái tử thả lỏng vai, hạ hông vươn tay, "Làm sao dám làm phiền chủ nhiệm Du hoài được."


Du Thư Lãng vừa định từ chối, bên cạnh Thái tử đã có người đưa lên một bộ bài mới. Hắn cầm lấy, xào bài cắt bài, ý tứ không rõ nhìn Du Thư Lãng một cái rồi mới bắt đầu chia bài.

Sau một ván, cô gái thua.

Thái tử sờ sờ chiếc khuyên tai kim cương trên tai trái, không ngừng thở dài, ánh mắt lại liếc vài lần lên bộ ng ực cao ngất của cô gái.

Cô gái cầm ly rượu, đưa lên miệng.

Thái tử nhướng cao lông mày, tóc xanh huýt sáo, Thi Lực Hoa nhìn quanh, Phàn Tiêu nhìn về phía Du Thư Lãng.

Hít một hơi thật sâu, cô gái từ từ nâng cổ tay lên...

"Chờ đã." Cô gái bị kêu dừng, chủ nhân giọng nói là người đàn ông thanh nhã bên cạnh cô.

"Sao có thể để cho con gái người ta uống rượu một mình," Du Thư Lãng cười sang sảng cầm lấy ly rượu của mình, nhẹ nhàng gõ vào ly cô gái, "Tôi cùng cô uống."

"À đúng rồi," đôi mắt của anh bỗng nhiên sâu hút, khóe môi hiện lên nụ cười, đồng tử ánh lên, dường như còn thâm trầm hơn mọi ngày một chút, "Nếu có người say, ở trong bữa tiệc muốn cùng cô uống rượu giao bôi, một nhân viên tiếp đón như cô nên làm thế nào?"

Chủ đề không liên quan, cô gái mơ hồ, mọi người càng thêm mờ mịt. Ngay lập tức họ lại nghe Du Thư Lãng nói một cách nhẹ nhàng: "Cô cứ coi tôi như một người thích chỉ bảo người khác, hôm nay tôi sẽ dạy cô."

Anh lấy ly rượu từ tay cô gái đặt vào giá gỗ, sau đó đổi chỗ giá gỗ của cô gái và mình.

Một ly rượu thuộc về cô gái, giờ đang nằm trong tay Du Thư Lãng: "Cô có thể nói, uống rượu giao bôi không tiện, nhưng có thể đổi rượu để uống. Như vậy vừa không ảnh hưởng đến công việc, lại không làm mất lòng khách hàng, những người đàn ông có phẩm chất vẫn còn dùng được sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng nữa."

"Nhớ chưa?" Du Thư Lãng lại một lần nữa chạm ly với cô gái, ánh mắt lóe sáng xua tan bầu không khí ô nhiễm trong phòng.

Phàn Tiêu ép xuống khóe miệng, hắn lấy hộp diêm từ túi ra, hai ngón kẹp một góc, liên tục lật đi lật lại.

Thi Lực Hoa lúc nào cũng ồn ào, nhưng lúc này lại yên lặng, hắn có chút không thể tin được nhìn Du Thư Lãng, sau đó càng ngạc nhiên hơn khi thấy hộp diêm trong tay Phàn Tiêu lật đi lật lại.

Phàn Tiêu đang bực bội? Phàn Tiêu thế nhưng lại đang bực bội vì "trò vui" của chính mình?

Không đợi hắn suy nghĩ kỹ, Du Thư Lãng bên kia vô tình làm đổ một ly rượu, hương rượu lan tỏa, giọt rượu màu nâu bắn lên áo sơ mi trắng, nhanh chóng thấm vào vải.

Anh quét tay qua áo, ngượng ngùng nói một câu: "Xin lỗi."


Sau đó lại bưng tiếp một ly, chưa kịp đưa lên miệng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thái tử: "Chủ nhiệm Du, lần này đừng làm đổ nữa nhé."

Lông mi dày đậm rung lên hai cái, Du Thư Lãng chậm rãi nhếch môi, ý cười lan tỏa, căn phòng tối tăm dường như có ngọc lưu ly tỏa sáng.

Anh lật tay uống rượu một cách ngon lành, khi họng Du Thư Lãng di chuyển, Thi Lực Hoa nghe thấy tiếng hộp diêm trong tay Phàn Tiêu bị bóp méo.

Du Thư Lãng tổng cộng uống bốn ly, sau khi uống cạn ly cuối cùng, anh nhẹ nhàng đặt ly xuống, bình tĩnh đứng dậy, như thường lệ mỉm cười nói rằng phải đi vệ sinh một chút.

Lúc này, ánh mắt của Thái tử lại mang theo ba phần ngưỡng mộ, miệng cười ha hả, giơ tay tiễn biệt: "Nhanh đi nhanh đi."

Không nhanh không chậm, vững vàng bình tĩnh, cánh tay cường tráng mở ra cánh cửa nặng nề, cho đến khi cánh cửa kia từ từ đóng lại, ánh mắt của Du Thư Lãng mới lạnh đi, bước nhanh về phía nhà vệ sinh...

Nút xả của bồn cầu được ngón tay thon dài nhấn xuống, tiếng nước xả vang lên, Du Thư Lãng từ từ đứng dậy, rút vài tờ giấy lau miệng.

Đẩy cửa phòng bước ra, vừa ngẩng đầu lên, anh liền thấy Phàn Tiêu đang dựa vào bồn rửa tay hút thuốc.

"Uống nhiều quá à?" Hắn lấy điếu thuốc ra, đưa cho anh một chai nước.

"Ừm." Du Thư Lãng đi tới nhận lấy, súc miệng rửa mặt tại bồn rửa.

Đứng thẳng người lên, anh vứt khăn giấy lau mặt vào thùng rác: "Tối nay... tôi cảm thấy không được khỏe lắm, nên tôi về trước." Anh cười nói, "Mọi người chơi vui vẻ nhé."

Phàn Tiêu tắt điếu thuốc mới châm: "Tôi đưa anh về."

"Không cần đâu."

"Đi thôi." Người đàn ông đi trước Du Thư Lãng, chỉ để lại cho anh một bóng lưng cao lớn.

Nóng, rất nóng.

Một ngọn lửa bắt đầu bùng lên trong cơ thể.

Hô hấp càng lúc càng nặng nề, Du Thư Lãng rơi vào vực sâu của d*c vọng bên cạnh người đàn ông mới quen chưa đầy nửa năm...

—------