Thăm Hồng Thế Phương xong, Nhậm Hoài Tô gửi Đan Hà một phong thư, hỏi y có
thứ thuốc nào có thể trị “bệnh tương tư” hay không, cầu cho Hồng Thế
Phương một loại linh dược cứu mạng. Còn Cô Quang lại bảo Vô Ái Hồn ở Vô
Tâm cốc nhất định có thể chữa khỏi bệnh của Hồng Thế Phương, cần phải
nhanh chóng đi lấy. Nàng muốn làm gì, Hồng Đường tất nhiên không ngăn
nổi, Hồng Khương tuy muốn giết ả yêu nữ hại con trai mình, nhưng bất lực vì đạo hạnh không đủ, có mời bao nhiêu người tới đi nữa chỉ sợ cũng là
tìm chết mà thôi. Nếu ả đã buông lời muốn chữa bệnh cho con lão, lại đã
có thể ăn nói với con trai, lão tất nhiên chỉ mong nàng đi càng sớm càng tốt.
Vì vậy Lục Cô Quang và Nhậm Hoài Tô bước vào nhà họ Hồng
được dăm ba canh giờ đã ra đi, Hồng Thế Phương hôn mê trên giường, không được nhìn Lục Cô Quang thêm lần nào nữa, chẵng biết tỉnh dậy sẽ có cảm
giác gì. Lục Cô Quang hiển nhiên hoàn toàn không quan tâm chuyện đó.
Nàng cưỡi ngựa thẳng hướng Nam, Nhậm Hoài Tô che ô cho nàng, suốt dọc đường không ai nói chuyện.
Tâm trạng nàng không tốt, không muốn nói chuyện, trầm mặc rất lâu, liếc
nhìn Nhậm Hoài Tô bên cạnh, bất ngờ phát hiện y cũng đang đăm chiêu.
Một người tĩnh như nước lặng và đăm chiêu nói cho cũng nom sẽ khác nhau.
Nàng oán hận Nhậm Hoài Tô, cái gật đầu một canh giờ trước của y khiến
trong lòng nàng nảy sinh một nỗi oán hận ghi xương khắc cốt. Khác với ý
muốn được giết người, đó là một nỗi oán hận khó lòng miêu tả, chỉ trong
chớp mắt nàng từ thấy con người này thú vị đến chỉ mong y đi đường vấp
té, ăn cơm mắc nghẹn, ra cửa gặp thù, qua sông chìm thuyền, muốn làm gì cũng thất bại, thậm chí còn phải thất bại thật đau, tốt nhất là thất
bại một cách tột cùng thảm hại.
Nhưng đương lúc nàng ôm đầy oán hận lại đột nhiên phát hiện người… À không… yêu quái này đang đăm chiêu nghĩ ngợi.
Y đang nghĩ gì?
Nàng bắt đầu tử tế nghiên cứu biểu cảm trên gương mặt Nhậm Hoài Tô, mắt y
hơi nheo lại, thần thái tập trung khác biệt hoàn toàn so với khí độ
khoáng tuyệt thiên cổ thường ngày. Y nhất định đang suy nghẫm một chuyện gì đó.
Một chuyện không liên quan đến chúng sinh, đại ái, hành thiện, điềm trời, cứu thế…
“Ngươi đang nghĩ gì?” Nàng thình lình cất giọng lạnh lùng.
Y ngẩn trời, tay cầm ô ngoảnh nhìn, trong mắt vẫn còn thần vận đăm chiêu
tàn dư, như thể một miếng ngọc sáng rỡ như bình minh đột nhiên rung động tựa sóng nước, dù không muốn trả lời, y vẫn đáp thật thà,”Hồng thí chủ
nói, cô từ bé một thân ột mình, không biết tình cảm nhân gian, y muốn bù đắp cho cô tất cả những gì trước kia cô không có.”
Nàng gật đầu, những lời đường mật này, dù chưa từng có ai đủ to gan để nói với nàng,
nhưng nàng đã nghe rất nhiều từ những kẻ qua đường.
Chợt thấy Nhậm Hoài Tô chau mày,”Tình cảm nhân gian… là gì?”
Nàng cứng miệng, chẳng ngờ Nhậm Hoài Tô đang suy ngẫm chuyện này,”Tình cảm
nhân gian là các loại tình cảm phụ mẫu từ tường, huynh hữu đệ cung, phu
thê ân ái, kính lão tôn hiền…”Nàng cũng không ngờ mình có thể rả lời
trôi chảy như vậy.
Nhậm Hoài Tô có vẻ không hiểu lắm, nhưng cũng không truy tới cùng, y gật đầu.
Đó hẳn cũng là một trong những biểu hiện của “Cô nương nói có lý”? Nàng
lại nổi ác niệm, lạnh lùng nói,”Ngươi đã từng biết đến tình cảm nhân
gian bao giờ chưa? Hoài Tô đại sư.”
Nhậm Hoài Tô thoáng khựng lại, nhưng không nói gì, tiếp tục cầm ô đi tới.
Nhưng nàng cảm thấy mình thắng cuộc, loài thi mị lại lịch không rõ ràng, đến
xuất thân của mình cũng quên sạch, thì làm sao mà biết cái gọi là tình
cảm nhân gian? Thứ quý hiếm ấy đến nàng còn chưa được nếm trải, huống
chi là một thi mị như y?
“Ta còn nhớ…”Nhậm Hoài Tô đi một bên đột nhiên cất tiếng, ngữ điệu ôn tồn bình thản, chừng như chưa từng chịu đả kích gì,” Có một đêm trời rất lạnh, bên ngoài lều trại mênh mông băng
tuyết, gió núi thét gào, dã thú trong núi đều chết rét cả.”
Y…
vẫn nhớ? Nàng giật mình kinh ngạc, hoảng hốt nhìn loài thi mị trước mắt, sao y còn có thể nhớ được điều gì? Sau khi trở thành thi mị, mọi chuyện lúc sinh thời sẽ bị lãng quên sạch sẽ, người sống và yêu quái là hai
thứ khác biệt hoàn toàn, sao y còn có thể nhớ? Lại còn lều trại cơ chứ!
Sao y nhớ được rõ ràng nhường ấy? Nằm mơ ư? Thi mị sao có thể nằm mơ?
Nhưng ngữ điệu Nhậm Hoài Tô không hề khác thường ngày, hoàn toàn không biết
mình vừa nói một chuyện vô cùng ghê gớm,”Có người đưa đến món thịt nóng
hôi hổi.”
Lòng nàng bồn chồn, tiện miệng phụ hoạ,”Giữa trời
tuyết, có thịt nóng ăn, tất nhiên là dễ chịu. Có người quan tâm đưa thịt cho ngươi, đó tất nhiên là vì cái tình với ngươi.”
Y tiếp,”Đó là thịt đùi của… chính y.”
Nàng thình lình ghìm cương cứng lại, cau mày,”Nhậm Hoài Tô, ngươi rốt cuộc
nhớ được những gì? Liệu có phải ngươi… đã đọc cuốn sahcs chí quái nào
hay không, hay nghe ai đó kể lại rồi nhớ nhầm?”
Trong căn lều
giữa trời tuyết, có người đưa đến cho y món thịt nóng hổi, nhưng đó là
thịt đùi người? Một câu chuyện dùng để doạ người của thuyết thư tiên
sinh ư? Hay y từng gặp loài quỷ ăn thịt người?
Sắc mặt y trở lại
bình thường, nom nhẹ nhõm hơn nét đăm chiêu vừa rồi,”Chỉ thế thôi.” Đôi
mắt y trong vắt, không gợn dù chỉ một làn sóng nhở, rõ ràng dù là băng
tuyết hay món thịt người nóng hổi đều không thể khuấy động tâm tình y, y chỉ ôn hoà nói,”Từ đây đến Vô Tâm cốc còn ba mươi dặm, cô có mệt
không?”
Y tưởng nàng dừng lại vì mệt.
Nàng im như tượng,
thái độ bình lặng của y nói rõ rằng y tuyệt không chút dao động đối với
chuyện mà mình “nhớ được”, tuyệt không ngờ vực.
Điều đó chứng tỏ: Y thực sự nhớ.
Dù điều y nhớ chỉ là một hình ảnh rời rạc và ngắn ngủi, đất trời ngập
trong tuyết trắng, lều trại, thịt người,… nhưng cũng khiến nàng nảy sinh một nỗi kinh ngạc và mối hoài nghi mãnh liệt đối với ‘quá khứ’ của y.
“Nhậm Hoài Tô, ngoài thịt người, ngươi còn nhớ gì nữa không?” Nàng ngoảnh
lại, bình tĩnh nhìn xoáy vào y, “Phật tổ của ngươi lẽ nào không dạy cho
ngươi từ sớm rằng, hoà thượng không được ăn thịt?”
Y lại chẳng giận hờn, cũng không kích động,”Hết rồi.”
Hết rồi? Nàng trầm ngâm, cũng không truy vấn nữa.
Thi mị là loài yêu vật do con người gặp phải một nỗi đau đớn không thể
tưởng tượng nỗi biến hoá thành, dù trong điển tịch ghi lại nó là một
loài quái vật cực kì tàn nhẫn, lạm sát sinh linh vô tội, cũng không có
nhân tính, không có những thi mị giữ được chút kí ức rời rạc lúc sinh
thời như Nhậm Hoài Tô…
Dù ký ức đó cũng không phải chuyện gì vui
vẻ, nhưng nói cho cùng thi mị là một loài dị biệt do người không thể
chịu đựng nỗi đau khổ mà yêu hoá, cho nên việc vẫn nhớ chút ký ức không
vui hẳn không hể lạ thường?Nàng cầm cương giục ngựa thả chậm bước, bóng ô của Nhậm Hoài Tô luôn vững chãi che trên đầu nàng, bất kể thế nào, luôn che được ánh mặt trời cho nàng. Nàng bỗng thở ra một hơi thật dài, thôi vậy…
Nàng lạnh lùng liếc Nhậm Hoài Tô, kẻ này rõ ràng là cao thủ trong cao thủ, lúc sinh thời gặp phải nỗi đau khổ tột cùng, hiện giờ
biến thành thế này, thực ra… cũng hơi đáng thương.
Dù nhìn ngang nhìn dọc thế nào Nhậm Hoài Tô cũng chả dính dáng gì đến hai chữ “đáng thương” cả.
Vào lúc đó, bầu trời tạnh ráo bỗng ùn tùn mây đen, một đám mây mù đen
đặc chừng như bị cuồng phong từ bốn phương tám hướng thổi tới, tụ lại
trên một đỉnh núi ở phía xa, ngay sau đó là sấm nổ đì đùng, chớp xé
ngang trời, đỉnh núi chỉ mọc vài gốc cây khô héo, bị sấm chớp đánh xuống mà không bén lửa, rõ là có chuyện dị thường. Mơ hồ nghe trong mây đen
có tiến kêu ù ù, một vật gì đó đang quay cuồng giữa mây, khiến đám mât
cuộn lên từng đợt, cảnh tượng bầu không dường địa ngục.
Ngay cả
Nhậm Hoài Tô cũng phải ngước nhìn trời, Lục Cô Quang sớm đã biến sắc,
tiếng kêu trong mây đen lại vọng tới, nàng trầm mặc hồi lâu, nghiến răng thốt lên,”Long ngâm!”
Phải, vật lạ quay cuồng trong đám mây chính là một con rồng thân như ánh chớp, quanh người ánh tím lập loè!
Rồng là một loài cổ lão cực kì hiếm gặp, ngàn năm mới xuất hiện ở trần gian
một lần, hiện tai đột nhiên trời giáng mây mù, xuất hiện một con tử long thế này, đủ thấy gần đây quả nhiên núi non biến động, thiên địa thất
thường, mới có giống ngàn nă hiếm gặp này hiện thế, cũng khó nói là điềm lành hay điềm dữ.
Đương lúc Nhậm Hoài Tô và Lục Cô Quang ngửa
đầu trông, con tử long lập loè ánh chớp ấy xoay vần một hồi, sau một
tiếng ngâm động trời, thân hình khổng lồ đâm đầu lao thẳng xuống ngọn
núi nãy giờ bị sét liên tiếp đánh trúng, chớp mắt biến mất giữa mất gốc
cây khô trên đỉnh núi.
Mấy gốc cây khô đột nhiên bùng lên vài đợt sáng tím rồi lập tức tắt ngấm, lại im lìm hệt như những gốc cây khác,
dường như chẳng có gì đổi thay.
Đám mât mù trên bầu không cũng
nhanh chóng tan hết sau khi con rồng biến mất, trời quang mây tạnh, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Lục Cô Quang oán hận nhìn mấy gốc cây khô, hận đến mức gần như sắp nghiến nát cả răng,”Tử Linh thụ!”
Nhâm Hoài Tô cũng chăm chú nhìn mấy gốc cây.
Loài cây khô ấy mọc trên đỉnh ngọn núi cách Vô Tâm cốc ba mươi dặm về trái,
Tử Linh thụ là vật chí dương, ngoài vật ngự quỷ Huyết Lưu Hà, Tử Linh
thụ càng là khắc tinh của lệ quỷ, mấy gốc Tử Linh thụ hiếm gặp này sinh
trưởng trên núi, chỉ sợ mấy chục dặm xung quanh nó, những vật mang “quỷ
khí” bước vào đều hoá thành tro. Mấy gốc cây này vừa rồi còn có tử long
góp sức, uy lực càng không tầm thường, nàng hằn học nhìn đăm đăm mấy gốc cây nọ một hồi lâu, cuối cùng giật cương quay lưng,”Thôi vậy, chúng ta
đi.
Vô Ái Hồn sinh trường ở dưới chân ngọn núi kia, dù là
nàng hay Nhậm Hoài Tô đều không thể đặt chân vào phạm vi mấy mươi dặm
xung quanh Vô Tâm cốc, chỉ đành thôi. Huống nữa trrong lòng nàng có linh cảm, không có Vô Ái Hồn cũng không sao. Đoạn tâm tuyệt tình, lãng quên
nhân tính, trở thành hệt như Nhậm Hoài Tô, vậy thì có gì tốt?
Làm con người chỉ có cái xác rỗng, hoặc làm một con quỷ không hồn, lẽ nào… sẽ vui hơn hiện tại?
Nàng cảm thấy Nhậm Hoài Tô không vui, dù dường như y cũng chẳng cảm nhận được gì cả.
Không có Vô Ái Hòn cũng chẳng sao, lấy được rồi cũng chưa chắc nàng sẽ
nuốt, điều không cam lòng duy nhất là đã to mồm đòi lấy, đã to mồm đòi
nuốt, kết quả không đủ bản lĩnh để nhìn thấy dù chỉ một cọng cỏ.
Điều đó làm nàng rất ấm ức, huống gì nàng đã ra điều kiện rặng chỉ khi Nhậm
Hoài Tô lấy được Vô Ái Hồn nàng mới chấp nhận làm vợ y. Hiện tại trời
không chiều lòng người, Vô Ái Hồn nhất định không thể lấy được, giao ước ấy hẳn nhiên không còn giá trị, họ sắp ai đi đường nấy.
Nhậm
Hoài Tô muốn cưới nàng làm vợ là có mưu đồ của y, nhưng hiện tại nàng
không mấy kháng cự, vì nàng chưa muốn chia tay Nhậm Hoài Tô.
Đương lúc nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên phát hiện trên lưng con ngựa bên
cạnh không còn người cưỡi, nó đang thả mấy bước về một bên, dáng điệu vô cùng thong dong… Nhậm Hoài Tô đâu?
Nàng ngoảnh phắt lại, chỉ
thấy một bóng người đang lao về phía đỉnh núi nọ, vạt áo tung bay, tư
thái ai tưởng, y chỉ nói,”Đợi ta trở lại.”
“Này!” Nàng chỉ kịp
kêu lên một tiếng, đã thấy bóng lưng áo trắng như nước chảy mây trôi
khuất lấp trong cánh rừng trước mắt, nàng sững sờ một lúc, thót người
xuống ngựa, hết về phía cánh rừng bạt ngàn,”Nhậm Hoài Tô! Tên ngốc này!
Quay lại mau!”
Gió núi im lìm, cây lá xào xạc, Nhậm Hoài Tô hẳn nhiên không quay đầu.
Nàng đờ đẫn đứng ngoài rừng cây, ngửa đầu ngây dại nhìn mấy gốc Tử Linh thụ trên núi.
Gã ngốc Nhậm Hoài Tô không biết mình là thi mị.
Lệ quỷ một khi dám bước chân vào phạm vi dương khí của Tử Linh thụ, sẽ bị thiêu đốt thành nắm tro tàn.
Nhưng y là thi mị… Y khác tiểu quỷ bình thường…
Cho nên có lẽ… y sẽ bị dương khí thiêu đốt nhưng… không chết?
Nàng bình tĩnh suy đoán đủ các khả năng… rốt cuộc y sẽ bị đốt thành một đống máu thịt bầy nhầy lẫn lộn, hay bị đốt thành bộ xương khô vẫn còn có thể tự do hành tẩu? Hoặc bị đốt thành một luồng khói đen giết người? Hoặc
là… đốt cháy lý trí y, khiến y thức tỉnh, trở thành một thi mị chân
chính, đủ sức mạnh để trực tiếp mở quỷ môn?