Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 293: Trẫm và tướng quân cùng nhau cởi chiến bào (23)




Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Tô Mộc đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, cô ôm hai tay xoa vào nhau, cũng có thể đoán rằng cái tên này chắc chắn không phải loại người mua đồ sẽ trả tiền. Cô nghĩ hắn xuất hiện ở đây... Có lẽ là vì tìm chút niềm vui từ trong việc tẻ nhạt mà thôi.

Cô quơ quơ chân: "Ngươi có thể... Thả ta xuống trước hay không?"

"Không thể." Tần Thú vừa thấy mã vạch dán trên cổ cô thì hứng thú cười: "Đây là cái gì?"

Tô Mộc vội vàng giơ tay che lại, kết quả hắn lại nhanh tay hơn và không chút chần chừ mà xé miếng dán mã vạch kia xuống.

Tô Mộc hít thật sâu một hơi, sau đó cả cơ thể bắt đầu uốn éo: "Đau đau đau đau đau!!!"

Nếu nói tiếng thét này giống như cô chịu đựng thứ gì đó đau như cắt cũng không quá đáng, mà ngay chỗ dán miếng dán trên cổ của cô đã đỏ lên.

Sắc mặt Tần Thú trở nên không được tự nhiên một cách kỳ lạ: "Được rồi, đừng hét."

"Bịch" một tiếng, hắn đập miếng dán vừa xé xuống lên cổ cô lại.

"Đau đau đau đau!!!!" Tô Mộc càng hét thảm thiết hơn nữa, ban đầu chỉ có chỗ dán miếng dán đỏ lên mà thôi, kết quả vừa chịu thêm một cú đập không biết nặng nhẹ này của hắn nữa, cô đoán trên cổ của cô đã đỏ một mảng.

Trong ánh mắt đen nhánh của hắn lộ ra tia luống cuống, hắn nghĩ một lát rồi xé miếng dán ấy ra lần nữa: "Vậy đã được chưa!"

"Đau quá!" Cô dứt khoát gào khóc, miếng dán này là sản phẩm của thời đại này, tính dính cực kỳ tốt mà còn có thể sử dụng nhiều lần, thường thì nó được dùng để dán lên người gia súc bán trong chợ, chỉ khi được làm nóng mới dễ xé xuống, kiểu xé trực tiếp như Tần Thú thì đương nhiên là cô đau đến mức không thể chịu được!

Tần Thú bị sốc bởi tiếng hét của cô, hắn lại chụp miếng dán về lại chỗ cũ lần nữa, nhưng cô lại dứt khoát gào khóc: "Đứt rồi! Cổ của ta chắc hẳn đứt rồi! Ngươi giết ta luôn đi! Sao lại muốn giày vò ta như thế!"

"Này, ngươi đừng hét nữa!" Tần Thú lại xé miếng dán đó xuống, vừa nghe cô khóc to hơn, hắn tức giận: "Dán cũng khóc mà xé cũng khóc, sao ngươi lại khó hầu hạ như thế!"

"Tướng quân..."

Tần Thú xoay đầu lại: "Câm miệng!"

A Đại vừa mới lên tiếng lập tức ngậm miệng, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ từ sớm, một nhóm người đứng thành một hàng im lặng nhìn Tần Thú chơi trò xé dán miếng dán với Tô Mộc hồi lâu. Không phải, nói đúng hơn là tướng quân của bọn họ đang chơi một mình.

Mà cái cô nữ nhân loại thuần chủng kia lại là người bị hại.

Cuối cùng trên cổ Tô Mộc đỏ một mảng lớn, làn da bị tổn thương và chảy máu.

Tần Thú nheo mắt lại, cả người ngập tràn nguy hiểm.

Tô Mộc đang gào khóc nghĩ cuối cùng cái tên này cũng không nhịn được mà muốn giết mình, vậy thì thực sự quá tốt!

Kết quả Tần Thú lại lạnh giọng nói: "Ngươi là tài sản cá nhân của ta, ta không cho ngươi bị thương, sao ngươi lại có thể bị thương?"

Tô Mộc ngừng khóc.

Vị nữ nhân duy nhất trong hàng không thể không mở miệng: "Tướng quân, vết thương trên cổ vị tiểu thư này có lẽ là do... Xé dán liên tục mà tạo thành."

Những người còn lại biết rất rõ là cô ta muốn nói vết thương này do chính Tần tướng quân gây ra.

Tần Thú nhìn miếng dán trên tay rồi vỗ mạnh lên người A Đại đứng bên cạnh, sau đó hắn khiêng người lên vai với tư thế đầu lộn ngược xuống dưới, cảnh vật trước mắt Tô Mộc đột nhiên đảo ngược, hai mắt choáng váng.

Rồi lại nghe người nọ ghét bỏ "chậc" một tiếng: "Cơ thể nhân loại thuần chủng quá yếu ớt, đừng hét nữa, quay về chữa trị cho ngươi."