Edit: Gió
Beta: Đá Bào
Trái tim Nhạc Ngưỡng giống như nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, độ ấm trên môi Trần Bạc Viễn hôm đó như vẫn còn phảng phất trên đôi môi cô, vốn dĩ cô đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng giờ lại trở nên thật hỗn độn.
Mà lúc này Trần Bạc Viễn đứng trước Nhạc Viễn với vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt nhìn Nhạc Ngưỡng chăm chú, nghiêm túc hỏi: “Nhạc Ngưỡng, em có muốn cùng anh kết hôn không?”
Nhạc Ngưỡng tưởng rằng bản thân đang nghe nhầm, vẻ mặt khó tin nhìn anh, biểu tình trên gương mặt cũng trở nên cứng nhắc.
Cô mở mở miệng, đột nhiên không biết nên đáp lại anh như thế nào. Cô cảm thấy có thể là do mình nghe nhầm, chớp chớp mắt, trào phúng nói: “Trần Bạc Viễn anh có bệnh đấy à?”
Cái này tính là lời nói gì vậy? Sau khi cô tỏ tình, cãi nhau với anh xong, anh liền đến đây cầu hôn rồi? Anh thích cô sao? Hay là tạm bợ? Hay là lợi dung?
“Anh biết anh nói như vậy em nhất định sẽ cảm thấy rất hoang đường, nhưng mà bây giờ anh bắt buộc phải đưa ra một quyết định. Nếu như em đồng ý, anh nhất định sẽ chịu hết trách nhiệm của một người đàn ông, một người chồng, tuyệt đối sẽ không phụ em.”
Trần Bạc Viễn nhìn cô chăm chú, ánh mắt như vực sâu ngàn dặm, khiến cho Nhạc Ngưỡng không thể nhìn thấu được. Dẫu cho đã biết sự việc này vô cùng hoang đường, nhưng lại đem đến cho Nhạc Ngưỡng sức hấp dẫn đến chí mạng.
Nhạc Ngưỡng cố gắng níu giữ lấy sợi dây lý trí cuối cùng của mình, hỏi ngược lại anh: “Anh sẽ không phải là để hoàn thành ước nguyện của ông Trần nên mới muốn cùng tôi kết hôn đấy chứ?”
“Ngưỡng Ngưỡng, hôn nhân không phải là sự lợi dụng. Đây có thể là một trong số những nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không phải là quan trọng nhất.”
Nhạc Ngưỡng nắm chặt hai tay, dường như trong một khoảnh khắc cô đã hiểu ra được gì đó trong mắt anh. Thời gian ngắn ngủi trôi qua, cô đột nhiên đưa ra quyết định: “Được.”
Đối mặt với câu trả lời dứt khoát như vậy của Nhạc Ngưỡng, Trần Bạc Viễn ngẩn người trong thoáng chốc, sau khi hai người đối diện trong im lặng một lúc, Trần Bạc Viễn như thở phào một hơi nhẹ bỗng, khóe miệng vụt qua nụ cười.
Anh thành công rồi.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai người lại đưa ra một quyết định lớn.
Đây là điều không ai nghĩ tới cả, có lẽ thậm chí đến chính cả hai người họ cũng không nghĩ đến.
Rất nhiều sự kích động phía sau, đó là tình cảm đã đè nén trong đáy lòng nhiều năm nay. Tóm lại Nhạc Ngưỡng nghĩ rất thoáng, đối với lần đặt cược này, kết quả tệ nhất là hai người chung sống không hòa hợp rồi ly hôn, cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Ít nhất, vẫn hơn là một mình yêu thầm nhiều năm như vậy mà không có kết quả gì.
Ít nhất, còn có thể tham lam ở bên cạnh anh, cũng không thiệt thòi gì.
Có thể chấp nhận kết quả tệ nhất như vậy, Nhạc Ngưỡng cảm thấy kết hôn cũng chẳng có gì đáng sợ cả.
Cùng lúc đó, Lộ Tĩnh Chi ở bên nhà ông Trần cũng có chút lo lắng, bà nghĩ nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ ra, liền đặt con dao thái rau trên tay xuống, nói với người đang trợ giúp bên cạnh là Nhạc Thừa Du: “Ông nói xem con gái ông và Viễn Viễn rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Từ lúc Viễn Viễn trở về con gái ông đối với người ta dở dở ương ương, hơn nữa nhiều lần còn cố tình nhắm vào thằng bé nữa, cũng không biết trong lòng nó đang nghĩ cái gì, lúc trước không phải dính như mè xửng sao? Hận cả ngày không dính được vào người Viễn Viễn vậy.”
Nhạc Thừa Du thấy bà một hai câu mắng con gái mình, có chút không vui: “Sao bà có thể khẳng định là Ngưỡng Ngưỡng sai chứ? Nói không chừng lần này là do Viễn Viễn sai đấy, hai đứa chúng đó giận dỗi vì mâu thuẫn, chắc chắn không phải từ phía của một đứa, cái này gọi là một cây gậy không thể đánh lên tiếng kêu lớn được*.
* Một cây gậy không thể đánh lên tiếng kêu lớn được: tương tự như ‘một cây làm chẳng nên non.”
“Ông đang mở mắt nói dối đấy à? Làm ơn đứng trên góc độ công minh để suy nghĩ vấn đề có được không?”
Lộ Tĩnh Chi quơ quơ con dao thái rau trên tay, lúc đang định gọi điện thoại cho Nhạc Ngưỡng thì âm thanh vui vẻ của Lão Trần từ phòng khách truyền đến: “Ngưỡng Ngưỡng! Cuối cùng cháu cũng qua rồi.”
Lộ Tĩnh Chi lập tức đưa ánh mắt ngụ ý cho Nhạc Thừa Du, bản thân đặt con dao xuống rồi nhanh chóng chạy ra ngoài phòng khách. Lúc này Nhạc Ngưỡng đang mỉm cười ngồi bên cạnh lão Trần, tỉ mỉ nghe những lời quan tâm của ông Trần, từ sau khi cô nhập viện đến giờ lão Trần vẫn chưa gặp cô, trong lòng vẫn luôn lo lắng, hôm nay trừ vết thương trên tay ra, mọi nơi khác đều không có vấn đề gì, vì vậy trong lòng lão Trần vô cùng vui mừng, gấp gáp nói chuyện hỏi thăm cô.
Mà Trần Bạc Viễn với vẻ mặt ôn hòa đang ngồi bên cạnh gọt cho bọn họ một quả táo.
Nhìn thấy cảnh này, sợi dây cung giương căng trong lòng Lộ Tĩnh Chi cũng buông xuống, xem ra hiểu lầm giữa hai đứa đã được giải quyết rồi.
Vì thế bà tiếp tục đi vào nấu cơm.
Nấu cơm xong không bao lâu Nhạc Nho cũng đeo ba lô đi vào nhà, Trần Bạc Viễn nhiệt tình chào hỏi một tiếng, định lấy cho hắn đôi dép lê, mà thái độ của Nhạc Nho đối với anh vô cùng lạnh lùng, tự cúi xuống lấy dép đi, từ chối ý tốt của Trần Bạc Viễn: “Viễn ca, tự em làm là được rồi, đừng khách sáo.”
Lời nói chất đầy sự xa cách.
Hắn đối với Trần Bạc Viễn cũng chẳng có ấn tượng tốt gì, thời cao trung vì hắn và Nhạc Ngưỡng không hợp tính, nên chỉ nhìn Trần Bạc Viễn cũng thấy phiền phức vô cùng, mà hiện tại cảm thấy anh có lỗi với tình yêu của Nhạc Ngưỡng, khiến chị ruột hắn đợi nhiều năm như vậy cũng không có kết cục gì, vì thế đối với anh cũng chẳng có ấn tượng tốt gì cả.
Nếu không phải vì cái tính tình bướng bỉnh kia của Nhạc Ngưỡng, hắn thực muốn thay cô đi ngả bài với Trần Bạc Viễn, rốt cuộc là thích hay không thích, có thể hẹn hò hay không, mời cho một câu trả lời.
Nhưng Nhạc Ngưỡng lại không nói, hắn cũng không có thể làm việc bốc đồng được, tránh cho làm hỏng tâm tư của cô nương kia. Vì vậy hắn đối với Trần Bạc Viễn khách khí như một người xa lạ vậy.
Người khác nhìn không ra, nhưng Lộ Tĩnh Chi nhìn thấu được Thái độ của Nhạc Nho đối với Trần Bạc Viễn, vì thế nhân lúc đang xới cơm, bà kéo Nhạc Nho đến một góc rồi nhỏ giọng hỏi: “Tiểu tử thối, con đối với anh Bạc Viễn của con như thế nào vậy?”
Nhạc Nho hừ một tiếng, nhíu mày nói: “Con còn có thể đối với hắn như thế nào được chứ? Đối với hắn không tốt sao?”
“Con đừng có linh tinh với mẹ, mẹ nó mẹ nhìn rõ ràng mà, con có thành kiến với Viễn Viễn. Mẹ nói sao con lại giống chị con cái đức hạnh này rồi? Rốt cục Viễn Viễn đã đối xử với hai đứa như thế nào, vì sao bọn con từng đứa từng đứa một chẳng có một chút thái độ tốt nào với thằng bé? Người ta vừa trở về đã đến thăm bố mẹ con, còn nhiều hơn cả hai đứa con, từ lúc thằng bé chuyển đến đây vẫn thường đến nói chuyện với bố mẹ, còn thân thiết hơn cả đứa con ruột là con đấy, còn mua rượu mua thuốc cho bố con, thậm chí mua giúp mẹ cả mỹ phẩm dưỡng da nữa, sao hai đứa con một chút cũng không biết nói lời cảm ơn vậy?
Nhạc Nho xới cho mình một bát cơm, thở dài một tiếng: “Mẹ à, mẹ cảm ơn người ta một mình là được rồi, con thì chịu thôi.”
“Ấy, cái thằng này con nói cái gì vậy!?”
Lộ Tĩnh Chi thực sự bị hai đứa con mình làm cho tức chết rồi, lúc vẫn còn muốn gọi Nhạc Nho lại hỏi chuyện thì Trần Bạc Viễn đã đi đến, Lộ Tĩnh Chi vội vàng thu lại lời đã đến bên miệng, rồi nở nụ cười.
Nhạc Nho ngồi ở bên cạnh, không phát ra tiếng nào thành thật ăn cơm, chỉ khi ông Trần quan tâm hỏi thăm hắn mới mở miệng trả lời. Còn Nhạc Ngưỡng bên cạnh nói chuyện với ông Trần vô cùng vui vẻ, Trần Bạc Viễn biết Nhạc Ngưỡng thích ăn cơm chan canh, nên lúc xới cơm giúp cô liền múc thêm một bát canh sườn rồi bưng lên.
Sau đó lấy một chiếc thìa đưa cho cô, nhân tiện hỏi một câu: “Tay kia của em như vậy có ăn cơm được không? Nếu không để anh đút cho em ăn.”
Lời như vậy vừa nói ra, tất cả mọi người trên bàn ăn đều ngốc lặng một hồi, trong đầu bọn họ không khỏi hiện lên cảnh tượng Trần Bạc Viễn đút cơm cho Nhạc Ngưỡng, không khỏi sởn tóc gáy, không rét mà run!
Bản thân Nhạc Ngưỡng cũng bị dọa rồi, vội vàng nhận lấy chiếc thìa rồi cười ha ha: “Em chỉ bị thương một tay thôi, sao có thể phải đút cơm được chứ?”
Trần Bạc Viễn không cho là như vậy rồi mỉm cười, sắc mặt bình tĩnh ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Cũng không biết là như thế nào, trên bàn ăn nổi lên một luồng không khí dị thường, đặc biệt là biểu tình thất thần kia của Nhạc Ngưỡng, còn có lúc lúc lại giọng điệu hỏi thăm của Trần Bạc Viễn, thực sự khiến Nhạc Nho cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Hắn nhìn nhìn Nhạc Ngưỡng, rồi lại nhìn qua Trần Bạc Viễn, qua một hồi sau mới chủ động mở miệng tìm chủ đề nói chuyện: “Anh Bạc Viễn gần đây đi xem mắt thế nào rồi? Nếu như vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp em có thể giới thiệu mấy người bạn học của mình cho anh, diện mạo đều không tồi, gia thế cũng rất tốt.”
Nghe được lời này, Nhạc Ngưỡng theo bản năng nhìn qua, hung hăng lườm hắn một cái, chuyện xem mắt có nhiều người hỗ trợ như vậy, còn cần hắn góp thêm náo nhiệt sao?
Nhạc Nho làm như không nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Ngưỡng vậy, tiếp tục nói: “Viễn ca thích người như thế nào vậy?”
Trần Bạc Viễn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, Lộ Tĩnh Chi cảm thấy đây không phải là lúc hỏi vấn đề này, vì thế ở dưới gầm bàn ăn đá cho Nhạc Nho một cái vào chân, cười nói: “Nhạc Nho, Viễn ca của con thích người như thế nào trong lòng tự biết rõ, còn con, cũng già đầu rồi, bên cạnh cũng có nhiều cô nương như vậy sao không thấy con tự sắp xếp cho mình hả?”
Còn biết đến từ ‘sắp xếp ‘ này sao? Nhạc Nho không nhịn được mà bật cười: “Mẹ, mẹ không cần nhọc lòng, mẹ vẫn là lo cho bà cô già nhà chúng ta trước đi.”
“Nhạc Nho em muốn chết đấy à.”
Nhạc Ngưỡng tức giận rống về phía Nhạc Nho, Lộ Tĩnh Chi tâp tức lườm hai người, vẫn còn có ông Trần ở đây đó, đừng có suốt ngày không biết lớn bé với nhau giống như đang ở nhà mình, không phép tắc không quy củ như vậy.
Nhưng ông Trần lại rất thích không khí như vậy, luôn miệng cười, nói: “Hai đứa trước giờ vẫn vậy, thật làm ông Trần nhớ đến hồi các con vẫn còn học cấp ba.”
Hồi Nhạc Ngưỡng học cấp ba Trần Bạc Viễn đã nhập ngũ rồi, lúc ấy chỉ còn lại mình ông Trần ở nhà, Nhạc Thừa Du vẫn thường gọi ông Trần đến nhà ăn cơm, là hàng xóm nhiều năm như vậy, ông Trần cũng không khách sáo, thường xuyên đem rượu ngon trong nhà đến cùng Nhạc Thừa Du ăn cơm nói chuyện, vô cùng nào nhiệt.
Lúc ấy Nhạc Ngưỡng và Nhạc Nho vẫn thường luôn đấu khẩu cãi nhau, có những lúc cả nhà đều bị lật tung hết cả lên.
Nháy mắt, đều đã lớn như vậy rồi.
Ông Trần nhớ đến thời điểm đó, có chút buồn thương. Sau khi thu lại nhưng hồi ức ấy rồi cười nói với bọn họ: “Sau này nếu như ông không còn nữa, Bạc Viễn là anh trai hai đứa, có chuyện gì khó khăn đều có thể tìm thằng bé, hơn nữa…lúc đó cũng làm phiền các cháu giúp ông chăm sóc đứa con trai này.”
Đề tài này vừa nói ra bầu không khí liền trở nên nặng nề, Lộ Tĩnh Chi vội vàng hòa hoãn bầu không khí ấy: “Lão Trần ông nói gì thế, Viễn Viễn giống như con ruột trong nhà vậy, ông không nói chúng ta cũng đều giống như người nhà mà. Ông xem hiện tại không giống như người cùng nhà sao?”
Ông Trần liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Đầu mũi Nhạc Ngưỡng có chút chua xót, hốc mắt đỏ lên.
Ông Trần cầm ly rượu lên cụng ly với Nhạc Thừa Du rồi tiếp tục nói: “Lão Nhạc à, mọi người cũng gặp qua Nhiễm Nhiễm rồi, cũng đã biết cô nương đó không tồi, nếu như Viễn Viễn nhà chúng ta và cô nương đó thành đôi, tôi cũng hoàn toàn mãn nguyện rồi.”
“Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm thật ưu tú mà.”
Nhạc Thừa Du cũng nói theo, còn tỏ vẻ muốn nghe ý kiến của Trần Bạc Viễn, thời điểm ánh mắt chuyển đến trên người Trần Bạc Viễn, anh đột nhiên mở miệng nói: “Con và Nhiễm Nhiễm đã nói rõ ràng rồi, bọn con đều cảm thấy không thích hợp để kết hôn, cũng không phải là người mà đối phương thích. Về chuyện kết hôn, con sẽ có kế hoạch khác.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Nhạc Ngưỡng lo lắng, mà sắc mặt ông Trần trầm xuống trong phút chốc, đang muốn nói chuyện lại nghe thấy Trần Bạc Viễn mở miệng: “Thực ra…trong lòng con đã có đối tượng kết hôn rồi, chỉ là gần đây vẫn đang chờ đợi lời đồng ý của cô ấy, nếu như cô ấy nguyện ý, con sẽ tìm thời gian để nói cho mọi người.”
“Thật sao?! Nói như vậy thì Viễn Viễn thì ra con vốn dĩ đã có người mình thích rồi nên mới trì hoãn lời đề nghị hẹn hò của mấy cô nương đó đúng không?”
Lộ Tĩnh Chi kinh ngạc không thôi mà nói, vui vẻ ra mặt: “Con cũng không nói sớm, sớm biết bọn dì đã không cần phải sắp xếp cho con xem mắt rồi.”
Bà tưởng rằng Trần Bạc Viễn ngại từ chối ý tốt của bọn họ vì vậy mới đáp ứng. Mà ông Trần nghe được tin này xong cũng vui mừng không thôi, không khỏi dò hỏi: “Con…có người trong lòng rồi? Ai vậy?”
Cả người Nhạc Ngưỡng cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Trần Bạc Viễn, phảng phất như muốn nói anh đừng nói là em, đừng có nói là em đấy! Em vẫn chưa chuẩn bị tốt.
Dường như Trần Bạc Viễn vừa nhìn đã nhìn ra tâm ý trong lòng cô, khóe miệng nhẹ động, hơi cúi đầu cười rồi đáp lại: “Đợi cô ấy đồng ý con liền nói với mọi người.”
Nhạc Nho hừ lạnh ở trong lòng một tiếng, trợn mắt.
Mà sau đó lại nhìn về phía Nhạc Ngưỡng với ánh mắt thương cảm.
Chị của hắn cũng thật thảm, phải ngồi trước mặt người mình yêu thầm nhiều năm nghe những lời tàn nhẫn vô tình như vậy, này có khác gì kề dao lên cổ chứ..
Nhưng mà hắn không biết, lúc này Nhạc Ngưỡng đang ngồi trên tháp rơi tự do~~
Ăn một bữa cơm thôi, cả người Nhạc Ngưỡng đều đã đổ mồ hôi rồi.
Sợ rằng lúc này lộ ra tin tức cô đồng ý kết hôn với Trần Bạc Viễn, chắc chắn một đống vẫn đề sẽ ập đến ngay, cô cũng không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu nữa.
Vì để sau này có thể thuyết phục người nhà một cách nhẹ nhàng, cũng để mọi người xung quanh bình tĩnh chúc phúc cho đoạn hôn nhân này, Nhạc Ngưỡng quyết định tìm thời gian cùng Trần Bạc Viễn nghiêm túc thảo luận về vấn đề này.
Đương nhiên, cô không hối hận về quyết định ấy. Chỉ là trước khi nói với mọi người, cô cần có thời gian để chuẩn bị trước đã.
Ví dụ, làm sao để mọi người cảm thấy bọn họ suy nghĩ kỹ càng mới quyết định kết hôn. Làm sao để người nhà yên tâm, làm sao để ông Trần vui vẻ chấp nhận, làm sao….
Đứng ở góc độ của Nhạc Ngưỡng để nói, cô chính là thích Trần Bạc Viễn, muốn cùng anh kết hôn, muốn anh hoàn toàn hiều rõ bản thân xứng đáng được anh thích. Nếu như sau khi kết hôn cũng không có cách nào để anh thích mình, anh đề xuất ly hôn thì sẽ ly hôn.
Nhạc Ngưỡng tự mình nghĩ rõ, đến cả chuyện về sau cũng nghĩ xong rồi.
Vì thế trước khi về nhà cô tìm cơ hội hẹn Trần Bạc Viễn ngày mai gặp mặt, nói chuyện rõ ràng.
Trần Bạc Viễn mỉm cười gật đầu, Lộ Tĩnh Chi thấy hai người vẫn còn lời muốn nói, bèn kéo Nhạc Thừa Du và Nhạc Nho về trước.
Nhạc Ngưỡng vừa ra khỏi cửa đã thấy người nhà mình đi xa rồi, vừa định tự mình về nhà thì Trần Bạc Viễn đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô: “Anh đưa em về.”
Nói xong không để ý Nhạc Ngưỡng nghĩ như thế nào, mở ô rồi kéo Nhạc Ngưỡng đến phía trước. Lòng bàn tay ấm nóng của anh nắm lấy cổ tay cô, mặc dù cách một lớp áo dày, Nhạc Ngưỡng vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay anh, sự ấm áp đấy thông qua dòng máu rồi lan khắp toàn thân.