Nhưng bề ngoài, cậu tuyệt đối không thể để lộ ra, hơn nữa còn rụt rè gật gật đầu nói lời cảm ơn, có vẻ vô cùng vô hại.
Phùng Thế tiếp tục an ủi cậu vài câu, nói các loại lời ngon tiếng ngọt, Thẩm Bân một bên âm thầm trợn mắt một bên mặt ngoài cười ha ha, mục đích để đối phương đưa quần áo cho mình đã đạt được, cũng không thể đạp đổ, đành phải chịu đựng cảm giác phiền chán nghe đối phương lải nhải hồi lâu mới cáo từ.
Từ đầu đến cuối người nào đó cũng không biết, người đàn ông của cậu rốt cục đã đứng cạnh cậu bao lâu.
.....Hai mắt Diêm Hình tàn nhẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng rời đi của Thẩm Bân, vì sao cậu lại cười với người khác? Rõ ràng đáy mắt có chán ghét!
Diêm Hình lặng lẽ đi theo sau Thẩm Bân, sắc mặt lạnh đến dọa người.
Mà Thẩm Bân ở phía trước không hề nhận ra tí nguy hiểm nào, chờ tới khi đi tới góc tường mới thở mạnh ra một hơi, sau đó bắt đầu phỉ nhổ: "Ghê tởm muốn chết, ọe! Ta cư nhiên còn cười với gã, tiếp theo nên làm gì bây giờ? Chẳng may gã muốn nhân cơ hội lợi dụng ta thì sao?"
Mèo đen tương đối nhạy cảm, nó có thể nắm bắt cảnh vật xung quanh tốt hơn con người một chút, cho nên lúc này im lặng không dám lên tiếng.
Thẩm Bân nghi hoặc nghiêng đầu nhìn về phía mèo đen: "Cuộn thành quả bóng như vậy có ích lợi gì, phải biết là bình thường Diêm Hình không rời khỏi người ta, chẳng may thấy cảnh kia, ngươi đoán ta khiến cho gã đi tìm chết, hay là ta tự mình đi tìm chết?"
Mèo đen không trả lời, người nào đó lo lắng cho mình thở dài nói: "Tuy ngày thường Diêm Hình không thích cười, nhưng yêu một người chắc chắn sẽ ghen, điều này cũng không cần phải nói, nhưng ta cũng không có làm gì mà? Còn không phải chỉ nói đôi ba câu thôi sao?" Cậu hít một hơi thật sâu: "Để bảo đảm an toàn, vẫn không để hai người bọn họ gặp nhau là được, nếu không nói không chừng sẽ xảy ra chuyện."
Mèo đen: "....." Bên cạnh rét căm căm như này ký chủ còn không cảm giác được sao? Nó quả thực có thể tưởng tượng ra lát nữa Thẩm Bân có bao nhiêu thảm, có khả năng bạo lực gia đình hay không?
Giống như ứng theo suy nghĩ của mèo đen, Thẩm Bân rùng mình một cái: "Dạo này thời tiết thay đổi thất thường, rõ ràng buổi tối còn đắp chăn mỏng, thế mà ban ngày cư nhiên còn rất lạnh."
Người nào đó vừa mới dứt lời, liền cảm giác bả vai nhiều thêm một cái áo khoác, nhưng lại không nhìn thấy cái áo kia.
Thẩm Bân: "............"
Thẩm Bân: "............!!!"
Cậu lập tức sững sờ tại chỗ, ban ngày ban mặt không nhìn thấy, ngoại trừ người đàn ông của mình ra còn có ai?
Nếu có quỷ khác, Thẩm Bân sợ hãi là bình thường, nếu không có quỷ khác, Thẩm Bân càng sợ hơn!
Trong lòng người nào đó như có con nhím đang kêu to, trên mặt lại cứng đờ, thật lâu sau, tròng mắt mới chuyển động, nghiêng người nhìn mèo đen đang cuộn thành trái bóng bên cạnh xin giúp đỡ.
A? Mèo đen đâu? Thẩm Bân mới vừa phát hiện, tên gia hoa chỉ biết chạy khi có chuyện đã không màng bụi bẩn trên mặt đất mà tự mình lăn đi rất xa.
Thẩm Bân: "......"
"Thời tiết lạnh, ra ngoài mặc nhiều một chút." Giọng nói của Diêm Hình sâu kín vang lên bên tai cậu, mang theo hơi thở vi diệu.
Thẩm Bân cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, ở trong đầu nhanh chóng cân nhắc lợi hại, ngữ khí hoàn toàn không biết xấu hổ trở nên mềm mại nhẹ nhàng, hơn nữa mặt đầy ủy khuất: "Tướng công, anh tới đây lúc nào?"
Diêm Hình: "......Vừa tới không lâu, vừa lúc thấy em đang cười vui vẻ với người khác." Giọng điệu ảm đạm.
Lúc trước không nghe thấy tên nhóc này gọi tướng công, đây là trực tiếp nhận sai?
Hắn càng thêm tức giận, hai chữ tướng công có bao nhiêu liêu nhân liền có bấy nhiêu tức giận!
Không khí xung quanh tựa hồ càng thêm ngột ngạt, Thẩm Bân vội vàng giải thích: "Em cũng không muốn, chỉ là quá sợ hãi, anh không cảm thấy gã không phải người tốt gì sao? Em chỉ không muốn gây chuyện thị phi, dù sao em ở Diêm gia khó khăn như vậy, mọi người đều ghét bỏ em....."
Nói tới đây Thẩm Bân ra vẻ vô cùng ủy khuất: "Nếu không hòa đồng với mọi người, có lẽ ngày nào đó em chết như thế nào cũng không biết, thực xin lỗi, em sẽ không bao giờ cười với người khác nữa."
Diêm Hình lạnh lùng nói: "Cho nên em không tin tôi có thể bảo vệ em?"
"Không có, không có" Thẩm Bân vội vàng lắc đầu: "Vừa rồi anh không ở bên cạnh, em rất sợ, về sau em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh nửa bước."
Lấy lui làm tiến, mèo đen ở đằng xa đang dựng thẳng tai nghe lén bỗng nhiên bội phục ký chủ của mình, trâu bò, Thẩm Bân nhìn có vẻ vẫn luôn xin lỗi nhận sai, kỳ thực đang nơi chốn giải thích, hơn nữa biểu hiện vô cùng ỷ lại Diêm Hình, cũng không biết người đàn ông đang tức giận kia có chịu một bộ này hay không.
Diêm Hình không nói chuyện một lúc lâu, trong lòng Thẩm Bân vô cùng thấp thỏm vô cùng.
Vừa lúc đang có người đi tới nơi này, Thâm Bân nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi về trước rồi lại nói?"
Diêm Hình chớp mắt một cái, ngữ khí vẫn vi diệu như cũ: "Đi"
Thẩm Bân ngoan ngoãn cúi đầu không nói một lời, trong lòng kêu to chotto matte (chờ một chút) yamete (đừng mà) ~ hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Hay là, đợi lát nữa cậu chủ động cởi quần áo hầu hạ hắn một chút?
Tuy khả năng cao là sẽ không rời nổi giường, nhưng cũng còn hơn để Diêm Hình thương tâm, không nói tới việc này là mình sai, nguyên nhân chân chính vì kiếm được quần áo không thể để lộ ra, tựa hồ chỉ có thể hi sinh thân thể....
Dọc theo đường đi Thẩm Bân đều suy nghĩ đối sách, sau khi trở lại phòng, cậu lập tức đóng cửa sổ lại, động tác mềm nhẹ, như là sợ kinh động tới Diêm Hình khiến lửa giận càng nghiêm trọng hơn.
Các bạn nhỏ đáng yêu vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp spam rất nhanh, nhiều nhất là ha ha ha ha ha Băng Băng sắp xui xẻo, thừa nhận lửa giận của dấm vương đi vân vân.
"Tướng công, em thật sự không phải cố ý, hơn nữa em cũng không có làm cái gì." Nói thật đúng là cậu không có làm gì, giống như lời mèo đen, cười một chút, nói đôi ba câu, kết quả không biết vì sao hiện tại giống như đang ngoại tình?
Diêm Hình bỗng nhiên vươn tay ôm cậu vào trong lòng, đầu ngón tay nhéo cằm cậu ép Thẩm Bân ngẩng đầu lên: "Tôi không thích em cười với người khác" giọng nói tràn đầy cố chấp và nguy hiểm: "Em còn muốn giấu tôi?"
Thẩm Bân: "......" Nghĩ lại một chút vừa rồi, nếu Diêm Hình đã nhìn thấy mình cười với người khác, vậy những lời mình nói với mèo đen về sau chẳng phải cũng bị Diêm Hình nghe thấy được sao?
Khó trách con mèo kia chết cũng không lên tiếng! Chắc chắn là đã nhận ra điều gì.
"Em thật sự thật sự bảo đảm về sau không bao giờ cười với người khác, lúc ấy cười với gã kỳ thực em cảm thất rất ghê tởm, không lừa anh." Thẩm Bân vội vàng nói: "Chỉ là cười giả mà thôi, em rất không thích."
Diêm Hình thật ra cũng tin những lời này, hắn nhìn người rất ít khi sai lầm, Diêm Hình chưa bao giờ nghĩ tới Thẩm Bân sẽ ngoại tình, như việc vừa rồi, chỉ là hắn khó chịu mà thôi.
Là một hồn ma, hắn cơ hồ không thể cho Thẩm Bân được cái gì, kết quả còn trơ mắt nhìn đối phương lá mặt lá trái cười giả lả với người khác, Diêm Hình sinh ra ý nghĩ muốn g.i.ế.t người.
"Nửa bước không rời khỏi tôi? Những lời này là chính em nói." Ngữ khí của Diêm Hình vẫn nguy hiểm như cũ, nhưng nghe ra có đường sống? Mới vừa rồi hắn tìm quản gia bàn bạc chút việc mới có thể đi ra ngoài, về sau Diêm Hình bảo đảm không cho Thẩm Bân thiệt thòi nữa.
Thẩm Bân nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nâng cằm mình của hắn, ý đồ lấy ra, kết quả Diêm Hình thật thả lỏng, người nào đó vui vẻ, mau chóng nhào vào lòng hắn, gương mặt dựa vào ngực hắn cọ đi cọ lại: "Đương nhiên là em nói."
Thẩm Bân mặt ngoài tới bây giờ vẫn còn vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại ngầm như con ngựa đứt cương, tay đã vươn tới cà rốt của người ta.
Diêm Hình: "......"
Lá gan tên nhóc này cũng thật lớn, lúc này còn dám chọc mình.
.....Cho nên, Diêm Hình tạm thời nuốt xuống hết những lời uy hiếp còn chưa nói ra, có lẽ hắn có thể đổi một loại phương thức khác, để tên nhóc này nhớ rõ chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm.
.....
Bí: Lại là H đê~~ edit xong đoạn H mà trầm kảm
Diêm Hình không thích động vật lông xù, nhưng hắn không có sức chống cự đối với thỏ trắng, cái loại cảm xúc lông xù xù này, khi bị chà đạp móng vuốt nhỏ còn thích làm nũng dẫm người.
Nhưng thỏ trắng rất tinh quái, nghịch ngợm, không có việc gì liền thích nhảy nhót chạy loạn ở bên ngoài, thậm chí thiếu chút nữa bị thợ săn bắt đi hầm, Diêm Hình giận giữ, hung hăng cho thợ săn một trận, thuận tiện đem thỏ trắng nhốt vào trong ổ.
Diêm Hình vươn đầu ngón tay thon dài không ngừng sờ soạng trên người thỏ trắng, xoa lông một chút, sờ bụng nhỏ mấy cái, thật lâu sau, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng xoa nhẹ một lần, thỏ trắng tỏ vẻ mình đói bụng.
Dù sao thỏ trắng vừa rồi ở bên ngoài chơi lâu như vậy.
Vừa lúc, dục vọng cho ăn của Diêm Hình cũng càng lúc càng mạnh, thậm chí thỏ trắng có không đói bụng, thì hắn cũng mạnh mẽ đút cà rốt cho ăn.
Có lẽ thời đại thay đổi, gen khác nhau, một cây cà rốt có kích cỡ vừa phải, tuy bề ngoài không được nhẵn bóng nhưng nhìn cũng ngon miệng, một cây thật dài, tuyệt đối có thể làm thỏ trắng ăn đến no căng.
Diêm Hình không ngừng cầm cà rốt trêu thỏ trắng, khiến nó phải dùng cả móng vuốt nhỏ ôm lấy.
Chờ thỏ trắng cầu xin ra miệng, Diêm Hình mới bắt đầu cho ăn.
Cái miệng ba cánh màu hồng nhạt rất tham ăn, nho nhỏ, hoàn toàn không nhìn ra có thể ăn được một cây cà rốt to như vậy, nhưng thỏ trắng cắn từng chút từng chút một, miệng không ngừng mấp máy, ăn đến vui sướng vô cùng.
Diêm Hình nhìn một màn này sắp bị manh hóa, thật muốn cho thỏ trắng ăn nhanh lên một chút, quá đáng yêu.
Sao còn thời gian mà nhấm nháp như thế chứ, cà rốt không phải cứ từng miếng một mà ăn à, thỏ trắng ăn một miếng liền rút cà rốt ra, ăn một miếng lại nhấm nháp hai cái, đây là một quá trình tinh tế mà dài dòng.
Chẳng quả mới đầu còn tốt, chờ đến lúc sau, Diêm Hình lấy lý do trừng phạt thỏ trắng tội chạy loạn linh tinh, đút nó ăn nhanh hơn, thậm chí khi thỏ trắng há miệng muốn lại không cho ăn...
Thỏ trắng vô cùng thông minh, rốt cục đã biết sai rồi, khóc lóc cũng không dám nữa, chỉ muốn yên ổn ăn một bữa thôi.
Diêm Hình cũng không phải không đau lòng, đặc biệt ở phương diện đút thỏ ăn này, thấy trêu chọc đủ rồi liền buông tha thỏ trắng.
Dù sao cà rốt cũng là món chính, còn phải uống nước thì thỏ trắng mới có thể nó, nhưng không nghĩ tới không cẩn thận uống nhiều quá, thỏ trắng muốn đi tiểu.
Đây là một con thỏ nhỏ rất yêu sạch sẽ, tuyệt đối không thể giải quyết sinh lý trong ổ của mình, đành phải hồng con mắt kêu lên.
Diêm Hình vừa đút cà rốt vừa xách thỏ trắng đi tới WC, vẫn như cũ tự mình hầu hạ.
Thỏ nhỏ rất không vui, lại tránh không khỏi lòng bàn tay Diêm Hình, rưng rưng thỏa hiệp, khóc vô cùng thương tâm, người đàn ông tên Diêm Hình này tức khắc lại phải dỗ dành, rầu thúi ruột.
Cuối cùng, Diêm Hình cũng buông tha cho thỏ trắng, không nỡ trừng phạt thỏ nhà mình quá mức, nhưng nhất định phải lột da tên thợ săn kia, chờ đi!
.....
Thẩm Bân lại lần nữa mở mắt ra đã tới buổi tối, ban ngày gặm cà rốt cậu vẫn đói, dù sao thứ kia thật không thể no.
Còn ngủ lâu như vậy nữa, cậu phải dậy đi lại một chút, nếu không buổi tối không ngủ được.
Diêm Hình ở bên cạnh vẫn luôn nhìn Thẩm Bân khi cậu ngủ, cẩn thận đánh giá, dường như nhìn mãi không đủ, trong lúc lơ đãng đầu lại bỗng nhiên choáng một cái, khi hồi phục lại tinh thần hai mắt nhíu lại, mình bị sao vậy?