Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 327




Edit: Linhlady

- --------------------------🍀

Thật sự là Cố Khinh Thước cố ý sao?

Trên thực tế đều không phải như thế, hắn tuy rằng thiên tư thông minh, nhưng cũng mới sống hơn hai mươi năm, so với ánh mắt sắc bén của người đã sống mấy trăm năm mà nói, với thực lực hiện tại của hắn, thật không đủ thấy

Ánh mắt của hắn cũng chưa thể sâu xa như vậy, có thể dễ dàng nhìn thấu nhược điểm của mãnh thú, càng đừng nói tới chuyện nhược điểm của mãnh thú này còn được che dấu……

Cố Khinh Thước cùng mãnh thú triền đấu, hoàn toàn không biết Lãnh Quân khiếp sợ cùng người trong phòng phát sóng trực tiếp đánh giá.

Dư quang của hắn ngẫu nhiên ngó qua Mạc Vân Quả, phát hiện nó vẫn như cũ ngoan ngoãn ngồi xổm ở chỗ kia, vẻ mặt nghiêm túc.

Cố Khinh Thước nhìn đến nơi này, không biết sao, cười khẽ một tiếng.

Mà một tiếng này, thành công khiến cho mãnh thú bất mãn.

Nhà ta và ngươi ở liều chết vật lộn đấy Ngươi vậy mà còn cười!

Mãnh thú rống giận một tiếng, thân thể dùng một chút lực, bay thẳng đến người Cố Khinh Thước.

Cố Khinh Thước nhanh chóng tránh thoát, cả người dùng sức, một quyền ổn định vững chắc nện xuống đầu mãnh thú.

Chỉ thấy đầu kia sưng thành cái bao, nhìn qua thập phần dữ tợn khủng bố.

Mạc Vân Quả thấy như vậy, ngáp một cái, cô giống như lại có điểm mệt nhọc……

Lãnh Quân nhìn tiểu thú ngáp, khóe miệng giật giật, trong lòng cuồng phun tào.

Đó là chủ nhân của ngươi a a a! Ngươi không cùng hắn cùng nhau chiến đấu! Cư nhiên ở chỗ này ngáp! Tuy rằng ngươi thực manh, nhưng cái này không phải lý do a! ╭(╯^╰)╮

Cố Khinh Thước không thấy động tác kia, hắn chuyên tâm cùng mãnh thú triền đấu, biết mình có dùng vũ lực cũng không đánh thắng được mãnh thú này, trong mắt loé sáng.

Thừa dịp tạo ra một khe hở, từ nhẫn trữ vật lấy ra một cái bình sứ, nhanh chóng cầm một viên đan dược ném vào miệng mình.

Giờ khắc này, mãnh thú bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, nó rõ ràng cảm giác được người trước mặt biến cường đại!

Lãnh Quân cũng kinh ngạc nhìn một màn này, khí thế trên người Cố Khinh Thước thay đổi rõ ràng, khiến anh cũng không cách nào xem nhẹ.

Cố Khinh Thước nhanh chóng nhằm về phía mãnh thú, một quyền hung hăng đạp xuống đầu nó, mãnh thú trốn tránh không kịp, lập tức đã bị đạp trúng.

Sau đó……

Đầu nó bạo! Bạo! Bạo!

Máu tươi lẫn thịt tung toé, Mạc Vân Quả vội vàng trốn tránh, Lãnh Quân trốn tránh không kịp, máu đều bắt hết lên quần áo hắn.

Lãnh Quân:……

Mạc Vân Quả: ( ̄▽ ̄)~* may mắn mình trốn tránh kịp thời.

Cố nhẹ thước tựa hồ đã nhận ra Mạc Vân Quả vui vẻ, hắn cũng khẽ cười một tiếng, tuy rằng hiện tại trên người cùng trên mặt hắn tất cả đều là máu……

“Ta là moit tiểu ngoan ngoãn! Cái này cũng quá bạo lực đi?”

“Ta là ma ma! Cái này cũng quá khốc huyễn đi!”

“Ai nha má ơi, này lực lượng của Cố Khinh Thước không tồi nha!”

“Ha ha ha! Lãnh Quân kia vẻ mặt mộng bức nhìn qua thật là quá khôi hài.”

“Ừm…… Vẫn là tiểu Quả Quả nhà ta tốt, tốc độ cực kỳ nhanh, mấu chốt nhất đó là, một thân lông trắng không bị nhiễm bẩn, a ~ nhan sắc đẹp cỡ nào a!”

“Làu trên hôm nay không uống thuốc ta biết.”

“Ngươi mới không uống thuốc! Ta hôm nay chỉ là không cẩn thận đem thuốc uống nhiều mà thôi!”

“…… Vô lực phun tào.”

“Lại nói tiếp, Cố Khinh Thước này không biết nhược điểm của mãnh thú đi? Nói cách khác sao có thể sẽ bạo lực một quyền đạp nát đầu của nó.”

“Hẳn là không biết, xem ra lúc trước có người suy đoán sai rồi a!”

“Nói như vậy nói, nói Cố Khinh Thước còn đang luyện đâu! Ha ha ha! Là ta, liếc mắt một cái liền thấy được nhược điểm là nơi nào.”

“Nhược điểm ở nơi nào?”

“Trên cúc hoa một tấc! ( mặt kiêu ngạo)”

Mạc Vân Quả:……

- ------