vEdit: Đá BàoBeta: Gió
Ảnh: Pinterest
Hôm đó buổi tối Trần Bạc Viễn cùng một vài khách hàng còn có việc cần thương lượng, cho nên Nhạc Ngưỡng về nhà trước.
Kể từ sau lần công khai mọi chuyện với bố mẹ, Nhạc Ngưỡng đã không còn thấp thỏm lo lắng bất cứ điều gì nữa. Vì có sự ủng hộ của bố mẹ nên cô cảm thấy rất vui, nỗ lực hết sức để lấy lòng Lộ Tĩnh Chi và Nhạc Thừa Du, cố gắng để họ cảm thấy yên lòng.
Chà, hôm nay về nhà cô còn mang theo rất nhiều rau và không ít đồ ăn thức uống.
Nhưng điều cô không ngờ là, buổi tối đột nhiên Dư Lộ lại tìm tới nhà cô.
Lúc đó, Nhạc Ngưỡng và bố mẹ đang xem TV trong phòng khách, vừa nói chuyện phiếm rồi nhắc đến chuyện của Dư Lộ, nhưng còn chưa nói xong được một câu thì chuông cửa đã vang lên.
Nhạc Ngưỡng đi ra mở cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy Dư Lộ đang khóc nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem, Nhạc Ngưỡng giật mình, vội kéo cô vào hỏi: “Lộ Lộ, cậu làm sao vậy?”
Vợ chồng Lộ Tĩnh Chi cũng nhìn sang, phát hiện Dư Lộ đang khóc vội vàng kéo Dư Lộ tới sô pha ngồi.
Nhạc Ngưỡng vội vàng an ủi cô vài tiếng: “Lộ Lộ, cậu đừng khóc, nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Có thể mọi người ở đây sẽ giúp cậu nghĩ cách.”
Dư Lộ mở to cặp mắt đang sưng đỏ, nhìn chằm chằm Nhạc Ngưỡng dò hỏi một câu: “Ngưỡng Ngưỡng, tại sao mình không thể thích Lý Thư Hồng?”
Vấn đề vừa nhắc tới, Nhạc Ngưỡng quả thật không biết trả lời như thế nào.
Ngay sau đó, Dư Lộ đưa mắt nhìn về phía vợ chồng Lộ Tĩnh Chi: “Dì à, dì cũng cho rằng cháu và Lý Thư Hồng không thích hợp sao?”
Lộ Tĩnh Chi sửng sốt trong giây lát, đối với bọn họ là người ngoài thực sự khó có thể trả lời câu hỏi này.
“Mẹ mình nói là Lý Thư Hồng thì không được, không cho phép mình và anh ấy tiếp tục, thậm chí…… thậm chí còn kéo mình đi tìm anh ấy trực tiếp bắt mình nói lời chia tay, tại sao bà ấy lại như vậy?”
Nghe được lời này, Nhạc Ngưỡng không khó để đoán được hiện tại chắc chắn Dư Lộ đang cãi nhau với mẹ nên mới tìm đến đây cầu cứu.
Nhưng lần này hai bên gia đình quả thực rất xấu hổ.
Hai nhà vẫn luôn sống chung trong một cái sân viện, ngẩng đầu hay cúi đầu thì ngày nào cũng nhìn thấy nhau, mẹ của Dư Lộ làm ầm lên như vậy, không chỉ làm mất mặt con gái mình, bà ấy còn làm phật ý bố mẹ Lý Thư Hồng.
Nhạc Ngưỡng và Dư Lộ là hậu bối, thật đúng là không hiểu nổi cách hành xử của mẹ Dư Lộ.
Cô chỉ muốn biết: “Sau đó … Lý Thư Hồng đã nói gì?”
Nhắc chuyện này, Dư Lộ càng buồn hơn, mặc dù không có muốn khóc nhưng nước mắt lại không ngừng được.
“Anh ấy muốn chia tay mình.”
“Cái gì?!”
Nhạc Ngưỡng nghe thế thì không nhịn được, từ trên ghế sô pha đứng dậy, mà Lộ Tĩnh Chi bọn họ cũng không nghĩ tới Lý Thư Hồng lại quyết định như vậy, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Nhạc Ngưỡng cau mày, nói với Lộ Tĩnh Chi chăm sóc cho Dư Lộ, sau đó quay đầu bước ra cửa.
“Ngưỡng Ngưỡng, giờ này còn đi đâu vậy?!”
Nhạc Ngưỡng coi như không nghe thấy, lúc này cô chỉ nghĩ phải đi hỏi Lý Thư Hồng cho rõ ràng mọi chuyện.
Vì vậy, cô bước xuống cầu thang, một hơi đi đến nhà Lý Thư Hồng, sau đó đầy phẫn nộ gọi điện thoại cho Lý Thư Hồng, nhưng không ngờ rằng Lý Thư Hồng đang cùng Nhạc Nho đi tới.
Khi nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ chán nản của anh và Nhạc Nho xuất hiện trong tầm mắt, Nhạc Ngưỡng liền chạy tới, mặt đối mặt với Lý Thư Hồng hỏi: ” Lý Thư Hồng, mẹ của Dư Lộ đã nói gì với cậu? Tại sao hai người lại định chia tay? Chẳng lẽ cậu không muốn giành lại sao? Cậu đúng là đồ thỏ đế?”
Lúc này, trong đầu cô chỉ toàn là sự bất bình về chuyện của Dư Lộ, căn bản là không có thời gian suy xét ngọn nguồn.
Nhạc Nho thấy cô hấp ta hấp tấp, muốn lên tiếng để cô bình tĩnh lại, nhưng lời còn chưa nói ra, Lý Thư Hồng đã nói với vẻ mặt ủ rũ: “Nhạc Ngưỡng, gia đình Lộ Lộ có phải là có điều kiện nhất ở khu chúng ta không?”
Thình lình bị hỏi như vậy, Nhạc Ngưỡng sửng sốt, nhất thời không thể phản bác.
Quả thực, Dư Lộ là người có điều kiện nhất trong tất cả các cô gái trong khu nhà họ. Chưa kể cô ấy còn có học thức, biết kiếm tiền, cao ráo, xinh đẹp, chỉ riêng về gia thế thì cô ấy đã lấn át quá nhiều người rồi.
Có thể nói, gia đình của Lộ Lộ giống với Tôn Lãm, đều là phần tử tri thức.
Nhưng Lý Thư Hồng thì khác, mẹ của Lý Thư Hồng miễn cưỡng thì có thể được coi là có học thức, còn bố của Lý Thư Hồng thì chơi bời rượu chè tối ngày, nói trắng ra là một kẻ vô dụng, đến căn nhà họ đang ở cũng là do ông nội cậu ấy để lại nên họ mới có chốn dung thân. Căn bản cả nhà chỉ dựa vào một mình mẹ cậu ấy.
Cho nên nói…… là mẹ Dư Lộ không hài lòng về gia cảnh Lý Thư Hồng?
Đây không phải giống với lúc trước mẹ cô do dự đối với hoàn cảnh của Trần Bạc Viễn hay sao?
Cho nên Nhạc Ngưỡng tiếp tục nói: “Cho nên cậu là cảm thấy chính mình không xứng với Dư Lộ? Sau đó liền chia tay sao? Tại sao không cố gắng giữ lấy? Muốn cùng Dư Lộ kết hôn là cậu, không phải ai khác!”
“Là mình hèn nhát! Là mình không xứng! Mình thích cô ấy, nhưng càng muốn cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp hơn.”
“Nếu muốn cho cô ấy một cuộc sống tốt vậy thì chính cậu phải nỗ lực hơn ai hết!”
“Làm việc chăm chỉ có ích lợi gì sao? Hoàn cảnh gia đình là không có cách nào để chối bỏ. Dù có cố gắng thế nào, dù một sớm một chiều trở thành triệu phú, bố mẹ cô ấy vẫn không thích gia đình mình, không đồng ý với cuộc hôn nhân của bọn mình, sẽ không để cô ấy gả vào gia đình tầm thường như mình. Chúng ta có thể lựa chọn nguồn gốc xuất thân sao? Không thể … “
” Hơn nữa mình thật sự không đủ tự tin để mang lại cho Dư Lộ một cuộc sống tốt đẹp hơn. Mẹ cô ấy có thể tùy tiện tìm ra một đối tượng hẹn hò hoàn hảo cho con gái, bất luận là điều kiện gì, so ra thì mình đều kém bọn họ……”
“Nhưng Dư Lộ chỉ thích cậu không phải sao? Tại sao cậu không đứng từ góc độ của cô ấy mà suy nghĩ đi?”
Nhạc Ngưỡng có một cảm giác bất lực sâu sắc, nhưng cô đặc biệt đồng cảm, bởi vì cô và Trần Bạc Viễn đã ở trong hoàn cảnh giống họ trước đó.
Lý Thư Hồng cảm giác như sắp sụp đổ, anh cứ lùi lại và lắc đầu: “Mình chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, mình đã nghĩ quá nhiều, nhưng làm sao có thể đi tới hôn nhân khi mà không có sự chúc phúc của bố mẹ? Bọn mình có thể đi qua hết những khó khăn đó chỉ bằng tình yêu sao? “
“Lý Thư Hồng, điều này đã khó khăn vậy sao? Cậu nói xem khó khăn thế nào?!”
Nhạc Ngưỡng nắm lấy vai Lý Thư Hồng, nói từng chữ một: “So với Trần Bạc Viễn, cậu vẫn còn tốt hơn anh ấy rất nhiều! Mình có thể cùng anh ấy ở bên nhau, tại sao cậu và Dư Lộ lại không thể? Nếu bố mẹ cậu đồng ý thì mau đi đi, thuyết phục mẹ Dư Lộ và dụng hành động của cậu để nói cho họ rằng cậu có thể làm được. Điều này khó sao? “
Nhạc Ngưỡng thực sự không hiểu tại sao Lý Thư Hồng lại có nhiều thứ suy nghĩ như vậy, chia tay không phải là giải pháp duy nhất, rõ ràng họ vẫn còn cơ hội, rốt cuộc chỉ có mẹ của Dư Lộ là không đồng ý.
Tại sao lại dễ dàng chấp nhận thua cuộc như vậy?
Nhưng cô không ý thức được nhưng lời vừa nói kia tất cả đã bị Nhạc Nho nghe được hết, giây tiếp theo Nhạc Nho đột nhiên nắm lấy tay Nhạc Ngưỡng vẻ mặt nghiêm túc, hỏi thẳng cô: “Chị nói cái gì? Chị cùng Trần Bạc Viễn ở bên nhau?”
Nhạc Ngưỡng dừng lại, chợt nhận ra rằng mình chưa nói chuyện đó với Nhạc Nho, không nghĩ rằng mình đã lỡ miệng vào lúc này.
Nhạc Nho vẫn luôn không thích Trần Bạc Viễn, đặc biệt là sau khi Trần Bạc Viễn trở về lại càng không có thái độ tốt, chỉ là không thể hiện ra, nhưng Nhạc Ngưỡng biết lý do Nhạc Nho không ưa Trần Bạc Viễn cũng là vì cô.
Nhạc Ngưỡng định mở miệng giải thích, nhưng không ngờ Nhạc Nho lại thay đổi sắc mặt, gầm nhẹ một tiếng: “Chị điên rồi! Trần Bạc Viễn như thế nào đối với chị chẳng lẽ chị quên rồi?”
“Nhạc Nho, trước đây tất cả chỉ là hiểu lầm, anh ấy không phải là người làm ngơ, hơn nữa anh ấy cũng thích chị.”
“Yêu đương khiến chị mất đi tỉnh táo đúng không? Sẵn sàng để một người đàn ông như vậy đùa giỡn sao?”
Nhạc Ngưỡng không khỏi tức giận khi nghe thấy chữ đùa giỡn này, nhưng cô vẫn cố nén cảm xúc sắp bùng nổ của mình hết mức có thể: ” Nhạc Nho, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Chị thích Trần Bạc Viễn, và hiện giờ Trần Bạc Viễn cũng vậy, bọn chị ở bên nhau chẳng phải là thích hợp sao?”
“Anh ta thích chị? Làm sao chị chắc chắn rằng anh ta thích chị? Nếu anh ta thích chị, còn đi hẹn hò mù quáng với người phụ nữ khác sao? Nhiều năm như vậy còn không quay trở về thăm chị đến một lần? Thậm chí còn không quan tâm chị đang thế nào? Em thấy chị đúng là có mắt như mù, não úng nước! “
“Nhạc Nho!”
Lý Thư Hồng không ngờ rằng hai chị em nhà này ở đây để giải quyết vấn đề của anh, nhưng cuối cùng anh lại là người đứng ra hòa giải: “Hai người đừng cãi nhau, chuyện này thực sự không đến mức …”
“Em đi đâu vậy Nhạc Nho?!”
Lý Thư Hồng còn chưa nói xong đã thấy Nhạc Nho phẫn nộ xoay người rời đi, mà Nhạc Ngưỡng một lát sau bình tĩnh lại, bỗng nhiên đoán được Nhạc Nho muốn đi đâu, vội vàng đuổi theo.
Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, Nhạc Nho trực tiếp đến tìm Trần Bạc Viễn ở Xạ Kích Quán. Cô theo sát đi lên, không ngờ vừa đi đến tầng trên liền nhìn thấy Nhạc Nho đang túm cổ áo Trần Bạc Viễn.
Nhạc Nho nổi giận đùng đùng như một con dã thú.
Nhạc Ngưỡng nhíu mày, theo bản năng nắm lấy cánh tay cậu: “Nhạc Nho, em mau buông tay!”
Nhạc Nho quá giận giữ nên không nghe thấy gì hết, trực tiếp kéo Trần Bạc Viễn sang một chỗ trống, sau đó buông ra, hung hăng tung một quyền lên gương mặt Trần Bạc Viễn.
Trần Bạc Viễn bị đánh bất ngờ thì lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất.
Nhạc Ngưỡng kêu lên một tiếng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh đỡ Trần Bạc Viễn: “Nhạc Nho, em bị bệnh à?”
Nhạc Nho không nói một lời, lại tiếp tục tung một quyền tới! Nhạc Ngưỡng thấy thế còn muốn khuyên ngăn, nhưng Trần Bạc Viễn lại kéo cô sang một bên, sợ cô bị thương: “Ngưỡng Ngưỡng, em cứ ở yên đó, đừng lại gần đây!”
Vừa nói xong, Nhạc Nho lại hung hăng giáng xuống một đấm.
Những cú đấm đều dùng hết sức giáng xuống nên khóe miệng Trần Bạc Viễn đã sớm chảy máu.
Trần Bạc Viễn lại không có một chút phản kháng nào, cứ như vậy để Nhạc Nho trút giận.
Nhạc Ngưỡng ở bên cạnh hét lớn: ” Nhạc Nho, dừng lại cho chị! Chị không cho phép em đánh anh ấy!”
Nhưng Nhạc Nho coi như không nghe thấy tất cả những điều này, ra tay cực kỳ nặng với Trần Bạc Viễn, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ chất vấn Trần Bạc Viễn: “Anh có tư cách gì để ở bên chị gái tôi? Anh căn bản không hề thích chị ấy, anh chỉ muốn tìm một người phụ nữ để kết hôn trước khi ông Trần ra đi, phải không? “
“Nhạc Nho! Im miệng!”
“Những gì em nói không phải là sự thật sao? Nhạc Ngưỡng, mở to mắt mà nhìn rõ người đàn ông này đi. Chị đã rơi bao nhiêu nước mắt vì anh ta? Chị vì anh ta mà bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội? Anh ta không xứng với những gì chị đã hi sinh! “
“Là một người đàn ông, em không thấy sự trách nhiệm ở anh ta. Nếu không phải vì bệnh tật của ông Trần, anh ta liệu có trở về từ quân đội không? Nếu không phải vậy, anh ta có còn ở bên chị không? Bất kể mục đích của anh là gì, tôi sẽ không bao giờ cho phép anh làm tổn thương người nhà của tôi! “
Nhạc Nho cứ như vậy nói hết những gì mình suy nghĩ trong lòng, ngay sau đó túm áo Trần Bạc Viễn hung tợn trách cứ: “Anh cho rằng Nhạc Ngưỡng rất dễ bị dụ dỗ sao? Chỉ vài ba câu nói ngon ngọt của anh liền đồng ý? Đó là bởi vì chị ấy đã thích anh rất nhiều năm rồi! Đồ khốn!”
Nhạc Nho một chân lại đá Trần Bạc Viễn ngã xuống đất, khiến anh đau tới mức nhất thời không đứng dậy nổi.
“Trần Bạc Viễn, anh cũng bị ngốc sao? Sao không phản kháng!”
Nhạc Ngưỡng nhìn Trần Bạc Viễn bị đánh như cái bao cát mà không hề phản ứng lại, lo lắng kêu lên cũng không có kết quả, đành phải cầm hòn đá ở bên đi đến chắn trước mặt Trần Bạc Viễn.
Cô cầm hòn đá lên đập mạnh vào cánh tay mình, khiến Nhạc Nho và Trần Bạc Viễn lúc này mới lấy lại được sự tỉnh táo.
Nhưng điều họ không ngờ là một người qua đường đã gọi điện báo cảnh sát, sau khi họ dần dần bình tĩnh lại, một chiếc xe cảnh sát đã dừng lại trước mặt họ.
Từ trong xe bước ra chính là mấy gương mặt quen thuộc.
Tức khắc Nhạc Ngưỡng cảm thấy mất mặt tới nỗi chỉ muốn vùi mình xuống Thái Bình Dương.