Con rồng này chíp quá thành thạo, hơn nữa còn không có chút gánh nặng tâm lý nào. Thẩm Miên hỏi: “Có phải anh thường xuyên kêu như thế này không?”
Hạ thú dữ chầm chậm lùi về sau hai bước: “Cậu có chắc là mình muốn biết không?”
Thẩm Miên: “Không thể hỏi à?”
Kể cả là đối với tộc rồng thì Rồng Truyền Thuyết vẫn là một loài vô cùng thần bí, thậm chí trong chuyên ngành dạy trẻ của văn minh nhân loại còn không có một quyển sách nào đề cập tới Rồng Truyền Thuyết. Loài này có quá nhiều bí mật, phía chính quyền cũng chưa từng đưa ra thông tin gì về họ.
Hạ Tỉnh vừa lùi vừa nói: “Không có gì không thể hỏi, tộc của tôi có thể gào rống, cũng có thể phát ra âm thanh như vừa rồi, chỉ là rất hiếm khi có rồng kêu như vậy mà thôi. Cơ bản là âm thanh đó dùng để làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu hoặc nhượng bộ, rồng con thường xuyên phát ra âm thanh này.” Thường là để lôi kéo sự chú ý của rồng hoặc người khác. Rồng con thường phát ra âm thanh này với bố mẹ mình, nhưng nếu đối tượng phát ra âm thanh là rồng trưởng thành, vậy thì ý tứ lấy lòng sẽ càng nặng hơn.
Hạ Tỉnh giải thích: “Thật ra phần lớn tộc rồng đều có tập tính này, chẳng qua là do âm thanh không giống nhau thôi, không có gì quá kỳ quái cả. Cậu xem, Tiệp An và Lộ Nguyên cũng là rồng cỡ lớn, chẳng phải mỗi ngày chúng đều thích dính sát bên người cậu đó sao? Ở trước mặt đối tượng mình yêu thích nào có ai không phải rồng con đáng yêu đâu?”
Đương nhiên Thẩm Miên biết, lúc Tiệp An kề sát tới gần anh sẽ bất giác phát ra tiếng ùng ục ùng ục, rất giống một động cơ đá quý cỡ lớn, còn khi anh chải lông cho Lộ Nguyên, chỉ cần chải tới trên đầu thì nhóc sẽ bắt đầu “ư ư ư”. Chủng tộc nào trên thế giới này cũng có một bộ cách thức làm nũng không truyền ra ngoài.
Điều khiến Thẩm Miên tò mò là một thứ khác: “Vậy anh có biết chít chít chít không?”
Hạ Tỉnh ngẩn ra: “….. không.”
【Sườn chua ngọt: Chíp chíp đã đủ kỳ lạ rồi, chít chít lại là thứ kỳ quái gì nữa vậy á hahahahahahahahaha.】
【Tia sáng tử vong: Tôi cười chết tại chỗ hahahahaha suy nghĩ của viện trưởng thần kỳ vl.】
【Tránh ra! Sấm sét vạn quân!: Viện trưởng ơi iem biết iem biết! Iem có thể chít chít chít! Viện trưởng nuôi iem đi, iem sẽ kêu cho anh nghe mỗi ngày, còn có thể đổi kiểu chít chít——】
【Bé cưng à: Viện trưởng thực sự rất thú vị hahahaha.】
Thẩm Miên hơi thất vọng: “Vậy thôi.”
Hạ Tỉnh: “….. rồng to như tôi dù có chít chít chít thì cũng không dễ nghe đâu!”
Thẩm Miên mặt không cảm xúc: “Chẳng lẽ chíp chíp chíp dễ nghe hơn chít chít chít à?”
Hạ Tỉnh bình tĩnh nhìn anh một chốc, sau đó bả vai hắn bỗng run lên rồi cười ra tiếng: “Ha ha ha ha ha ha.”
“Cười cái gì?”
Hạ Tỉnh nén cười: “Không gì cả.”
Chỉ là nhìn viện trưởng Thẩm nhà hắn đeo gương mặt gió tuyết không đổi dùng âm thanh lạnh nhạt nói ra một tràng từ tượng thanh đáng yêu mềm nhũn, đặc biệt, đặc biệt dễ thương.
【Thuốc dinh dưỡng vị dâu tặng hằng tinh x10】
【Muốn từ chức rồi tặng hằng tinh x10】
【Thuốc dinh dưỡng vị dâu: Là kiểu này, mị muốn nghe viện trưởng chít nữa cơ, chíp cũng được.】
【Nước lẩu: Ô ô ô tôi rất hiểu vì sao anh giai nhỏ lại thấy buồn cười, tôi sắp bị viện trưởng đáng yêu tới phát khóc rồi, sao toàn thân trên dưới của cậu ấy đều có thể moe vậy chứ.】
【Tia sáng tử vong: Mặt cậu ấy đẹp, mà linh hồn lại càng đẹp hơn. Cậu ấy ăn đáng yêu mà lớn đó ô ô ô.】
…..
Trong một căn biệt thự nằm ở vị trí trung tâm nhất của khu nhà ở thuộc quân đoàn số bảy ở hành tinh Đế Đô, giọng nói của sĩ quan trẻ tuổi vang lên:
“Anh ta chíp chíp chíp! Anh ta chíp cái gì mà chíp! Anh ta thật sự cho rằng toàn bộ tộc rồng đều không biết phân loài Canh Thìn bọn họ trưởng thành rồi sẽ chíp chíp chíp với ai hay sao?”
“Các anh không phải tử đảng à? Vì sao lại không biết khuyên bảo nguyên soái? Phải, đế quốc đang thúc đẩy ngoại giao giữa hai nền văn minh, anh ta thân là người thừa kế đứng đầu đương nhiên cần phải tỏ thiện chí, nhưng anh ta cần phải tỏ thiện chí đến thế này sao?!”
Vick bị chọc tức đến mức hội chứng sợ xã hội cũng sắp khỏi luôn, cậu đã hoàn toàn ngó lơ ba con rồng thành niên đang ngồi trên sô-pha.
Trên sô-pha từ trái sang phải theo thứ tự là thiếu tướng, trung tướng, thượng tướng mới được thăng hàm hai ngày trước. Một hàng ba rồng thành niên quân phục phẳng phiu đặt hai tay trên đầu gối, ngơ ngác nhìn Vick đi tới đi lui trong phòng khách.
Chiêu Tinh Thần đeo quân hàm trung tướng ba sao hai hoa run bần bật: “Tao sợ quá đi mất.”
Tông Trì ba sao một hoa: “Mày sợ cái gì?”
Chiêu Tinh Thần: “Vick sẽ không mắng chúng ta chứ?”
Ngôn Hoán: “Mày tỉnh táo chút đi, Vickie đã đang mắng chúng ta rồi.”
Gã tháo quân hàm ba sao ba hoa trên vai xuống rồi nhét vào trong túi.
Chiêu Tinh Thần nhỏ giọng hỏi: “Mày tháo quân hàm xuống làm gì?”
Ngôn Hoán suy nghĩ một thoáng: “Như vậy có thể sẽ có tôn nghiêm hơn chút.”
Tông Trì và Chiêu Tinh Thần nhìn quân hàm trung tá của Vick rồi lặng lẽ tháo luôn quân hàm của mình xuống: “Ừm, mày nói đúng.”
Làm rồng ấy mà, không thể quá coi trọng gánh nặng hình tượng(1) được.
Chú Thích (1)
Vick mở nền tảng stream Mắt Mèo ra rồi xem bình luận bên dưới video quay lại lúc phát trực tiếp, càng nghĩ càng giận: “Tên nào tên nấy chưa bao giờ bớt lo!”
Chiêu Tinh Thần nhỏ giọng: “Việc anh ấy đang làm chẳng phải chính là đang bán mặt đó sao? Hoàng thái tử điện hạ đẹp giai rất thích nhân loại, cực kỳ phù hợp với chính sách thúc đẩy sự hòa hợp giữa hai nền văn minh, không những thế thiết lập rồng* cũng tốt nữa.”
* Cái này đổi từ nhân thiết aka thiết lập nhân vật.
Tông Trì ra sức gật đầu.
Ngôn Hoán nhắm mắt lại nghĩ thầm: Xong rồi, đang yên đang lành mà lại nhắc tới thiết lập rồng làm gì chứ.
Quả nhiên, Vick lập tức cười khẩy một tiếng rồi nhấn mở một bình luận, sau đó đưa trí não tới trước mặt ba tướng quân: “Thiết lập rồng? Thiết lập trước kia của anh ta không phải là anh tuấn dũng cảm, có thể đảm đương nhiệm vụ làm lưỡi dao của đế quốc sao? Còn hình tượng của Hạ Tỉnh là người đàn ông cứng rắn, vậy giờ thì sao? Anh ta tự tạo tai tiếng cho mình, hôm nay còn chíp chíp chíp trước mặt mọi người.”
“Anh ta thế mà là bán mặt à? Rõ ràng là đang muốn bán thân thì có!”
Ba tướng quân đồng loạt ngửa ra sau, ra sức gật đầu: “Đúng đúng đúng, anh ta không biết xấu hổ.”
Vick nghĩ một lúc: “Không thể tiếp tục thế này được nữa, nếu không thì anh ta có khi sẽ lôi được cả con trai ra luôn mất. Đến lúc đó bệ hạ hỏi thì tôi phải bàn giao thế nào? Phải tìm một người tới bên cạnh nguyên soái khuyên nhủ mới được.”
Tuy bản thân Vick là quan tùy tùng nhưng lại làm văn chức, cậu không vào sinh ra tử với Hạ Tỉnh, cũng không tính là lính ruột của hắn, càng đừng nói đến kề vai sát cánh, hiển nhiên là Vick không thích hợp tùy tiện tới gặp Hạ Tỉnh trong lúc hắn đang ở trong tình cảnh đặc biệt.
Ánh mắt của Vick rơi xuống trên thân ba rồng đang ngồi trên sô-pha.
Trong toàn bộ đế đô, ba vị này là rồng được nguyên soái tin tưởng nhất, nhưng lại không có tên nào là rồng đứng đắn, nếu nhất định phải chọn một trong ba thì chỉ có mình Ngôn Hoán là có thể đi. Trung tướng Chiêu Tinh Thần đi thì chỉ có thể ăn nghèo viện trưởng Thẩm, mà để thiếu tướng Tông Trì đi thì cũng chỉ biết rớt liêm sỉ chung với nguyên soái thôi.
Vick chậm rãi lên tiếng: “Thượng tướng Ngôn Hoán.”
Thân rồng của Ngôn Hoán chấn động: “Vickie?”
“Tôi sẽ thay ngài viết một lá đơn xin điều động, chưa rõ có thể xin được mấy ngày, nhưng hi vọng ngài có thể tới bên cạnh khuyên bảo nguyên soái một chút.” Vick đè nặng giọng nói. “Không được lẳng lơ nữa!”
“Anh ta đã sắp ném mặt rồng tới chỗ nhân loại cách vách rồi!”
Ngôn Hoán: “……”
Vickie không hiểu Hạ Tỉnh, không biết việc này khó đến mức nào.
Vick cầm trí não lại rồi chuẩn bị tống cổ ba tướng quân đi. Khi ba tướng quân bị đuổi tới cửa, cậu bỗng nhiên mặt không biểu cảm nói một câu: “Đúng rồi, nếu có thể thì xin hãy mang về cho tôi một tờ chữ ký của viện trưởng, nói với cậu ấy rằng tôi vẫn luôn ủng hộ cậu ấy, cảm ơn.”
Ngôn Hoán: “….. ờm.”
Cạch.
Vick đóng cửa vào.
Ngôn Hoán: “…….”
Vickie, em là đồ không có trái tim.
Hai ngày sau, hành tinh Thủy Đô, viện nuôi trẻ Khải Minh.
Hai con lợn đỏ của Thẩm Miên đã nặng gần 30 cân, mỡ nhiều thân to, mỗi ngày đều hoạt bát chạy nhảy, còn đâm sụp tường lùn của chuồng heo. Thẩm Miên và Hạ Tỉnh bất đắc dĩ phải dậy lúc nửa đêm, mỗi người xách một con lợn ném vào trong hố to ở sân sau.
Hạ Tỉnh: “May mà hôm qua Tiệp An với Lộ Nguyên đã đào một cái hố to như thế này, nếu không thì chẳng biết phải làm sao với hai con lợn này nữa.”
Vị trí của hố rất kín đáo, Thẩm Miên cũng không biết viện nuôi trẻ đã xuất hiện cái hố sâu như này từ khi nào: “Đây là cái gì?”
Hạ Tỉnh ho hai tiếng: “Mấy ngày trước tôi mua cho hai đứa nó một quyển truyện cổ tích tìm báu vật, Tiệp An bèn kéo Lộ Nguyên tới đây đào hố, còn mang về một đống đá, rửa sạch xong đặt dưới giường rồi.”
Thẩm Miên: “Anh không ngăn cản chúng à?”
Hạ Tỉnh thở dài: “Vừa nhìn thấy hai nhóc con đó là tôi sẽ không nỡ từ chối chúng.”
Thẩm Miên cúi đầu nhìn cái hố một lúc rồi chầm chậm mở miệng: “Không đúng, tối qua tôi tắm cho hai đứa nó, không nhìn thấy trên người chúng có bùn đất.”
Hạ Tỉnh gấp rút thẳng thắn: “Tôi muốn làm mẫu phun lửa cho Tiệp An, không cẩn thận đập ra một cái hố trên mặt đất.”
Hai ngày trước, hắn cuối cùng cũng đã có thể duy trì IQ bình thường trong trạng thái hình rồng, thế là nhân lúc Thẩm Miên không ở, Hạ Tỉnh bèn dẫn hai nhóc rồng con bay lên không trung trong viện chơi nửa tiếng, lúc quay về còn cực kỳ vui vẻ, không cẩn thận phun một ngụm sấm sét xuống đất, đập ra một cái hố lớn.
Thẩm Miên: “…….”
Hạ Tỉnh hỏi anh: “Giận rồi à?”
Thẩm Miên nghĩ ngợi: “Nếu anh chít chít chít thì sẽ không giận.”
Hạ Tỉnh còn đang ngập ngừng giữa kêu và không kêu thì trí não bỗng rung lên, kịp thời cứu vớt hắn.
Hạ Tỉnh nóng lòng sốt ruột cầm trí não ra: “Tôi nhận máy trước đã.”
Mau chóng nhìn xem ân nhân cứu mạng là ai.
Thẩm Miên quay người đi xem cỏ Long Phí nhà mình, nhưng mới tới ruộng chưa được bao lâu anh đã nghe thấy một tiếng “phịch”, theo sau là âm thanh cắn nuốt rào rạo rào rạo.
Viện nuôi trẻ cách khu đất hoang không xa, thi thoảng sẽ có thú hoang cỡ nhỏ lẻn vào trong viện ăn trộm cỏ Long Phí.
Thẩm Miên không thấy có gì lạ bèn men theo âm thanh đi tới, nhưng anh chỉ nhìn thấy một mảnh đen tuyền.
Người gọi điện cho Hạ Tỉnh chính là Ngôn Hoán.
Hạ Tỉnh nhận điện, từ đầu bên kia truyền tới giọng nói mệt mỏi của đàn ông: “Hạ Tỉnh, anh chưa ngủ thì có thể tới đón em không?”
Hạ Tỉnh sửng sốt: “Chú mày tới hành tinh Thủy Đô rồi à? Mà mày mở dẫn đường không phải là được rồi sao?”
Ngôn Hoán: “Không được, cháu trai em rơi mất rồi. Anh ra giúp em tìm nó đi.”
Hạ Tỉnh: “….. Mày mang cháu trai tới làm gì?”
Ngôn Hoán đau đầu: “Còn không phải là do anh gây sự ở hành tinh Thủy Đô à, Vickie nói để em tới khuyên bảo anh, anh trai em lại bảo em dẫn thằng con ảnh ra ngoài giải sầu chút, kết quả em vừa ra đến phụ cận cảng thì nó đã rơi mất rồi.”
Hạ Tỉnh đang muốn nói gì đó thì Thẩm Miên bỗng lên tiếng: “Hạ Tỉnh.”
Hạ Tỉnh lập tức ném bay thằng em tử đảng đi rồi quay đầu lại: “Sao thế?”
Thẩm Miên xách một nhóc rồng con: “Đây là rồng gì?”
Rồng con nhét đầy cỏ Long Phí trong miệng, bị người xách lên rồi mà vẫn nhai nhai nhai.
Hạ Tỉnh chần chờ mở miệng: “Đứa cháu mà mày vừa nói ý, có phải cả tròng mắt đều là màu đen không?”
Ngôn Hoán: “Chuẩn, sao anh biết?”
- Hết chương 20-