Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 342




Edit: Linhlady

- -------------------------🍀

Mạc Vân Quả gật đầu, nhìn Cố Khinh Thước nói: “Được.”

Sau khi Mạc Vân Quả truyền thừa, tự nhiên có phương pháp hợp thể, ngay cả Cố Khinh Thước cũng dám nói như vậy thì nhất định hắn đã nắm chắc.

Cố Khinh Thước. thấy Mạc Vân Quả đáp ứng, trong lòng ấm áp, thật ra hắn muốn nói với cô, hắn muốn hợp thể từ lâu.

Cái gọi là hợp thể, không chỉ là thân thể hòa hợp thành một thể, càng là tinh thần giao hòa.

Chỉ có cho nhau tín nhiệm tồn tại, mới có thể đạt tới trạng thái hợp thể hoàn mỹ nhất.

Sau đó hai người bắt đầu hợp thể.

Mạc Vân Quả cùng cố nhẹ thước đồng thời nhắm mắt lại, Mạc Vân Quả điều động khí tức trên người, trong lòng nghĩ muốn dung nhập vào bên trong Cố Khinh Thước.

Còn Cố Khinh Thước toàn tâm toàn ý ý buông lỏng thân thể của mình, không hề khúc mắc tiếp thu Mạc Vân Quả dung nhập.

Hắc long kỳ quái nhìn nhân loại trước mắt, không biết hắn đang làm cái gì.

Như thế nào lập tức ngừng lại, nhắm mắt lại đây?

Từ trên người Cố Khinh Thước và Mạc Vân Quả tản ra ánh sáng, làm loá mắt hắc long.

Hắc long cả kinh, theo bản năng lui khỏi vị trí của Cố Khinh Thước nhưng lại bị một cánh tay nắm đuôi lại.

Lực đạo kia rất lớn, cái đuôi của nó có chút đau.

Ánh sáng nháy mắt tan đi, hắc long nhìn người đang trôi nổi trong không trung, đôi mắt trừng rất lớn.

Chỉ thấy trước mắt Cố Khinh Thước một thân bạch y, tóc đen thật dài hoàn toàn mở tung ra, ở trên lưng hắn, có một đôi màu trắng cánh, trong tay của hắn đang nắm một cái đuôi, ánh mắt khi nhìn hắc long, cặp mắt kia bễ nghễ thiên hạ.

Nhìn Cố Khinh Thước như vậy không hiểu sao sâu trong lòng nó lại sinh ra cảm giác thuần phục.

Nhưng nghĩ đến nỗi hận của nó với nhân loại, hắc long muốn rút cái đuôi ra, tiếp tục cùng Cố Khinh Thước triền đấu, lúc này đây, nó nhất định phải dùng toàn lực.

Nhưng mà đã quá muộn, hắc long căn bản rút đuôi không được.

Cố Khinh Thước chỉ nhàng lôi kéo, trực tiếp đem toàn bộ thân thể hắc long túm lên, sau đó hung hăn đập lên mặt đất.

Hắc long không hổ là hắc long, mặc dù bị như vậy, trên người đều không có một chút vết thương.

Cố Khinh Thước giống như biết trước mọt chuyện, đi về phía trước một bước, đi đến trước mặt hắc long.

Sau đó vươn tay, móng tay của hắn trở nên cứng rắn, khiến hắc long nhìn thấy trong lòng một trận kinh hãi.

Cố Khinh Thước nhẹ nhàng vạch một đường, trên da hắc long lại xuất hiện một vết máu.

Giờ khắc này, da hắc long lấy làm tự hào hoàn toàn vô dụng.

Cố Khinh Thước thấy vậy, trong mắt xẹt qua một tia sáng, khóe miệng ngậm ý cười, ở trên lưng hắc long nhẹ nhàng vẽ hoa.

H

ắc long ăn đau, nổi giận gầm lên một tiếng, muốn phản kháng, lại bị Cố Khinh Thước dùng một chân dẫm lên đầu, hoàn toàn không cách nào ngồi dậy, loại cảm giác này rất khó chịu, nhưng hắc long phát hiện nó không thể làm gì.

Lúc này Cố Khinh Thước rất vui vẻ, bởi vì hắn có thể cảm giác được tiểu Quả nhi ở trong thân thể của mình, cái loại cảm giác này rất tốt đẹp, thật giống như, bọn họ vốn dĩ nên là một thể.

Xác suất Cố Khinh Thước cùng Mạc Vân Quả phù hợp đạt tới trăm phần trăm, cái này cũng đồng nghĩa với tiểu Quả Quả hoàn toàn quyền tín nhiệm mình, loại cảm giác này rất tuyệt, đặc biệt vui vẻ.

Cố Khinh Tước muốn kêu to vài tiếng biểu đạt vui sướng trong lòng mình, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể ở trên lưng hắc long bi thương cắt vài vết máu.

Ừm…… Nếu kêu to nói nói không chừng sẽ dọa đến tiểu Quả Quả, cho nên vẫn nên lấy phương thức này biểu đạt cảm tình đi……(* ̄︶ ̄)

- ------