Phật Tử Bị Giới Giải Trí Bắt Cóc

Chương 7: Thay Đổi Góc Độ




"Anh Kinh Huy." Nụ cười giả tạo trên gương mặt Liên Bách không thể giữ được nữa: "Ý anh là gì? Em là người đóng vai "Vô Danh"!"

Khi anh ta nói giọng điệu dần dần cao lên, anh ta tỏ ra khí thế chất vấn Kinh Huy.

Trước sự tức giận của anh ta Kinh Huy chỉ nhẹ giọng nói: "Liên Hồng An, đừng làm phiền công việc của đoàn phim nếu có gì thắc mắc hãy nhờ người quản lý hoặc công ty liên hệ với trợ lý của tôi."

Liên Hồng An, đây là tên cũ trong lý lịch của Liên Bách. Những người trong cuộc chỉ biết Liên Bách là một thành viên của Liên gia nhưng họ không biết Liên Bách chỉ là đứa con riêng của Liên gia.

Liên Bách nghĩ sau mấy năm kinh doanh anh ta đã vào giới thượng lưu rồi nên mới dám gọi một tiếng "Anh Kinh Huy" với Kinh Huy. Nhưng khi Kinh Huy gọi cái tên mà lẽ ra đã phải chôn vùi từ lâu, anh ta mới nhận ra mình đã nghĩ sai mười phần sai, sắc mặt anh ta tái đi trong giây lát.

Trên thực tế, Liên Bách vẫn luôn tạo ra hình tượng công tử nhà giàu trước màn ảnh, Kinh Huy không cần phải sử dụng lực lượng chỉ cần hắn cố tình tiết lộ thân thế thực sự của Liên Bách, hình tượng của anh ta sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Anh ta nghiến răng nhìn khuôn mặt của Tu Tâm trên màn hình, theo anh ta, chắc chắn là vì Tu Tâm đã đánh cắp ánh đèn sân khấu của anh ta nên Kinh Huy mới cố ý giao vai diễn "Vô Danh" cho Tu Tâm.

Rõ ràng Liên Bách đã quên mất ý định quăng Tu Tâm mới để Tu Tâm có cơ hội xuất hiện trước mặt Kinh Huy. Tuy nhiên, việc anh ta bị mất vai không liên quan gì đến diễn xuất của Tu Tâm.

Trợ lý của Kinh Huy, người đã nhìn thấy tất cả liếc nhìn Liên Bách như một kẻ đáng thương. Nếu Liên Bách nhìn xuống một chút anh ta sẽ có thể nhìn thấy chồng bảng phân cảnh trên bàn của Kinh Huy, các bảng phân cảnh chi tiết đến mức có thể trực tiếp xử lý thành phim hoạt hình.

Những người khác chỉ nghĩ Kinh Huy tạo ra bảng phân cảnh này do hắn cẩn thận nhưng trợ lý của hắn biết đó là do Kinh Huy là một kẻ kỳ quặc có tính kiểm soát vô hình!

Bất kể Tu Tâm thân là một võ sĩ có thể hiện tốt không, Liên Bách cũng không dám báo cáo với đoàn làm phim, anh ta bí mật tìm một võ sĩ muốn can thiệp vào thông báo của đoàn, anh ta bị loại khỏi đoàn phim của Kinh Huy.

Trong giới giải trí lưu lượng truy cập là quan trọng nhất, việc các minh tinh nổi tiếng sử dụng võ thuật và dời thông báo là điều thường thấy, chỉ là trong các bộ phim của Kinh Huy không cần nuông chiều thành tính, đánh võ có võ thay, văn hí có văn thay, hội họa đánh đàn có tay thay, lời kịch có phối âm gọi là minh tinh.

Coi như Liên Bách tìm võ thế không phải Tu Tâm, Kinh Huy cũng sẽ giải ước với Liên Bách, chỉ là hiện tại gặp Tu Tâm. Tu Tâm ở trong mắt Kinh Huy đã là sự lựa chọn hoàn hảo cho vai diễn "Vô Danh"...

Liên Bách không biết anh ta đã động chạm đến các nguyên tắc của Kinh Huy, mà đem hết mọi thứ đổ lỗi cho Tu Tâm.

Tu Tâm, vô duyên vô cớ cõng một cái nồi, cậu cảm nhận được ác ý như kim châm, vô thức nhìn về phía Liên Bách, đồng thời cũng nhìn thấy Kinh Huy.

Kinh Huy thấy Tu Tâm nhìn về phía hắn, Kinh Huy phớt lờ Liên Bách đang ở bên cạnh mình, cầm bộ đàm như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Tất cả các phòng ban vào chỗ, chuẩn bị quay bù."

Nói muốn tạo hình cho cảnh quay, Liên Bách đã tạo hình đầy đủ, nhưng không diễn, Kinh Huy cũng không có ý để Tu Tâm kết thúc. Trong nháy mắt, mọi người trong đoàn dường như đã hiểu rõ, tất cả đều thận trọng làm việc trong im lặng.

Chỉ có Tu Tâm nghĩ rằng cậu chỉ đang thực hiện cận cảnh hành động, hoàn toàn không biết gì nghe theo chỉ thị của Kinh Huy.

"Bật quạt gió nhỏ một chút, tự nhiên một chút."

"Ánh sáng dịu hơn một chút, vừa rồi cảnh này bị phơi sáng quá mức."

"Diễn viên đứng xa hơn một chút về bên phải, không nhìn vào ống kính."

......

Sau khi quá trình quay thực sự bắt đầu, Tu Tâm mới cảm thấy công việc diễn xuất rất vất vả, dù có thể vượt qua một số cảnh, cậu vẫn phải trang điểm để quay tiếp, mỗi lần cậu trang điểm, cậu lại phải quay về trạng thái đầu tiên để quay phim.

Mãi đến cảnh quay cuối cùng, Kinh Huy mới nói "qua", nhưng đây chỉ là cảnh đầu tiên trong ngày.

May mắn thay, khi mọi người bắt đầu sắp xếp bối cảnh và vị trí của cảnh tiếp theo, Tu Tâm có thể tạm thời yên tâm một thời gian.

Lúc cởi bỏ dây thép trên người ra, Tu Tâm cảm thấy như trút được gánh nặng, trên đũng quần cột đồ vật cậu thật sự cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Chẳng biết từ lúc nào Kinh Huy đã chạy đến bên cạnh cậu: "Thế nào? Còn tốt chứ? Đến uống chút nước."

Tần Ngọc và Nhiếp Vũ Nùng nhìn thấy Kinh Huy bưng nước tới trực tiếp trợn tròn mắt, bọn họ thân là nam nữ chính cũng không có đãi ngộ để Kinh Huy bưng nước cho mình.

Tu Tâm còn tưởng Kinh Huy thường hay chiếu cố diễn viên bên trong đoàn làm phim như vậy, không có chút gánh nặng nào tiếp nhận nước trong tay Kinh Huy, nói: "Còn tốt, cảm ơn đạo diễn Kinh. Mặc dù lần đầu tiên treo dây có chút không quen, nhưng cũng không mệt mỏi. "

Đối với Tu Tâm mà nói, treo dây xác thực so với lúc cậu tập võ nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Nếu có chỗ nào khó chịu, nhớ nói trước cho tôi." Kinh Huy lại dặn dò một câu mới yên lòng: "Nhân tiện, đừng rời đi sau khi quay xong. Tôi có chuyện cần bàn với cậu."

Tu Tâm nghe lời, uống cạn cốc nước Kinh Huy đưa, rồi tự nhiên đưa cốc nước đã cạn trả lại cho Kinh Huy: "Đã biết."

Kinh Huy hài lòng gật đầu, như chuyện đương nhiên nhận lại cái cốc quay người rời đi.

Sau khi Kinh Huy rời đi, Tu Tâm mới nhận ra Nhiếp Vũ Nùng, người đang ở bên cạnh cậu, đang nhìn cậu với vẻ mặt khó chịu.

Tu Tâm lo lắng hỏi: "Sao vậy Vũ Nùng, thân thể không thoải mái sao? "

Nhiếp Vũ Nùng cố gắng nửa ngày, cuối cùng cũng nuốt được tiếng cười điên khùng và tiếng thét chói tai về lại trong bụng, bình tĩnh nói: "Không có, không có gì."

Có kinh nghiệm lúc trước, phần diễn tiếp theo của Tu Tâm quay càng thêm thuần thục, thậm chí hiệu suất của cả đoàn phim đều cao lên không ít.

Muốn diễn đánh võ chân thực là phiền phức nhất, nếu diễn viên không ngã kịp thời, ra đòn không đúng chỗ, thì sẽ không mang lại cảm xúc như mong muốn cho khán giả. Muốn mang đến cho phim cảm giác chân thật, đoàn làm phim muốn làm cho hình tượng xinh đẹp sẽ càng khó khăn.

Trước đây, nếu muốn thực hiện được một cảnh đánh đấm hay, chỉ cần một hoặc hai tiếng là đã có thể thực hiện được một cảnh quay, có đôi khi lưng diễn viên đều phải ngã xuống.

Nhưng bây giờ có Tu Tâm, bên trong đoàn làm phim bên quay cảnh đánh võ quả thực như có thần trợ giúp! Cho dù đối thủ phối hợp Tu Tâm thế nào, cậu đều có thể đem động tác nối liền tự nhiên.

Nhưng mà Tu Tâm đến cùng vẫn còn là một người mới, thường để một số thứ lặt vặt chặn ống kính, cần phải quay lại.

Nhưng điều này dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến ​​của đoàn. Cả buổi chiều, ngoại trừ nhân vật nam chính ôm nữ chính xoay quanh tránh thoát ám khí thoát ra ngoài ống kính mấy lần, tất cả các cảnh quay đều diễn ra rất suôn sẻ.

Sau khi các cảnh quay được quay vào buổi chiều, đoàn phim thậm chí có thể hoàn thành công việc trước thời hạn! Lúc này, ánh mắt của nhiều người nhìn Tu Tâm đã hoàn toàn thay đổi, rất nhiều người lúc đầu không phát hiện ra manh mối cuối cùng cũng nhận ra, Tu Tâm không phải tầm thường.

Nhiếp Vũ Nùng càng không kịp tháo trang sức đã vọt đến trước mặt Tu Tâm hỏi: "Sở Thần, cậu nghĩ sao về việc tham gia studio của tôi? Bộ phim kế tiếp của tôi cũng phải đánh võ rất nhiều, tôi thật sự rất cần cậu!"

Tu Tâm chỉ đến đoàn phim để kiếm chút tiền, cậu không thực sự muốn vào giới giải trí, cậu mỉm cười định từ chối Nhiếp Vũ Nùng thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.

"Sao chị vẫn chưa đi?" Kinh Huy đứng sau lưng Tu Tâm, ngước mắt dửng dưng nhìn Nhiếp Vũ Nùng.

Nghe được ý của Kinh Huy, Nhiếp Vũ Nùng không hề khó chịu, cô nhìn Kinh Huy rồi lại nhìn Tu Tâm nói: "Khụ khụ, đúng rồi, chị Từ đã sắp xếp cho chị một cuộc phỏng vấn vào chiều nay, chị đi trước, Sở Thần chị sẽ trở lại nói chi tiết với cậu sau! "

Chờ bóng dáng Nhiếp Vũ Nùng xa dần, Kinh Huy mới nhìn Tu Tâm nói: "Hôm nay không có cảnh quay ban đêm, tôi mời cậu ăn cơm? "

"Được, cảm ơn." Tu Tâm vẫn nhớ Kinh Huy nói hắn có chuyện cần tìm cậu, nghĩ Kinh Huy chắc hẳn muốn ở trên bàn ăn cùng cậu nói chuyện nên không từ chối.

Nói về văn hóa trong bàn ăn, ngay cả một Phật tử tu tâm dưỡng tính cũng không thoát ra được.

Kinh Huy nghĩ đến việc cởi bỏ trang phục của mình trước, nhưng vào lúc này, Liên Bách không cam lòng tìm tới.

Ngoại hình Liên Bách thực ra có chút lãnh đạm, cũng chính vì đặc điểm của anh ta mà được chọn vào vai "Vô Danh". Rất nhiều chuyện thần thoại chuyện xưa bên trong, thần tính, phật tính được liên kết với sự không phân biệt giới tính, chẳng hạn như Quan Thế Âm Bồ Tát.

Lúc này, Liên Bách đã thay lại quần áo thường ngày, đôi mắt có chút đỏ lên, giống như một đứa trẻ ngây thơ phạm phải một chút sai lầm.

Anh ta bước đến bên người Kinh Huy, ẩn ẩn mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Anh Kinh Huy, em sai rồi. Nếu như em làm chỗ nào không tốt, em sẽ thay đổi..."

Liên Bách trông rất đáng thương, nhưng Kinh Huy cũng không có gì gọi là thương hương tiếc ngọc lịch sự tao nhã, hắn trực tiếp mở miệng đánh gãy lời Liên Bách nói: "Cho cậu rời khỏi tầm mắt tôi trong vòng mười giây, tôi còn có thể đem phí vi phạm dựa theo hợp đồng bồi thường cho cậu, nhưng nếu như lại dây dưa không rõ, tự gánh lấy hậu quả. "

Nghe vậy, Liên Bách không những không rời đi, ngược lại giống như là động vật bị đạp phải đuôi bắt đầu giơ chân, cuối cùng cũng không duy trì nổi hình tượng ngoan ngoãn nữa: "Kinh Huy, anh thật sự muốn giao vai "Vô Danh" cho cậu ta. Anh không thể?! "

Vừa nói vừa chỉ tay về phía Tu Tâm đang lặng lẽ ăn dưa bên cạnh, Tu Tâm không ngờ sự việc này lại có liên quan đến mình, nhất thời có chút buồn bực.

Chỉ thấy Kinh Huy ngăn ở trước mặt cậu lười biếng nhìn Liên Bách nói: "Vì sao không được? "

"Vì sao không được?" Liên Bách không thể tin nổi trừng lớn hai mắt: "Vai diễn này quay lại ba lần rồi! Kẻ nghiệp dư như cậu ta sẽ gánh nổi sao? Tại sao lại là cậu ta! Cậu ta so với tôi có gì tốt hơn? Cậu ta chỉ là một kẻ nghèo kiết hủ lậu, đám nhà quê! Cậu ta chỉ là một kẻ ngốc, thậm chí còn chưa ra mắt! "

Giọng nói Liên Bách lúc này có hơi lớn, may mà hầu hết các thành viên trong đoàn đều đã tan sở, chỉ có một số người đang tận tâm thu dọn đồ đạc.

Bởi vì người đối diện với Liên Bách là Kinh Huy, họ cũng không dám ăn dưa, chỉ dám mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng miệng nhìn tâm, coi mình là người trong suốt không tồn tại.

"Đám nhà quê? Kẻ nghiệp dư?" Kinh Huy cười, chỉ là nụ cười hắn không đến đáy mắt, ngược lại che giấu mỉa mai.

Lời mỉa mai này chọc đau con mắt Liên Bách, anh ta bỗng nhiên tựa như bong bóng bị xì hơi -- anh ta nhớ ra vai diễn của anh ta vẫn còn trong tay Kinh Huy, mà lại...

Liên Bách vượt qua Kinh Huy, nhìn Tu Tâm rõ ràng đang ở trong vòng xoáy lại thờ ơ lãnh đạm mà nghiến răng. Người khác không biết, nhưng rõ ràng anh ta biết mình chỉ là đứa con riêng, còn Tu Tâm mới thực sự là thiếu gia nhà giàu.

Anh ta không rõ vì sao người sinh ra đã có được tất cả, làm chuyện gì so với người khác đều càng dễ dàng.

Trong mắt anh ta đầy tơ đỏ, giống như đã lâm vào bước đường cùng. Tuy nhiên, thật ra, mọi thứ mà Tu Tâm sinh ra phải có đã bị người bạn tốt của anh ta, Sở Ý cướp hết.

Nghe đến đó, Tu Tâm cũng hiểu toàn bộ câu chuyện, cậu nhìn về phía Kinh Huy hỏi: "Đạo diễn Kinh, chuyện này...... Đây là chuyện anh muốn nói? "

Tác giả có điều muốn nói:

Tu Tâm: "Đạo diễn Kinh, chuyện này...... Đây là chuyện anh muốn nói? Xin thứ cho tôi vô ý xuất đạo, cho tôi từ chối. "

《 Hết trọn bộ 》