Edit:Linhlady
Lời đã nói đến nước này, tiếp tục cứng rắn cũng không phải chuyện tốt.
Ngay lúc Mạc Vân Quả muốn đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, lại bị âm thanh liên tiếp nhắc nhở làm sửng sốt.
"Đinh! Người dùng hoa hoa Đại Vương đánh thưởng mười nghìn đóa thiên kỳ bách quái hoa!"
"Đinh! Người dùng con khỉ xưng Đại Vương đánh thưởng một tấn hầu mao!"
"Đinh! Người dùng ái ai ai đánh thưởng mười nghìn lọ nước thuốc mê tình!"
"Đinh! Người dùng buôn bán tình thú đánh thưởng mười nghìn lọ dầu bôi trơn!"
"Đinh! Người dùng chuyên gia tháo dỡ máy tính đánh thưởng một tấn linh kiện thiên kỳ bách quái!"
"Đinh! Người dùng tiểu đồng tử luyện đan đánh thưởng 10000 viên phế đan!"
"Đinh! Người dùng thích ăn công đức đánh thưởng 100000 giá trị công đức!"
"Đinh! Người dùng đại thần phương tây cũng là thần đánh thưởng 100000 điểm tín ngưỡng!"
"Đinh! Người dùng thích ăn ngọn nến đánh thưởng 10000 ngọn nến!"
"Đinh! Người dùng bánh chưng cũng có mùa xuân đánh thưởng thiên kỳ bách quái văn vật 10000 cái!"
"Đinh! Người dùng nguyên soái đại nhân đánh thưởng một cái nghi cư tinh cầu!"
"Đinh! Người dùng Trùng tộc không ăn trùng đánh thưởng 10000 viên trùng hạch!"
"Đinh! Người dùng xuẩn long không yêu hoàng kim đánh thưởng một tấn hoàng kim!"
"Đinh! Người dùng một bầu rượu đánh thưởng 10000 bình thiên kì bát quái rượu!"
"Đinh! Người dùng không thích ăn quả táo đánh thưởng......"
............
Trong đầu là các loại âm thanh đánh thưởng, âm thanh máy móc đánh thưởng ngày xưa giờ phút này lại nghe đáng yêu như vậy.
Mạc Vân Quả sờ sờ vị trí ngực, nơi đó mãnh liệt nhảy lên, cực nóng, khiến cô không cách nào bỏ qua.
Khi thanh âm đánh thưởng dần dần biến mất, Mạc Vân Quả kéo Hiên Viên Tu, nở nụ cười thật tươi.
So với trước kia chắc hẳn là động tác lớn nhất, không phải mỉm cười bốn lăm độ tiêu chuẩn, mà là một mmnuj cười xán lạn ấm áp như ánh mặt trời.
"Cảm ơn."
Cô nói như vậy, ánh mắt sáng long lanh, trước sau như một sạch sẽ trong suốt.
Cô để lại cho mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp mọi người một màn cuối cùng này, cũng là một nụ cười tươi, và ánh mắt trong suốt chưa bao giờ thay đổi của Tiểu Quả Quả.
Mọi người nhìn phòng phát sóng trực tiếp đã đóng cửa phát sóng trực tiếp, không biết vì sao lại nhịn không được bật cười.
Bọn họ làm bạn cho tới khi Tiểu Quả Quả trưởng thành, hiện giờ cô đã trưởng thành, cũng nên đi làm việc phải làm.
Mà bọn họ, cũng nên trở về hiện thực.
Đảm đương trách nhiệm của bọn họ, bất kể là Tiểu Quả Quả, hay là bọn họ, đều phải đi gánh vác.
Phòng phát sóng trực tiếp trong đầu kia giống như là một giấc mộng, bọn họ mơ thấy các thế giới khác, mơ thấy thế giới bọn họ chưa bao giờ gặp.
Nơi đó kỳ quái, nơi đó xuất sắc vạn phần, nơi đó cũng hung hiểm mười phần, thậm chí hơi không chú ý, sẽ bị mất mạng.
Nhưng mà nơi đó, có một chủ kênh đáng yêu mang mang theo bọn họ đi thăm dò, làm một đoạn hành trình trở nên an tâm.
Bọn họ thích xem khuôn mặt lạnh lẽo của cô, cũng thích cô cứ như vậy nhìn chằm chằm một người, một câu cũng không nói, cũng thích cô sau đó, tuy rằng cô cực lực che giấu, nhưng vẫn cứ lộ ra một phân khí phách dày nặng.
Cặp mắt kia, từ lúc bắt đầu lạnh như băng, dần dần nhiễm các loại cảm xúc khác.
Khổ sở, thương tâm, cười vui, ủy khuất, ghen ghét, cảm động, khó hiểu, phẫn nộ, tình yêu......
Bọn họ cứ như vậy chứng kiến cô trưởng thành, mà bọn họ, cũng ở trong quá trình trưởng thành này, trưởng thành thành dáng vẻ bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng mà ai có thể nói, bọn họ như vậy, lại không tốt đâu?
Khi gió nhẹ thổi qua, không phải không có trọng lực tác tác động khiến lá rụng, là là bọn họ chưa bao giờ dao động tinh thần.
Khi ánh sáng chiếu lên người bọn họ, một khắc kia, tựa như trọng sinh......