Edit: Gió
Beta: Đá Bào
Ảnh: Pinterest
Tình trạng của lão Chu ngày một tốt hơn, cho đến hôm nay, ông đã có thể tự ngồi dậy được rồi.
Khoảng thời gian này quả là vất vả cho vợ của lão Chu và Nhạc Nho rồi.
Hôm nay sau khi trực ban xong, Nhạc Ngưỡng đi đến bệnh viện thăm lão Chu, thấy tinh thần của ông cũng không tệ, lòng Nhạc Ngưỡng cũng thoải mái không ít. Lão Chu hỏi cô chuyện ở đơn vị, Nhạc Ngưỡng vội ngắt lời ông: “Lão Chu, bây giờ chú đang ở bệnh viện còn lo lắng nhiều như vậy làm gì chứ!”
“Ở đơn vị mọi chuyện đều ổn, có trật tự sắp xếp, chú cứ yên tâm đi!”
Lão Chu cười cười, không cầm lòng được mà cảm thán: “Chú hơn nửa đời đều đặt tâm ý vào đơn vị của chúng ta, tự nhiên chuyện gì cũng sẽ lo lắng. Không giấu gì cháu, đây là lần đầu tiên chú nghỉ ngơi lâu như vậy đấy.”
Vốn dĩ vợ lão Chu ngồi ở bên cạnh không lên tiếng, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, tức giận nói với lão Chu: “Ông có thể để tâm đến gia đình nhiều hơn một chút được không? Công việc không thể sống cả đời với ông được! Bình Bình sắp thi đại học đến nơi rồi cũng không thấy ông lo lắng như vậy, vừa nói đến chuyện của đơn vị ông đã căng thẳng rồi!”
Nhạc Ngưỡng hiểu được vì sao lúc này dì dâu lại nói như vậy, vì vậy khi lão Chu đang định phản bác vợ mình, cô đã vội vã mở miệng: “Dì nói cũng rất đúng, Bình Bình cũng sắp thi đại học rồi, chuyện này của chú khiến con bé lo lắng không ít, lão Chu, lúc này chú nhất định phải tâm sự, quan tâm Bình Bình nhiều hơn nữa.”
Lão Chu cười cười, vội vàng gật đầu chấp thuận: “Nói đúng nói đúng, ngày mai chú nhất định phải hỏi xem Bình Bình đã ôn tập đến đâu rồi.”
“Còn phải nói sao, bây giờ Bình Bình, con bé….”
Lời của dì dâu còn chưa nói xong, Nhạc Nho và Bình Bình đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh rồi, Bình Bình đem theo đồ đạc đã được chuẩn bị nhìn lão Chu một cái, sau đó nhìn qua mẹ mình: “Bố, mẹ, hai người đang nói gì con vậy!”
Lão Chu cười ha ha vài tiếng, dùng ánh mắt ám thị vợ đừng nói nữa: “Không nói gì cả, chị Ngưỡng Ngưỡng với mẹ con đều trách bố không quan tâm đến chuyện học tập của con, nhân cơ hội này, con nói cho bố biết tình hình học tập dạo này luôn đi!?”
Mấy ngày đầu lão Chu nhập viện Bình Bình đều xin nghỉ để chăm sóc ông, sau đó khi vết thương của ông đã tốt hơn một chút cô nhóc đã đến trường học rồi, nhưng buổi tối vẫn ở bệnh viện.
Mấy ngày nay đi học rồi tan học, bởi vì chân không thuận tiện, nên đều là Nhạc Nho đưa đón cô.
Vì vậy vợ chồng lão Chu đối với Nhạc Nho đều rất cảm kích, chuyện gì cũng khách khí.
Hôm nay Nhạc Nho tan làm sớm, đem cho họ đồ ăn mà đồng nghiệp làm đến, nhìn thấy Nhạc Ngưỡng, Nhạc Nho như nhớ đến chuyện gì đó, liền hỏi: “Hôm nay có phải mẹ bảo em về nhà ăn cơm không?”
Nhạc Ngưỡng đến bệnh viện trừ việc thăm lão Chu ra, tiện thể đến gọi Nhạc Nho: “Ừ, dì cả có thịt một con gà đất, bảo chúng ta qua đó ăn cơm! Bình Bình cũng đi nhé!”
Lão Chu vừa nghe, lập tức mở miệng: “Ấy, như vậy sao được chứ, hai đứa về nhà ăn cơm lại đem theo Bình Bình thì không tốt lắm.”
Nghe thấy lời này của lão Chu, Nhạc Ngưỡng không vui: “Lão Chu, chú nói cái gì vậy, chúng ta đều là người một nhà, Bình Bình qua đó thì có làm sao? Nhạc Nho đi rồi, một mình con bé ngồi ngốc ở bệnh viện cũng nhàm chán, cùng bọn cháu qua bên kia ăn cơm, ăn xong bảo Nhạc Nho đưa con bé về là được rồi.”
“Cứ như vậy đi, Nhạc Nho đưa Bình Bình đi chuẩn bị một chút đi, chúng ta đợi Trần Bạc Viễn đến rồi đi.”
Nhạc Ngưỡng cũng không cho bọn họ cơ hội phản bác, trực tiếp quyết định rồi ra hiệu cho Nhạc Nho, Nhạc Nho vỗ vỗ cánh tay Chu An Bình.
Một lúc sau Trần Bạc Viễn đã đến bệnh viện, anh đem đến cho vợ chồng lão Chu hoa quả và thức ăn như mọi ngày, sau đó gọi Nhạc Ngưỡng và hai người kia lên xe.
Sau khi tạm biệt lão Chu bọn họ cùng lên xe về nhà.
Từ lúc cùng Trần Bạc Viễn đánh nhau một trận xong, Nhạc Nho cũng không còn ghét bỏ đối với Trần Bạc Viễn như trước nữa, thái độ cũng khá bình ổn, nhưng quan hệ cũng chẳng gần gũi được đến đâu.
Đây một phần là hiểu lầm đã tích tụ lại từ nhiều năm, không phải đôi ba câu là có thể xóa sạch được, cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể buông bỏ, vì thế chỉ có thể dựa vào thời gian, để bọn họ dần dần giải quyết.
Vì để hòa hoãn bầu không khí giữa hai người họ, ở trên xe Nhạc Ngưỡng liền hỏi han Chu An Bình, nào là chuyện của người lớn trong nhà, nào là cuộc sống học tập, mỗi khía cạnh đều hỏi một chút.
Đợi khi xe đỗ ở trước cửa tiểu khu, bọn họ mới ngừng nói chuyện rồi đi xuống.
Bởi vì hiện tại tiểu khu đang sửa chữa đường dây điện, vì vậy chỉ có thể đỗ xe ở bên ngoài.
Không ngờ bọn họ vừa đi vào tiểu khu, đã gặp Lý Thư Hồng xách một giỏ thức ăn đi đến từ bên đó.
Chuyện của Lý Thư Hồng và Dư Lộ cũng đã ổn hơn nhiều rồi, mặc dù mẹ Dư Lộ không trực tiếp thừa nhận, nhưng thái độ đã là ngầm cho phép hai người hẹn hò rồi, dù sao hai người họ không chia tay, lại cương quyết muốn ở bên nhau, ai lôi đi cũng không đứt không rời, chỉ có thể thuận theo bọn họ thôi.
Lý Thư Hồng nhìn thấy bọn họ liền khôi phục bộ dạng như những ngày trước, khách khí đến hàn thuyên vài câu.
Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy Chu An Bình thì có chút ngạc nhiên, nghĩ cũng không thèm nghĩ, cười ha ha trước mặt Nhạc Nho: “Em dâu cũng đến à? Nhạc Nho cậu cũng được đấy, tốc độ tuyệt vời, đây là đưa đi ra mắt người nhà sao?”
Lời của hắn vừa thốt ra, Chu An Bình và Nhạc Nho đều sững sờ, mà Nhạc Ngưỡng ở bên cạnh đã đấm một cái vào cánh tay hắn: “Cậu nói linh tinh gì thế? Cái gì mà em dâu chứ, đây là con gái cấp trên của tôi, tên là Bình Bình, em ấy vẫn còn là học sinh cấp ba đấy!”
Lý Thư Hồng vừa nghe liền ngạc nhiên không thôi, cố ý nháy nháy mắt, ánh mắt ấy trực tiếp rơi lên Nhạc Nho, sắc mặt cũng bắt đầu cợt nhả, miệng thốt ra vài chữ mang ý nghĩa sâu xa: “Học sinh cấp ba?”
Nhạc Ngưỡng như cảm giác được điều gì đó khang khác, thuận theo ánh mắt hắn nhìn Nhạc Nho, phát hiện lúc này ánh mắt cậu có mang theo vài phần trốn tránh, dường như là có chút hoảng hổt bên trong.
Mặc dù nhìn bề ngoài cậu lạnh nhạt như thường ngày, nhưng Nhạc Ngưỡng lại không phải người khác, vừa nhìn đã thấy được cậu có tâm ý gì khác.
Đặc biệt là nụ cười ngượng ngùng kia của Chu An Bình.
Nhưng cô cũng không vạch trần sự việc trước mặt Lý Thư Hồng, mà chỉ cười cười: “Nhưng mà chỉ còn một khoảng thời gian nữa là trở thành sinh viên đại học rồi, cậu nhận nhầm cũng không có gì lạ, được rồi, bọn tôi cũng không tám với cậu nữa đâu, mẹ tôi vẫn đang đợi bọn tôi về ăn cơm.”
Lý Thư Hồng nhìn Nhạc Nho, vỗ vỗ vai cậu một lần nữa: “Được, vậy sau này khi có thời gian chúng ta tụ tập đi, trùng hợp đang có rất nhiều chuyện muốn nói với các cậu đấy, chỉ trách mấy người dạo này bận rộn quá, chẳng có thời gian tán gẫu gì cả.”
Nhạc Nho mặt mày hơi ủ rũ, nhìn Lý Thư Hồng một cái rồi đi nhanh về phía nhà mình.
Hôm này trong nhà rất náo nhiệt, không chỉ có dì cả của Nhạc Ngưỡng qua đây, còn có chú với anh họ, cũng đều ở đây.
Người nhiều, căn phòng cũng trở nên chật chội.
Lộ Tĩnh Chi và Nhạc Thừa Du vội vã gọi bọn họ, mà Trần Bạc Viễn sau khi đưa bọn họ về đến nhà thì quay về nhà mình đón ông Trần qua.
Nhân lúc bên ngoài nói chuyện vô cùng náo nhiệt, Nhạc Ngưỡng thấy Nhạc Nho về phòng lấy đồ, cô nén lại cảm xúc trong lòng rồi đi cùng, sau khi đóng cửa phòng lại liền gọi: “Nhạc Nho!”
Nhạc Nho dường như đã đoán được Nhạc Ngưỡng vào phòng là muốn hỏi gì rồi, cậu vừa lấy áo khoác trong tủ quần áo ra, vừa nỏi: “Không phải chị thực sự tưởng rằng em và Chu An Bình có gì đó đấy chứ?”
Nhạc Ngưỡng nhíu nhíu mày, trực tiếp đi đến trước mặt cậu hạ giọng nói: “Em đừng có mà gạt chị, Lý Thư Hồng nói như vậy chắc chắn là có nguyên nhân, nói đi, sao cậu ấy lại nói Chu An Bình là em dâu?”
Nhạc Nho cạn lời nhìn cô: “Chỉ là hiểu lầm thôi, chị để ý đến lời cậu ta làm gì?”
“Hiểu lầm? Em nghĩ là chị ngốc hay là Lý Thư Hồng ngốc đây? Chị cảnh cáo em đấy Nhạc Nho, Bình Bình mới vừa đủ mười tám tuổi, còn chưa cả tốt nghiệp cấp ba, em đừng có mà có ý đồ gì với con bé, lão Chu vẫn luôn quan tâm em, cũng là cấp trên của chị, nếu bởi vì em mà khiến quan hệ hai nhà lộn xộn lên, em chính là kẻ có tội nhất! Hơn nữa con bé mới chỉ là cô nương nhỏ, sao em lại…….”
“Nhạc Ngưỡng, Chu An Bình đã là người trưởng thành rồi, em cũng là người trưởng thành, cho dù giữa hai bọn em có gì đó, cũng chẳng có gì là sai cả.”
“Nhạc Nho em…..”
Nhạc Ngưỡng bị cậu chọc tức đến độ nhất thời không biết phải nói gì, thấy Nhạc Nho thay chiếc áo khoác rồi rời khỏi phòng, trong lòng cô nổi lên một loại cảm xúc không tên.
Sau đó cô ăn cơm cũng không tập trung, không nhịn được luôn nhìn về phía Nhạc Nho và Chu An Bình.
Mà Trần Bạc Viễn đã nhìn thấy sự khác thường của cô.
Lộ Tĩnh Chi lo lắng cho lão Chu xảy ra chuyện, cũng đau lòng Chu An Bình đã bị dọa sợ, vì thế luôn gắp thức ăn cho Chu An Bình, vô cùng dịu dàng nói với cô bé: “Bình Bình à, con ăn nhiều hơn một chút, con xem mới mấy ngày mà con đã gầy đi rồi.”
“Món này con có thích ăn không? Còn có món này nữa, con gái tuổi bọn con phải ăn nhiều một chút, không cần phải lo lắng mình sẽ béo lên.”
Chu An Bình cười ngoan ngoãn nhận lấy sự yêu thương quan tâm của Lộ Tĩnh Chi, bữa cơm này hôm nay cũng thật náo nhiệt. Nói đều là mấy chuyện vui vẻ, chẳng ai nhắc đến những chuyện mọi người không muốn nghe cả.
Trần Bạc Viễn định đưa Chu An Bình trở về thì Nhạc Nho đột nhiên nói một câu: “Không cần phiền anh, tôi đưa em ấy đi gọi xe bên kia là được, ông Trần vẫn ở đây, anh ở lại chăm sóc ông đi.”
Trần Bạc Viễn cũng chẳng miễn cưỡng bọn họ, nhưng Nhạc Ngưỡng vừa nghe được lời này, theo bản năng bắt lấy cánh tay Nhạc Nho rồi kéo cậu qua một bên, nói: “Nhạc Nho, em đừng có có ý đồ gì, em cũng đã lớn như thế này rồi, em nên hiểu rõ, Bình Bình là đứa bé sắp thi đại học đấy!.
Nhạc Nho nhìn cô một cái, chẳng nói chẳng rằng xoay người rời đi.
Trần Bạc Viễn và Nhạc Ngưỡng đưa bọn họ xuống dưới, đợi bọn họ rời khỏi, Trần Bạc Viễn mới tỏ mò hỏi: “Ngưỡng Ngưỡng, hôm nay em sao vậy? Lúc ăn cơm tâm hồn cứ như trên mây, có phải em và Nhạc Nho có chuyện gì không?”
Biết Trần Bạc Viễn nhìn ra được gì rồi, Nhạc Ngưỡng cũng không định giấu anh.
Lúc này cô nhìn anh, có chút lo lắng nói: “Hôm nay em biết được một chuyện”
Đôi mày của Trần Bạc Viễn khẽ động, trực tiếp hỏi lại: “Chuyện của em trai em và Bình Bình sao?”
Nghe thấy lời này Nhạc Ngưỡng vô cùng kinh ngạc: “Sao anh lại biết được vậy? Chẳng lẽ anh biết chuyện của hai đứa nó từ sớm rồi sao?”
Cô còn chưa cả nói, Trần Bạc Viễn đã biết rồi!
Trần Bạc Viễn cười cười, lắc đầu tiếp tục nói: “Cái này thì không phải, nhưng mà cảm nhận ra được, hơn nữa không phải vừa rồi còn gặp Lý Thư Hồng hay sao?”
Nếu như có chút để ý, suy nghĩ, thì gần như có thể đoán ra được.
Lại nói Trần Bạc Viễn trước giờ đều rất tỷ mỉ, đôi mắt kia như rắn độc vậy, chỉ cần Nhạc Ngưỡng có chuyện trong lòng, anh luôn là người đầu tiên nhìn ra được, đặc biệt có thể nhìn mặt đoán ý.
Dù sao anh cũng đoán ra được rồi, Nhạc Ngưỡng cũng chẳng giấu diếm.
Cô đem nỗi lo lắng trong lòng nói ra: “Bây giờ Bình Bình là cô nhóc sắp thi đại học, lỡ như Nhạc Nho với em ấy ở bên nhau có chuyện gì không tốt, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chuyện học tập của em ấy. Hơn nữa Nhạc Nho lại lớn hơn em ấy mấy tuổi liền, nó là người va chạm ngoài xã hội rồi, con bé thì vẫn còn là học sinh. Nếu như lão Chu biết được, chắc chắn sẽ tức chết.”
Mặc dù Nhạc Ngưỡng không nói hết nỗi lòng của mình ra, nhưng Trần Bạc Viễn lại có thể hiểu được tất cả.
Chỉ thấy nhanh nhẹ véo vai cô, nói đùa: “Em cảm thấy em trai mình không đáng tin? Lo rằng cậu ấy sẽ làm tổn thương Bình Bình?”
“Cũng không phải, Nhạc Nho chắc chắn là một người có trách nhiệm, anh đừng thấy bình thường nó có chút độc mồm độc miệng, lại thờ ơ với mọi người, nhưng nó cũng rất trượng nghĩa đấy, hơn nữa cũng có khí chất của nam tử hán, nếu như thật sự thích Bình Bình, chắc chắn sẽ không…..”
“Em cũng nói như vậy rồi, em còn lo lắng gì nữa chứ? Nhạc Nho sẽ có chừng mực. Hơn nữa Bình Bình cũng đã trưởng thành rồi, càng không cần phải lo lắng.”
Chu An Bình mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Trần Bạc Viễn đã tiếp xúc với cô nhóc vài lần rồi, cô nhóc này rất lanh lợi, đặc biệt hiểu chuyện, vì vậy nặng nhẹ đều biết phân biệt.
Sau khi nghe Trần Bạc Viễn khuyên giải một hồi, Nhạc Ngưỡng cũng đã yên tâm hơn nhiều.
Cô chu môi, như tự nói tự nghe: “Chuyện tình cảm người ngoài cũng không hiểu rõ được, Nhạc Nho biết nặng nhẹ là được rồi.”