Phát Sóng Trực Tiếp: Nhân Vật Phản Diện Đừng Hắc Hoá!

Chương 254: Nghe nói.. Ngươi không có tiểu đinh đinh? (54)




Editor: @Thụy Mặc

Beta: @Aki Re

Này, không phải đã kiểm tra một lần trước đó rồi sao?!

Tô Mộc chưa kịp thốt lên câu này, toàn bộ thanh âm đã biến thành tiếng rên rỉ đứt quãng dưới sự tiến công của hắn.

Khi đến nửa đêm, sóng gió cuối cùng cũng lặng lại.

Tô Mộc được Thẩm Nam Tiên chăm sóc rất tốt, có thể nói là dù ở nơi nào, Thẩm Nam Tiên cũng hết sức quan tâm tới cảm xúc của cô. Vì vậy hắn càng biết rõ hơn là tiến công ở đâu, hôn ở đâu... Có thể khiến cô dựa chặt vào ngực hắn, hưởng thụ cảm giác phiêu phiêu như sắp chết, lại nỉ non gọi tên hắn.

Thẩm Nam Tiên thích khống chế toàn bộ cảm giác, bao gồm thân thể của cô, điều này khiến hắn có một loại cảm giác sung sướng và thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Tất nhiên là sau khi sóng gió lặng đi, hắn phải giúp cô rửa sạch sẽ, rồi ôm cô vào trong ngực, xoa eo cho cô, giúp cô giảm bớt đau nhức, cảm nhận được hô hấp của cô phả vào ngực mình, đây cũng là một loại hưởng thụ đối với hắn.

Tô Mộc chỉ ngủ một lát, chừng hơn ba giờ sáng, cô đã mơ mơ màng màng tỉnh dậy, sau đó chớp chớp mắt, muốn đi vào giấc ngủ một lần nữa. Nhưng khi cô cảm nhận được nam nhân còn đang vỗ nhẹ vào lưng cô giúp cô ngủ ngon hơn, cô không khỏi ngẩng đầu lên và đối diện với tầm mắt dịu dàng của hắn.

Thẩm Nam Tiên nhẹ giọng hỏi: "Không ngủ được sao?"

"Không có..." Cô lắc đầu và hỏi: "Chàng vẫn không ngủ ư?"

"Có nàng bên cạnh, không thể nào ngủ được."

Nàng khịt mũi một tiếng: "Vậy chàng đừng ngủ chung với ta, về phòng của chàng mà ngủ đi."

"Mới đây không lâu còn nói ta là bảo bối trong lòng nàng, là tiểu yêu tinh của nàng, sao bây giờ đã muốn đuổi ta đi?" Hắn cầm lấy một tay cô và hôn lên, cô đơn hỏi: "Chẳng lẽ giá trị của ta đã bị ép khô, cho nên Mộc Mộc không còn yêu thích ta nữa rồi sao?"

Ép khô...

Mặt cô đỏ bừng lên, dù người nam nhân này nói lời ngọt ngào cũng có thể trịnh trọng, nếu ngươi đã nhảy xuống hổ cùng hắn, bắt lỗi của hắn, vậy hắn sẽ nói ngươi suy nghĩ kỳ quái, nghĩ ngợi lung tung, cô bỏ qua những lời này của hắn: "Chàng nói có ta ở bên cạnh chàng thì người không ngủ được, đó chẳng phải là chán ghét ta à?"

"Cũng không hẳn là thế." Thẩm Nam Tiên dịu dàng nói: "Chẳng qua là Mộc Mộc ở bên cạnh ta, ta sẽ cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ, dù là khuôn mặt lúc ngủ của Mộc Mộc, ta cũng không nỡ bỏ qua."

Thanh máu của cô... Cạn.

Tô Mộc bụm lấy một bên má và nhíu mày.

Thẩm Nam Tiên quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bị ngọt đau răng..."

Hắn bật cười: "Nếu không thích..."

"Thích!" Cô ôm chặt hắn: "Chàng nói gì ta cũng thích nghe! Nhưng mà chỉ được nói những lời này với một mình ta!"

"Được thôi." Hắn ấm giọng đồng ý, cũng chỉ khi đối mặt với cô, hắn mới có thể thản nhiên nói mấy lời ngon tiếng ngọt giữa các cặp tình nhân nhiều như vậy, hắn thích nhìn dáng vẻ cô bị hắn trêu chọc đến mức muốn ngừng mà không thể ngừng được.

Thật sự quá đáng yêu.

Tô Mộc cọ cọ ngực hắn, bất an hỏi: "Vì sao... Chàng không hỏi mục đích ta nữ giả nam trang đến Thẩm gia trang là gì, cũng không hỏi vì sao ta lại biết Phong Ngũ công tử là do Phong Vô Tế đóng giả chứ?"

"Cần chi phải hỏi?" Thẩm Nam Tiên thấp giọng cười nhạt: "Ta biết Mộc Mộc có một ít bí mật, nhưng mà chúng không quan trọng. Mặc kệ nàng vào gia trang với mục đích là gì, cho dù vì giết ta cũng không sao, cũng mặc kệ vì sao nàng biết thân phận của Phong Vô Tế, cho dù nàng là người trong Ma giáo cũng không sao. Nói tóm lại, hiện tại nàng là người trong lòng ta, ta chỉ cần đảm bảo một việc là đủ rồi."

Tim cô đập nhanh: "Việc gì?"

"Khi đảm bảo được nàng không thể rời ra xa, ta sẽ không chặt đứt đôi cánh tự do của nàng."

Tô Mộc ngây người một hồi, sau đó ngước lên nhìn nụ cười điềm đạm của hắn, hắn vẫn luôn dịu dàng như vậy, đáy mắt sâu thẳm như màn đêm che dấu sự điên cuồng mà không ai có thể phát hiện ra.

Hắn vuốt ve mặt cô rồi mỉm cười: "Mộc Mộc, ta là một cái lồng sắt, nàng có thể tự do hoạt động trong lãnh thổ của ta, nhưng nàng... Đừng bao giờ muốn bay ra khỏi lồng sắt, nàng có hiểu không?"

Nếu không, hắn sẽ tự tay bẻ gãy đôi cánh của cô.

Bỗng nhiên một đôi tay chống lên ngực hắn, vị trí thay đổi, thiếu nữ đã ngồi trên người hắn.

Thẩm Nam Tiên nhìn cô.

"Không biết tại sao..." Cô híp mắt: "Đối với chàng, ta chợt nảy sinh cực độ... thèm khát."

Ngay sau đó, cô cúi xuống mạnh mẽ hôn lên môi hắn.

Thẩm Nam Tiên cong mắt, nằm yên mặc cô muốn làm gì thì làm.