Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Chương 237




Edit:Linhlady

Giờ phút này ở Đào Hoa thôn, một người con trai mặc đồ tân thủ đang ngậm một cây cỏ dại, nằm dưới một gốc đại thụ, chân bắt chéo, hai mắt híp lại.

Tóc của hắn bởi vì lâu ngày không xử lý, nhìn qua có chút lộn xộn.

Dung Tu nghĩ, ừm...... Hôm nay thời tiết không tồi.

Quan trọng là trong trò chơi này thời tiết gần như không thay đổi.

Khi Dung Tu đang suy xét có nên đi câu cá hay không, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người, che khuất ánh mặt trời của hắn.

Dung Tu hơi hơi mở to mắt, nhìn đi tới.

Mạc Vân Quả nhìn Dung Tu nằm trên mặt đất, lập tức lợi dụng quyền hạn đặc thù của NPC nhìn thuộc tính của Dung Tu.

Người chơi: Phế vật

Sinh mệnh lực: 100

Tinh thần lực: 100

Thể lực: 100

Lực lượng: 1

Sức chịu đựng: 1

Linh hoạt: 1

Mị lực: 1

Trí lực: Che dấu

May mắn: 0

Thời điểm Mạc Vân Quả nhìn đến phần trí lực của Dung Tu là che dấu, nghiêng đầu nhìn nhìn, có điểm kỳ quái a!

Dung Tu thấy không rõ dung mạo người trước mắt, nhưng qua quan sát thân thể, hắn cũng đoán được là con gái...... Lại còn là một cô gái thật xinh đẹp.

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô đang che mất ánh mặt trời của hắn.

"Uy, cô gái, cô chắn mặt trời của tôi."

Mạc Vân Quả bước sang bên cạnh một bước, sau đó cảm thấy có chút không đúng, cô lại đi về phía trước một bước, sau đó đặt mông ngồi ở bên cạnh Dung Tu.

Dung Tu lúc này mới thấy rõ dung mạo Mạc Vân Quả.

Nói như thế nào đâu? Đây là một khuôn mặt cực kỳ yêu mị, có thể nói, đây là một khuôn mặt mị hoặc chúng sinh.

Dung Tu nghĩ, nếu như để cho em trai hắn thấy, nhất định lại một phen quỳ liếm.

Trong mắt hắn xẹt qua một tia châm chọc, lại nhanh chóng biến mất không thấy.

Dung Tu nhìn Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới, khuôn mặt rất đẹp, dáng người rất chuẩn, khí chất hoàn hảo, nhưng nhìn đi nhìn lại lại là một mỹ nhân chưa trưởng thành.

Dung Tu không chút để ý nhìn về phía đôi mắt Mạc Vân Quả, lần này hắn ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt này...... Thật thuần tịnh!

Trong đầu hắn hiện lên ý niệm như vậy, nhưng rất nhanh lại bị hắn đánh nát.

Có thể chủ động tiếp cận mình, cô gái này có thể thuần khuyết sao?

Dung Tu quay đầu đi cười nhạo một tiếng, không hề nhìn Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả cũng không biết tâm tư Dung Tu ra sao, cô nhớ nhiệm vụ của cô đó là dạy dỗ Dung Tu, như vậy Dung Tu nên nhận cô là sư phụ.

Nghĩ thông suốt điểm này Mạc Vân Quả chọc chọc cánh tay Dung Tu, Dung Tu bị một lực lớn đẩy cách tay đang che mặt xuống.

Hắn không thể tin tưởng nhìn Mạc Vân Quả, cô gái này...... Sức lực thật lớn!

Mạc Vân Quả một chút cũng không cảm thấy kỳ quái, cô nhìn Dung Tu chằm chằm nói: "Nhận ta làm sư phụ."

Dung Tu: Cô nói gì?! Gió quá lớn không nghe rõ!

Dung Tu hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả thấy Dung Tu không để ý tới mình, lại chọc chọc chân hắn nói: "Nhận ta làm sư phụ."

Dung Tu: Ma trứng! Đau quá!

"A......"

Hắn cười lạnh một tiếng, tiếp tục coi thường Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả tiếp tục chọc chọc chọc, trong miệng vẫn luôn nói: "Nhận ta làm sư phụ."

Cảm giác trên người mình đã bị chọc mấy cái lỗ - Dung Tu:......

"Ta nhận! Ta nhận còn không được sao! Cô đừng chọc nữa!"

Mạc Vân Quả ngừng tay nói: "Anh phải gọi tôi là sư phụ."

Dung Tu: Ha hả!

Mạc Vân Quả thấy Dung Tu không nói lời nào, vươn ngón tay lại muốn chọc Dung Tu.

Dung Tu bị chọc phát sợ, liên tục nói: "Tôi gọi! Tôi gọi còn không được sao!"

Mạc Vân Quả nhìn Dung Tu, không nói lời nào.

Dung Tu ho nhẹ một tiếng, quay đầu đi nhẹ nhàng kêu một tiếng.

"Sư phụ."

Mạc Vân Quả: Ừ!

- ------