Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 83




Tiết cuối cùng là toán học, nói tới giáo viên dạy toán, bề ngoài rất ưa nhìn, người khá săn chắc, tên là Túc Sùng, trước kia thời đi học đều trong đội thể dục, chiều cao 1m85, rất khó tưởng tượng hắn không đi dạy thể dục mà lại đi dạy toán.

Ngày thường Túc Sùng tính tình cũng tốt, không có khả năng động thủ với học sinh, thậm chí không dễ tức giận, chỉ có một lần duy nhất, bạn của hắn có một đứa em trai tên Úc An, cũng học trong lớp, thế nhưng bị người chặn ở trong một góc thiếu chút nữa bị đánh.

Túc Sùng tức đến bật cười, vốn dĩ bạn hắn còn nhờ cậy mình chiếu cố đứa nhỏ này, hắn cho rằng tính tình Úc An thành thật sẽ không gây tai họa, kết quả liền xảy ra loại sự tình này.

Xong việc hỏi thăm mới biết được là vì quá thành thật, mỗi ngày chịu đựng bạo lực học đường, thậm chí khiến cho tính cách của Úc An trở nên yếu đuối muốn chết, luôn vâng vâng dạ dạ, thành tích trượt một mảng lớn.

Như này ai mà không tức giận cho nổi? Túc Sùng không chỉ tức giận, còn tự mình chạy tới phòng học đánh mấy học sinh kia một trận, tuy nơi này là trường học quý tộc, có rất nhiều học sinh bối cảnh trâu bò, nhưng là giáo viên, trong đó cũng không thiếu người hoàn cảnh cường đại, ví dụ như Túc Sùng.

Nhãi ranh đánh cho cậu một trận, không phục một mình đấu, lần sau nếu tôi lại biết cậu dám bắt nạt em trai tôi, gặp cậu một lần sẽ đánh một lần —— đây là nguyên si câu nói của Túc Sùng khi đánh người.

Em trai của bạn hắn còn không phải là em trai của hắn sao?

Tuy xong việc bị trừ tiền lương, nhưng hắn cũng không hiếm lạ!

Từ đó thật đúng là không còn ai dám bắt nạt Úc An nữa.

Túc Sùng đã từng có một sự tích huy hoàng, trường học nửa đêm có trộm, khi hắn đi tuần tra phát hiện, thế là đánh tên trộm tới mức nằm viện.

Nghe nói là tên trộm kia quá giảo hoạt, giống như cá chạch, không chỉ khó bắt, bắt được còn tìm mọi cách chạy trốn, vừa thấy chính là ngựa quen đường cũ, khiến hắn bị chọc giận, dứt khoát ra tay đánh, còn dám chạy không?

Nhưng rõ ràng Túc Sùng là người có nghề, xuống tay có chừng mực, đánh đau, đánh đau nhưng đều là vết thương ngoài da, nếu không mấy học sinh bị đánh lúc trước sao có thể không phải nằm viện?

Trộm nói là nằm viện, kỳ thực chỉ là kiếm cớ thôi, nghĩ thầm mình đã nằm viện rồi, việc ăn trộm này có thể bị cho qua không? Thậm chí còn muốn dựa vào nằm viện ăn vạ Túc Sùng một bút.

Kết quả gã đau đến chết đi sống lại, bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì, Túc Sùng xách người, cần phải lập tức giao cho cục cảnh sát.

Nhưng sau đó, việc này lan truyền rất nóng trong trường học, thậm chí còn có người nói giáo viên toán đánh chết người? Hung danh và ác danh của Túc Sùng lập tức dương danh thiên hạ, học sinh không tự giác sợ hắn muốn chết.

......

Lúc này, khi Túc Sùng bước vào lớp, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy chữ trên bảng đen: "....."

Hắn cười.

"Đánh tôi?" Túc Sùng nhìn về phía Ngô Lượng và Chu Thành: "Hai em đứng lên, giải thích một chút."

Hai học sinh là đương sự đều phát ngốc, sao trên bảng lại có chữ? Lúc trước là nói thật, hiện tại biến thành đại mạo hiểm?

"Thưa thầy, chúng em không có loại ý tưởng này!" Ngô Lượng lập tức lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, thậm chí Thẩm Bân bên cạnh vây xem còn não bổ một chút: Sắc mặt của hắn lập tức biến thành đỏ cam vàng lục lam tràm tím.....

Túc Sùng đi lên bục giảng: "Tôi biết, thân thể nhỏ bé của hai người các em tôi còn không để trong mắt, đừng nói che mắt tôi từ sau lưng, tôi nhắm mắt lại dùng một tay cũng không có vấn đề gì, viết những chữ này nhìn là biết của nữ sinh ngây thơ, chủ động đứng lên, tôi không truy cứu."

Dù sao mọi người cũng không phải ngày đầu tiên học tiết của Túc Sùng, hắn nói không truy cứu vậy chắc chắn không truy cứu, thông thường trong lớp có ai vi phạm điều gì nghe hắn nói những lời này sẽ lập tức đứng dậy thừa nhận sai lầm, trừ khi là ngốc.

Kết quả ra ngoài dự đoán của Túc Sùng, người đứng lên là một nam sinh, hắn có chút cuồng loạn chỉ vào một nam sinh khác: "Em cũng giống cậu ấy! Lúc viết không biết đã xảy ra chuyện gì, em bị quỷ bám vào người!"

Túc Sùng: "......" Học sinh này không được, phạm tội lại đổi cho ma quy là ý gì? Coi mọi người đều là kẻ ngốc sao?

Kết quả sắc mặt của học sinh trong lớp đều mang theo khiếp sợ, thậm chí có nữ sinh còn ôm lấy nhau nói sợ hãi.

Túc Sùng: "...." Nếu không tin lời nam sinh kia nói, nhưng học sinh cả lớp không thể diễn xuất tới mức tinh vi như vậy để lừa dối mình, nếu tin lời nam sinh kia nói, thì đầu hắn bị hỏng à? Quỷ bám vào người, sao có thể!

Úc An từ lúc được giải cứu khỏi vấn nạn bạo lực học đường, Túc Sùng liền sắp xếp cậu tới ngồi ở bàn đầu dưới ngay bàn giáo viên, như vậy tỉ lệ bị nhìn thấy ít một chút.

Lúc này Úc An cũng sợ muốn chết, giọng nói không lớn giải thích cho Túc Sùng sự tình xảy ra lúc trước, còn có sự thật Lý Mẫn đã chết.

Úc An nói không nhiều, cậu ấy thường nói đơn giản, lớp trưởng ngồi ở giữa bàn thứ hai lo lắng thầy giáo nghe không hiểu, lại bổ sung vài câu.

Túc Sùng nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Lý Mẫn, đúng là không có ai, hắn nhíu chặt mày: "Đã chết? Việc lớn như vậy sao tôi không biết?"

"Được rồi yên lặng đi!" Túc Sùng bỗng nhiên nói to: "Tôi đi hỏi thăm một chút, các em ở trong lớp đợi, lớp trưởng giữ trật tự." Hắn nói xong liền ra khỏi lớp học.

Thẩm Bân nhìn tới hiện tại, nghĩ thầm giáo viên toán không tệ nha, để hắn đi hỏi thăm sự tình, lại tới lớp kể lại, không phải sẽ nhanh hơn người chơi tự hỏi thăm sao?

Học sinh trong lớp khi giáo viên đi rồi lập tức trở nên ồn ào, nếu là bình thường lớp trưởng còn quản được, hiện tại ai nghe?

Lớp trưởng chắc chắn là học bá, ngày thường ngoan, học giỏi lại đẹp trai, cho nên bình thường trong lớp rất được hoan nghênh, lúc này nhìn lớp học như ong vỡ tổ, nhíu mày nói: "Khi người khác đang nói chuyện về các cậu, các cậu có thể không chú ý nghe người ta nói gì sao? Cho nên đừng nói chuyện."

Ngụ ý là nói tới ma quỷ, quỷ sẽ ở bên cạnh nghe.

Lời này vừa nói ra, học sinh trong lớp lập tức an tĩnh hơn nửa, hoảng sợ nhìn lớp trưởng một cái, đúng thê, không được nhắc nhở còn không nhớ tới điểm này.

Nhưng luôn có mấy đứa đầu óc không vận động nghe không hiểu ý trong lời nói, nhưng thấy lớp học bỗng nhiên an tĩnh không ít, tự nhiên hạ thấp giọng nói xuống, tận đến khi bị người nhắc nhở đích danh mới hoàn toàn ngậm miệng lại.

Trong lớp học nhất thời yên tĩnh như gà, ba học sinh đang đứng kia đặc biệt rất bắt mắt.

Hơn 10 phút sau, cuối cùng Túc Sùng đã trở lại, thuận tiện còn có một người đi theo, là Diêm Hình "giáo viên tiếng Anh" mới tới.

Diêm Hình dù sao cũng là người chứng kiến toàn bộ quá trình lời nói thật lúc trước, thậm chí còn thấy Lý Mân chết như thế nào, lúc đó Lý Mẫn đang đứng cạnh bụi hoa hồng, bỗng nhiên giống như điên mà xông thẳng vào đống gai.

Trước kia Diêm Hình không thể tưởng tượng nổi đám gai nhỏ này cư nhiên có thể giết người? Có lẽ thời đại bất đồng, đối với người có được tinh thần lực ở Tinh Không giới mà nói, loại gai này cùng lắm chỉ làm tổn thương được trẻ con, thậm chí trẻ con có tinh thần lực cao cũng sẽ không bị thương.

Trên thực tế thể trạng tử vong của Lý Mẫn khá thê thảm, trên mặt trên tay toàn thân đều là miệng vết thương bị gai đâm, chảy máu, thậm chí còn gai còn găm cả trên người, chi chít, người có hội chứng sợ mật độ dày nhìn một cái sẽ gặp phải ác mộng.

Tiết này Diêm Hình không có tiết học vừa lúc gặp được Túc Sùng hỏi thăm tin tức về cái chết của Lý Mẫn, liền cắm vào một chân, giao lưu với Túc Sùng, sau khi trở lại lớp học, Diêm Hình giống như lơ đãng nhìn về phía Thẩm Bân, liền đi tới chiếc ghế băng cách bục giảng không xa ngồi xuống, không nói một câu, tính toán làm một người xem.

Chủ yếu là chữ trên bảng viết để học sinh đánh Túc Sùng một trận, đối phương giải quyết là được rồi, ngoài cuộc tỉnh táo, Diêm Hình đã có được một vài manh mối, lúc này đến xem là muốn chứng minh việc gì đó.

Sắc mặt Túc Sùng rất khó coi, sau khi vào lớp hắn trầm tư một lát mới mở miệng: "Các bạn học, có lẽ tôi muốn nói với các bạn một tin tức không tốt, Lý Mẫn đúng là đã chết, nhưng những người khác xung quanh cũng không coi trọng vấn đề này, giống như bị điên hết cả rồi."

Hắn không thể nghĩ ra, khi mình mới vừa đi hỏi giáo viên khác về việc này, giáo viên kia đối với mạng người không chút để ý giống như buổi sáng hôm nay ăn bánh bao vậy, thậm chí còn nghi hoặc Túc Sùng vì sao lại hỏi một việc nhỏ như vậy.

Túc Sùng cảm thấy đối phương mất trí rồi, học kỳ trước khi Phong Tư Tư và Tống Di chết cũng không thấy mọi người như vậy, lúc ấy vô cùng coi trọng, thậm chí còn lấp lại hồ nước nơi xảy ra chuyện.

Nhưng nếu là một giáo viên như vậy thì cũng thôi, toàn bộ những người khác khi biết chuyện lần này cũng có phản ứng như vậy, cảm thấy kỳ quái chỉ có mỗi mình mình, tận đến khi hắn gặp được Diêm Hình.

Hai người thảo luận vấn đề, tất cả mọi thứ trước mắt chỉ có thể dùng ma quỷ để hình dung, tuy là giáo viên, Túc Sùng rất không muốn thừa nhận mê tín gì đó, nhưng hắn cũng không phải người đầu óc không biết thay đổi, trời đất bao la có việc lạ gì không thể xảy ra.

Có thể cảm nhận được rõ ràng nhận thức của rất nhiều người xung quanh xảy ra vấn đề, không phải nháo quỷ, đó chính là thế giới sắp hủy diệt nhỉ...mọi người đối với người chết bên cạnh không chút để ý, quá hai ngày chết một đống lớn chắc chắn cũng cảm thấy bình thường?

Sau đó không bao lâu toàn bộ người trên địa cầu đều chết hết, thế giới diệt vong? Túc Sùng bị suy nghĩ của mình dọa sợ, mau chóng dừng lại, hắn suy nghĩ gì vậy? So sánh với điều này thì cảm thấy nháo quỷ tốt hơn nhiều, nhưng với tư cách là nhân vật trung tâm trong chuyện nháo quỷ, hắn vẫn khó chịu trong lòng.

Tiểu quỷ nào dám ngồi lên đầu mình.

Lớp trưởng giơ tay lên tiếng: "Thầy nói những giáo viên khác không quan tâm, có phải phản ứng giống như thầy chủ nhiệm?"

Trong đám người mà Túc Sùng hỏi chuyện có giáo viên chủ nhiệm, hắn gật gật đầu: "Đúng, tiết trước của các em là của thầy ấy phải không? Phản ứng của thầy ấy đối với việc này có lẽ các em cũng rõ ràng, hiện tại tựa hồ ngoại trừ mấy người đang ngồi ở đây, tất cả mọi người xung quanh rất kỳ quái, không hề quan tâm tới người chết."

Hai học sinh bị điểm danh trên bảng đen kia vội muốn chết, bọn họ không muốn trở thành Lý Mẫn thứ hai, Chu Thành mau chóng mở miệng: "Thưa thầy bọn em hiện tại phải làm sao bây giờ?"

Túc Sùng không lập tức trả lời, ngược lại liếc nhìn Diêm Hình bên cạnh: "Thầy Diêm đối với việc này cảm thấy thế nào?"

Dù sao học sinh ở trong mắt giáo viên cũng là một đám trẻ con, Túc Sùng đành phải trưng cầu Diêm Hình một chút xem có ý kiến đáng tin cậy gì không.

Diêm Hình trầm mặc một chút nói: "Cá nhân tôi cảm thấy dù thế nào cũng phải có một người chết, hai bạn học không đánh thầy, có lẽ chết một đôi, đánh thầy, có lẽ thầy sẽ xảy ra chuyện, còn bạn học viết chữ này...khó mà nói, cho dù bạn học viết chữ lúc trước không xảy ra việc gì, nhưng nói không chừng lần này lại xảy ra chuyện thì sao?"

Hắn cũng không phải nói chuyện giật gân, mà là chơi nhiều trò chơi như vậy cũng hiểu biết nhất định về quy luật, quỷ quái ở thế giới trò chơi còn không phải là muốn giết chết người chơi và NPC sao.

"Dù thế nào cũng phải chết một người? Không có biện pháp không chết sao?" Có học sinh nhỏ giọng hỏi.

Diêm Hình ngữ khí lãnh đạm: "Lý Mẫn là ví dụ tốt nhất, quỷ quái không có khả năng chỉ ra để hù dọa người rồi trở về, tự mình tính toán đi." Rõ ràng lười nói dài dòng.