Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 787





Edit: Linhlady



Mạc Vân Quả hít sâu một hơi, trí nhớ của cô luôn rất tốt.


Từ trước đến nay, tất cả đều khắc vào trong trí nhớ của cô, cô gàn như rất ít nhớ lại mọi thứ.


Bởi vì không cần phải, cho nên sẽ không đi hồi tưởng.


Giờ này khắc này, cô thật sự muốn nhớ lại.


Thải gian rời khỏi bệnh viện là ngày mùng 6 tháng 6 năm 2010, cô vẫn nhớ rõ.


Sau đó lại vào phòng thí nghiệm, cô bận việc nghiên cứu, gần như rất ít khi chú ý tới thời gian.


Nhưng mà Mạc Vân Quả nhớ rõ, cô đã làm bai nhiêu thực nghiệm, mỗi một lần tiêu phí bao nhiêu thời gian, mà những vật thí nghiệm đó có phản ứng như thế nào, cô đều nhớ rõ.


Não cô chuyển động, không biết qua bao lâu, cuối cùng thì cô cũng biết cô đã ở phòng thí nghiệm bao lâu.


Hai mươi năm. Cô nghĩ như vậy.


Cô ở trong căn phòng thí nghiệm kia hai mươi năm, hai mươi năm là khái niệm gì? Đối với đại đa số nhân loại mà nói, hai mươi năm đã qua một phần ba nhân sinh.


Nhưng mà đối với Mạc Vân Quả mà nói, hai mươi năm chẳng qua chỉ trong nháy mắt.


Cô cuối cùng là quá mức ngu dốt, qua hai mươi năm, vẫn không thể đem một người sống lại.


Tuy rằng trước khi gặp được Đoàn Tử, cô cũng đã phát hiện hạt tính của tế bào nhân thể ở dưới tình huống gì có thể một lần nữa bảo trì sức sống.


Cô tin tưởng, không bao lâu nữa, cô có thể thành công.


Nhưng mà, lúc ấy, Đoàn Tử tìm tới cô, còn dùng việc có thể biến cô thành kẻ ngốc để uy hiếp cô.


Thời gian hai mươi năm, cô đã sớm quên mất nên giao lưu với người bình thường như thế nào, nhân tình lõi đời, tình tình ái ái, cô đã sớm quên mất những thứ kia.


Bởi vì hai mươi năm qua, việc duy nhất cô có thể nghĩ tới, đó là làm người nào đó sống lại.


Thế nhưng cô muốn ai sống lại?


Rốt cuộc là ai……


Trước kia dáng vẻ của cô là như thế nào? Vì sao cô lại chấp nhất như vậy, chấp nhất muốn người nào đó sống lại?


Mạc Vân Quả ho nhẹ một tiếng, bởi vì thời gian dài thiếu nước, cô cảm giác tim phổi bởi vì ho mà đau đớn.


Hiện tại cô, không chịu nổi một đòn.


Mặc dù thân thể rất suy yếu, nhưng cô vẫn không đình chỉ lại việc tự hỏi.


Càng đến loại thời điểm này, cô lại càng có thể nghĩ tới những chuyện mà trước kia cô xem nhẹ.


Ví dụ như vì sao hai mươi năm trôi qua, cô lại không già đi?


Thậm chí khi cô tỉnh lại ở bệnh viện, lúc đó cô bao nhiêu tuổi?


Người trong phòng phát sóng trực tiếp đã từng nói qua, có khả năng cô không phải nhân loại, như vậy cô đến tột cùng là ai?


Mạc Vân Quả trong mắt tất cả đều là mê mang, đôi mắt sáng ngời trước kia hiện tại đã ảm đạm vài phần.


Cô nỗ lực nhớ lại tất cả những tin tức hữu dụng, Đoàn Tử tìm tới mình không phải chuyện ngẫu nhiên, như vậy lý do gì khiến Đoàn Tử tìm tới cô?


Còn có trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, có vài cá nhân nhắc tới hai một sự kiện của mươi năm trước, sự kiện kia oanh động toàn vũ trụ, cuối cùng nó là cái gì?


Trước kia cô cảm thấy sự kiện kia có quan hệ với cô, cô từ trước đến nay không tin trực giác, như vậy chỉ có một khả năng, trước khi mấy trí nhớ, nhất định cô đã biết cái gì đó.


Mà những thế giới cô trải qua, là Đoàn Tử ngẫu nhiên đề ra, hay là đã có mục đích được sắp xếp sẵn.


Giờ khắc này, trước kia điểm đáng ngờ ở trong đầu cô trộn lẫn với nhau, tạo thành một cuộn chỉ rối, khiến cô sờ không tới manh mối.


Không ngọn nguồn, Mạc Vân Quả đột nhiên nghĩ tới Hiên Viên Mặc, người đàn ông kì quái kia.


Vì sao hắn có thể xuyên qua hai thế giới chỉ vì muốn tìm được cô, vì sao lại nhiệt tình với cô như vậy?


Còn có, vì sao hắn nói chắn sẽ chờ tới một ngày cô nhớ ra tên thật của hắn ?