Y không biết kết cục
của mình, vì nàng sai y đi lấy Vô Ái Hồn, y liền đi. Y tuân thủ ước hẹn, muốn cưới nàng làm vợ, thế nên dù nàng nói thôi, nhưng y không chịu
thôi.
Chuyện cưới nàng làm vợ thực sự quan trọng thế sao? Nàng
bỗng thấy mặt hơi nóng lên, ngóng về phía cánh rừng. Nàng mong Nhậm Hoài Tô cảm giác được uy lực của Tử Linh thụ sẽ nhanh chóng trở về, Vô Ái
Hồn… Vô Ái Hồn chẳng qua chỉ là một loài cỏ độc vớ vẩn mà thôi.
Vốn không đáng cho bất cứ ai liều mạng lấy cho bằng được.
Nàng đợi y trở về.
Hai con ngựa trắng nhởn nhơ ăn cỏ trên con đường mòn, nắng dần nhạt bớt,
trời ngả về chiều, nàng đã xuống ngựa từ lâu, khép lại tán ô trên đầu,
một mình đứng im lìm tại chỗ.
Nhậm Hoài Tô vẫn chưa trở về.
Bốn bề lạnh ngắt, chỉ mơ hồ tiếng trùng kêu yếu ớt, nàng không cảm giác
được quỷ khí, nơi có Tử Linh thụ mọc lên quỷ mị nào dám ghé? Không có
quỷ khí, quạt quỷ cũng yên tĩnh đến bất ngờ, càng làm cho nàng cảm nhận
rõ rệt rằng mình đang một mình.
Trước đây nàng có vạn quỷ bầu bạn, còn hiện tại, nàng chỉ có một mình.
Trăng non vừa mọc, sao trời dần hé, nàng nghĩ Nhậm Hoài Tô hẳn đã chết từ
lâu, bằng không vì sao y không trở ra? Nếu không phải vào rừng mà là một người khác hoặc một quỷ khác, chỉ e nàng đã quay đầu đi thẳng, tuyệt
không đứng đây chờ đợi.
Nàng nghĩ y chết rồi, tan thành cát bụi rồi, nhưng nàng vẫn đứng yên đó.
Không biết vì sao, nàng không thể bỏ y mà đi được.
Bóng đêm phủ xuống mỗi lúc mỗi dày, trong áo nàng có thứ gì dần toả ra ánh
sáng, Lục Cô Quang bỗng chấn động toàn thân: Cực Nhật Châu! Nàng có Cực
Nhật Châu! Vật này có thể chống lại lửa nóng, có lẽ có thể bảo vệ nàng
đi vào Vô Tâm cốc, ngăn được dương khí của Tử Linh thụ.
Nàng cho
tay vào ngực áo, nắm lấy viên ngọc ấm nhuận, có lẽ Nhậm Hoài Tô thực sự
đã chết rồi? Một thi mị chưa thức giấc bị giết bởi gốc Tử Linh thụ được
bảo hộ bởi tử long, đó chính là ý trời… Không ai giết nổi thi mị, cho
nên ý trời giết y, tránh y giết người vô tội làm loạn cõi trần. Nàng lần từng bước về phía cánh rừng, đi thẳng theo hướng ngọn núi, trong bóng
tối ánh sáng của Cực Nhật Châu càng trở nên rạng rỡ và êm đềm. Cô Quang
cảm nhận được dương khí của Tử Linh thụ, nhưng trong sự che chở của ánh
sáng toả ra từ viên ngọc, nàng không quá khó chịu, âm thầm hối hận: Nếu
nhớ ra công dụng thần kỳ của viên ngọc này sớm hơn, vừa nãy đáng nhẽ nên vào rừng cùng y.
Nếu ý trời muốn giết chết Nhậm Hoài Tô, nàng hy vọng… tối thiểu cũng có thể nhặt xác y về.
Lần từng bước vào trong, mỗi bước đều mong gặp được thi thể Nhậm Hoài Tô,
nhưng cũng mong mãi mãi không trông thấy, cứ phí công suốt dọc đường như thế. Khi Lục Cô Quang vừa trờ tới gần chân nũi, thình lình nghe thấy
một tiếng nổ lớn trên đỉnh núi, ầm một tiếng, một đống lửa điên cuồng
phừng phừng bốc lên.
Nàng kinh ngạc ngước đầu…
Tử Linh thụ!
Tử Linh thụ đang bốc cháy!
Mặt nàng biến sắc, ban nãy sấm chớp ầm ầm, tử long va chạm, Tử Linh thụ vẫn không bắt lửa, hiện giờ sao lại bốc cháy? Là ai đốt?
Ngay vào lúc ngọn lửa trên đỉnh núi bốc lên, có tiếng nổ rất to vọng tới, âm thanh gãy toát răng rắc của thân cây truyền về từ phía xa, những đốm
lửa tàn tung toé như mưa bay xuống từ đỉnh núi, nom tựa pháo hoa. Dù có
là tiều phu nơi sơn dã cũng nhìn ra, có ai đó đã châm lửa đốt gốc Tử
Linh thụ trên đỉnh nũi, bẻ nát vụn rồi ném thẳng xuống núi.
Một
kỳ cật ghê gớm đến mức này trong trời đất… Nàng khiếp hoảng nhìn những
đốm lửa tung bay giữa không trung, nguồn khí chí dương có thể khiến vạn
quỷ sợ hãi đến run rẫy trong trời đất… Bảo vật có một không hai, trong
ngọn lửa và những trận gió đêm này, đã hoá thành hư vô cả.
Những ngọn lửa Tử Linh thụ đang tung bay.
Giữa những tia lửa tứ tán và hơi khói mù mịt phủ kín ngọn núi cùng sơn cốc,
giữa làn khói đen dày đặc và khói bụi sặc sụa, có người bước ra từ lửa
khói.
Mái tóc đen xoã dài, áo trắng thùng thình phất phơ trong gió núi, những tia lửa lốm đốm dính trên vải áo.
Tay nàng nắm chặt Cực Nhật Châu, trân trân nhìn những đốm lửa tàn li ti ấy rơi trên áo y, tóc y.
Cảnh tượng lửa tàn cực đẹp, từng đốm nhỏ tắt lịm trên áo và trên tóc, người
ấy thần sắc phẳng lặng, chắp tay mà đi, gió núi thổi vạt áo y phấp phới, nàng chừng như lại trông thấy khung xương trắng hoang vu và cổ lão ấy.
Thứ khí thế cô độc ngang tàng mà tráng lệ như sông núi, bộ xương khô cuồng dại mà xinh đẹp, một tư thái tuyệt trần khoáng thế.
Y đến trước mặt nàng, khoé môi thoáng vẽ một nụ cười, tay phải đưa về trước.
Trong lòng bàn tay là một đoá hoa bé bỏng, yếu ớt và bợt bạt, những cánh hoa
có màu tái nhợt, cận kề héo úa, nhuỵ hoa đã kết thành quả hửng chín…
Một thứ quả mọng màu xanh tím, nom có phần chìm lấp.
“Vô Ái Hồn?”Nàng hỏi gần như thì thầm.
Kẻ ấy nở nụ cười im lìm, siết chặt năm ngón tay, trái cây lập tức nát bấy, giọng nói của y vang vọng bên tai nàng,”Làm vợ ta, há có thể vong tâm
tuyệt tình?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Nàng quát,”Nhậm Hoài Tô đâu?”
Y chỉ cười không đáp, bộ y bào ấy, gương mặt tuấn lãng ấy… không trật vào đâu được, y chính là Nhậm Hoài Tô, Nhậm Hoài Tô chính là y.
Huyết Lưu Hà trên cổ Lục Cô Quang lập loè sáng, nàng vung quạt, vạn quỷ đồng
thanh rên xiết,”Ngươi là giống gì? Nhậm Hoài Tô đâu?”
Kẻ ấy xoè
năm ngón tay, bã của Vô Ái Hồn rơi xuống đấy, chỉ để lại lòng bàn tay
nhuốm màu xanh tím, tựa như một thứ máu lạ với sắc màu ma quỷ.”Quái
vật.” Y đáp
Nàng thoáng sững người, nàng còn tưởng kẻ này sẽ
khăng khăng nói rằng y chính là Nhậm Hoài Tô, nhưng chẳng ngờ y lại đáp
hai chữ nọ,”Quái vật?” Quỷ khí trong chiếc quạt trong tay nàng càng nồng đậm, Tử Linh thụ đã bị phá huỷ, quỷ khí không còn chịu trói buộc, có
thể ùn ùn tuôn ra bất cứ lúc nào để tấn công kẻ địch, nhưng giống không
rõ là người hay quỷ trước mặt nàng đây có thể mở quỷ môn, hoàn toàn
không phải chỉ dựa vào quạt quỷ của nàng là có thể đối phó. Nàng thầm sợ hãi, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng,”Là cô hồn dã quỷ theo ám Nhậm
Hoài Tô?”
“Ha ha ha ha…”Kẻ ấy cười âm thầm,”Cô hồn dã quỷ?” Y
liếc nhìn bã Vô Ái Hồn dưới đất, mớ bã ấy bốc cháy trong câm lặng, tuyệt không còn gì dẫu chỉ là chút tro tàn,”Ta và y há là thứu cô hồn dã quỷ
có thể sánh ngang… Cô thấy đấy, tử long trấn trời, Tử Linh cổ mộc… chẳng qua cũng chỉ là thế mà thôi, ta búng ngón tay cũng đủ làm chúng hôi phi yên diệt…”Y cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sát ý buốt giá,”…huống
gì nhân gian?”
“Thi ị?” Nàng đứng yên bất động, gắng gượng chống đỡ nỗi sợ hãi chỉ muốn quay lưng đào thoát,”Ngươi là thi mị đã thức giấc ư?”
“Thi mị?”Kẻ ấy bỗng nhiên hỏi lại,”Thi mị là gì?”
“Người trải qua đau đớn tột cùng mà chết, đột ngột thành yêu.”Nàng hững hờ
đáp, chăm chú theo dõi sắc mặt y, âm thầm lấy làm lạ… lẽ nào… chính y
cũng không biết cái xác này là thân thể thi mị?
Dường như y sững người một thoáng, chậm rãi đưa lên cánh tay phải, xoè năm ngón tay, chăm chú nhìn lòng bàn tay mình,”Thi mị?”
“Vua của lệ quỷ.” Nàng gật đầu, rồi hỏi,”Ngươi cũng không biết mình là thi mị?”
Y ngửa mặt cười dài,”Ha ha ha… ” Tiếng cười mênh mông xa ngái, bầy chim
trong rừng hoảng hốt bay lên nháo nhác, cây cối rào rào trút lá,” Hiện
tại đã biết rồi. Nhưng có pahir là thi mị hay không, có phải lệ quỷ
vương hay không… với ta mà nói, không hề quan trọng. Trong lòng bàn tay y thình lình nhen lên một đốm lửa, ngọn lửa ma quỷ nhảy nhót đổi màu, từ
vàng đến tím, từ tím thành đen, khi đốm lửa đen xuất hiện, lòng bàn tay y chợt xuất hiện một lỗ đen nhỏ xíu, trong lỗ đen quỷ khí nanh nọc, gầm rít muốn ra ngoài, một luồng hơi giá rét buốt đến cùng cực tuôn ra, cây cối bốn bề đóng băng trong chớp mắt.
Quỷ môn!