Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 113




Thẩm Bân có cái hiểu cái không: [Ngươi nói năng lượng là?]

[Chính là thứ mà chúng ta đi tới từng thế giới trò chơi cực cực khổ khổ làm nhiều nhiệm vụ như vậy để đạt được ấy!] Mèo đen nói: [Theo lý thuyết thế giới NPC nguyên bản không thể nào có ngoạn ý này, nhưng....là ta tính toán sai sao? Hoặc là nơi này có thứ gì đó "khủng bố", tóm lại phải cẩn thận.]

Thẩm Bân gật đầu không lên tiếng, một mình một người ngồi trên sô pha ngốc nửa ngày.

Mà Diêm Hình vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cậu, đại khái làm một đứa bé "10 tuổi", Diêm Hình vẫn như cũ rất tò mò về cô dâu nhỏ đã kết hôn này của mình.

Thẩm Bân bỗng nhiên đứng dậy từ sô pha: "Sự tình chắc chắn không thích hợp! Anh Diêm Hình, có thể dẫn em đi gặp ông một chút không?"

Diêm Hình gật gật đầu: "Đương nhiên có thể, nhưng vì sao muốn gặp ông?"

Thẩm Bân cũng không giấu giếm: "Em có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như vị "anh trai" mà anh quên kia.

Diêm Hình vẻ mặt nghi hoặc: "Anh trai gì?"

Đấy, vẫn là không biết, Thẩm Bân lôi kéo Diêm Hình ra ngoài: "Tóm lại trước dẫn em đi gặp ông, những thứ khác tới rồi lại nói."

Mèo đen cũng không đi theo bọn họ, nhưng cũng ra ngoài, tựa hồ tính toán tìm ngọn nguồn của năng lượng.

Người ông lúc này đang ngồi trong vườn hoa trên tầng cao nhất thưởng thức biển xanh trời xanh, Diêm Hình và Thẩm Bân mới đầu đi vào phòng không tìm thấy người, hỏi người hầu bên cạnh mới đến đây.

Xung quanh không có người khác, Thẩm Bân và Diêm Hình lặng lẽ đi tới trước mặt ông lão, hai người bọn họ còn chưa cất tiếng, ông lão liền hiền từ mở miệng: "Diêm Hình nhớ ông sao? Vậy tới ngồi cùng ông một lát đi."

Bên cạnh cũng có một cái ghế dựa, Diêm Hình lôi kéo Thẩm Bân ngồi xuống: "Ông, là Thẩm Bân muốn tìm ông có việc." Lời này hơi có chút gây mất hứng.

Cũng may Thẩm Bân lập tức nói tiếp: "Diêm Hình cũng muốn tới gặp ông, nhưng đúng là cháu có chuyện muốn xác nhận với ông một chút."

Ông lão trước mắt khuôn mặt vô cùng hòa ái, tục ngữ nói tướng từ tâm sinh, Thẩm Bân có chút không nỡ hoài nghi đối phương.

Ông lão lúc này mới nhìn Thẩm Bân, sắc mặt không đổi nói: "À? Chuyện gì nói nghe thử xem nào." Ngữ khí nói chuyện với cậu và với Diêm Hình chắc chắn sẽ có chút biến hóa, dù sao một người là cháu ruột, một người là "nô lệ".

Cũng may không có chút khinh thường trào phúng nào, thái độ giống như ông già bình thường đối xử với người xa lạ.

Thẩm Bân châm trước một phen: "Diêm Hình lúc trước có nói anh ấy có "người anh trai" là thật sao?"

Ông lão khẽ ừ một tiếng: "Đương nhiên, thằng nhóc hư hỏng kia sao có thể so được với Diêm Hình." Còn kém chỗ nào thì không nói.

Thẩm Bân: "Lúc trước ở quán rượu, cháu và Diêm Hình đụng phải anh trai anh ấy, đối phương vị vũ công ở quán rượu vặn gãy cổ ——"

Nói tới đây, ông lão vốn đang nhãn nhã bỗng trở nên nghiêm túc hai phần, tựa hồ mới bắt đầu nghiêm túc nghe đối phương nói chuyện.

Thẩm Bân nói tiếp: "—— nhưng kỳ quái chính là, cháu và Diêm Hình sau lại gặp anh trai anh ấy vẫn còn sống sờ sờ, tận đến trước đây không lâu, chúng cháu đi xem tiết mục biểu diễn, anh trai anh ấy xuất hiện trên sân khấu bị một người đàn ông cầm đao chém nát, ông biết chuyện này không?"

Ông lão ngữ khí nhẹ nhàng: "Cháu nhìn nhầm rồi, người sao có thể chết hai lần, hơn nữa là đứa cháu trai khác của ta, càng không thể bị chém."

Diêm Hình ở bên cạnh xen miệng nói một câu: "Người chúng cháu thấy bị chém trên sân khấu là anh trai cháu sao?"

Thẩm Bân gật đầu: "Đúng, trí nhớ của em rất tốt, sẽ không nhận nhầm, hơn nữa....." cậu nói tới đây vô cùng do dự: "......Diêm Hình lúc trước đang yên đang lành, nhưng từ lúc nói chuyện với ông ở trong phòng xong, bỗng nhiên từ đứa trẻ 5 tuổi thành 10 tuổi, còn quên mất cháu, ông thật sự khoogn biết là chuyện gì sao?"

Diêm Hình: "......" Hắn có cái hiểu cái không, cho nên không có lời nào để nói.

"Ngươi đang chất vấn ta?" Ánh mắt ông lão đột nhiên trở nên sắc bén: "Hay là ngươi cho rằng ta sẽ hại cháu trai của mình?"

"Không có" Thẩm Bân lập tức phủ nhận: "Ông đương nhiên sẽ không hại cháu trai ruột của mình, nhưng ngài có hai đứa cháu trai, một người trong đó đã bị băm nát là cháu tận mắt nhìn thấy, còn tình huống của Diêm Hình.....ông, cháu cảm thấy ngài chắc chắn biết gì đó."

Từng đôi mắt ngây thơ trong phòng phát sóng trực tiếp đang mở to nhìn câu chuyện xảy ra trước mắt, thường thường toát ra đôi câu bình luận: Ta cảm thấy ông lão có vấn đề, nhưng Thẩm Bân không nên hỏi trực tiếp, rút dây động rừng, nói không chừng sẽ toi mạng.

Kỳ thực đương sự Thẩm Bân liền ỷ vào bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập nữ trang, tạm thời đang ở trạng thái vô định mới dám hỏi, nếu không sao có thể tự mình tới "khiêu chiến" ông lão?

Ông lão trước mắt bỗng nhiên nở nụ cười: "Ngươi thật sự rất thông minh, khó trách Diêm Hình vô luận năm tuổi hay mười tuổi đều có thể bị ngươi mê đến thần hồn điên đảo."

Thẩm Bân khiêm tốn cười: "Quá khen, cho nên ông đang thừa nhận trong đó có mờ ám?"

Ông lão thở dài: "Đến lúc này cũng không có gì để che giấu, đặc biệt là ngươi, nếu không phải Diêm Hình thích, ngươi cũng thành chất dinh dưỡng."

Thẩm Bân sững người: "Chất dinh dưỡng?" Cậu bỗng nhiên có loại dự cảm không tốt.

"Đúng vậy, lộ trình của du thuyền Giả Dối đã sớm được lên kế hoạch từ lâu, vùng biển này đã tốn biết bao nhiêu chất dinh dưỡng nuôi ma quỷ, còn chưa ăn no, theo ta tính toán, đại khái với số lượng người trên thuyền lần này nữa là đủ rồi" ông lão nói: "Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn, Diêm Hình cũng thích, ta có thể giữ cho người một cái mạng."

Trong lòng Thẩm Bân: "Đậu xanh!"

Thẩm Bân bề ngoài khom lưng 90 độ: "Cảm ơn ông." Không chút hàm hồ, cho dù cậu còn chưa hiểu hết ý tứ đối phương, nhưng dù sao trước cứ cảm ơn vì không giết là không sai.

"Ngươi rất thông minh, bề ngoài cũng tốt" ông lão không chút bủn xỉn khen Thẩm Bân: "So với đứa cháu trai không hiểu chuyện khác của ta nghe lời hơn nhiều, nó đúng là đã sớm chết, còn vì sao ngươi không chỉ một lần thấy nó, có thể là bị quái vật lợi dụng đi."

Thâm Bân châm chước mở miệng, thái độ thành khẩn: "Ông, ngài nói ăn no và chất dinh dưỡng là có ý gì?"

Thẩm Bân rất bình tĩnh hỏi, nhưng chỉ có chính bản thân câu mới biết trong lòng mình sắp nổ tung, mẹ nó thật đúng là ông lão này!

Phải sớm nhận ra chứ, trên du thuyền nhiều người chết như vậy, ông ta lại là chủ của du thuyền, sao có thể tránh khỏi liên quan?

Có lẽ do đẹp ngày, có lẽ do tâm tình ông lão tốt, ông tiếp tục nói: "Biển rộng có rất nhiều truyền thuyết kỳ diệu, vùng biển này lại càng khác biệt, Diêm Hình từ nhỏ đã mắc bệnh lạ, tiêu tốn hết tất cả cũng không chữa khỏi được cho nó, tận đến khi ta ngẫu nhiên thấy được một quyển sách cổ."

Ánh mắt ông lão nhìn về phía chân trời: "Sách cổ ghi lại vùng biển này có một vị nữ thần, có thể thực hiện tất cả mong ước, chỉ cần ngươi có thể cho ngài đủ tế phẩm, mới đầu ta chỉ ôm tâm thái thử xem, tận đến buổi tối ngày nọ ta thấy người chết biến thành quái vật."

Thẩm Bân: ".....Cho nên ông làm tất cả những việc này là vì?"

"Đương nhiên là vì cháu trai Diêm Hình của ta." Ánh mắt ông lão vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Thẩm Bân lại thấy sâu trong đáy mắt ông sự chấp nhất đến đáng sợ.

Ông lão: "Chỉ cần cháu trai ta có thể tốt lên, chết bao nhiêu người cũng không có vấn đề, đứa nhỏ ngươi cũng thông minh, hai ngày này yên phận ở cùng Diêm Hình, ta liền giữ lại mạng cho ngươi, nếu không, ngươi cũng sẽ bị vứt xuống biển."

Thẩm Bân: "......"

Ngữ khí của ông lão quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức biến thái, có thể nhắc tới việc giết người một cách nhẹ nhàng như vậy không phải đầu óc có vấn đề sao?

"Vậy anh trai Diêm Hình?" Thẩm Bân nói còn chưa hết.

"À, khi Diêm Hình còn nhỏ, cha nó đã có con rơi bên ngoài, vốn dĩ nếu an phận ta có thể để nó yên ổn mà sống, nhưng thằng nhóc kia một lòng muốn leo lên trên, thủ đoạn còn rất vụng về, chỉ có thể ném xuống biển." Ông lão nói.

Thẩm Bân: "....." cậu vất vả nói: "Đều là cháu trai, vì sao ngài có thể dễ dàng khiến anh trai Diêm Hình chết như vậy?" ngữ khí rất cẩn thận, chỉ sợ đối phương nghe thành mình đang chất vấn, một giây liền nguội.

Ông lão trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng không trả lời vấn đề này, chỉ nói một tiếng mệt mỏi, bảo bọn họ rời đi, thuận tiện cảnh cáo một câu, hai ngày tới cứ ở yên trong phòng, quái vật sẽ tàn sát bừa bãi.

Sau khi rời đi, vẻ mặt Thẩm Bân càng hoảng hốt, Diêm Hình lúc này rất ngây thơ, tựa hồ cũng hiểu ra điều gì? Cũng im lặng theo.

Trên đường về phòng gặp quản sự, Thẩm Bân cùng ông nhìn nhau bỗng nhiên nói: "Có phải ông biết tất cả mọi việc?"

Quản sự nghi hoặc "hả" một tiếng.

Thẩm Bân: "Chính là vì sao trên du thuyền lại có nhiều người chết như vậy." Cậu hỏi có chút ba phải cái nào cũng được, cho dù đối phương không biết cũng không thể đoán ra vì sao mình lại hỏi như vậy.

Nhưng quản sự sao có thể không biết được chứ, ông nhìn Thẩm Bân từ trên xuống dưới: "Chủ nhân nói với ngươi? Ngươi cư nhiên còn sống đến tận bây giờ? Xem ra đúng là dính không ít quang từ thiếu gia."

Thẩm Bân hít sâu một hơi: "Loại chuyện này sao có thể xảy ra? Ông ấy có phải bị....điên không?" Hai chữ cuối cùng nói vô cùng nhỏ, lo gây ra họa thương thân.

Sắc mặt quản sự trầm xuống: " Làm nô lệ, ngươi chỉ cần hầu hạ thiếu gia cho tốt là có thể giữ được mạng nhỏ, lần sau ít nói về chủ nhân."

Thẩm Bân gật đầu, cũng không phải cậu không biết điều, nhưng vẫn hỏi ra câu hỏi còn chưa có được câu trả lời vừa rồi: "Tôi chỉ muốn biết đều là cháu trai, vì sao ông ấy lại dễ dàng làm anh trai Diêm Hình chết như vậy?"

Quản sự nhíu chặt mày: "Hỏi nhiều như vậy làm gì!"

Thẩm Bân: "Tò mò, tôi bảo đảm về sau sẽ không bao giờ hỏi nữa."

Đơn giản là xung quanh cũng không có ai khác, Diêm Hình từ lúc nghe đối thoại của Thẩm Bân và quản gia tới giờ vẫn luôn im lặng.

"Đại thiếu gia sắp thành niên mới được nhận về, không có tình cảm gì, sao có thể giống với tiểu thiếu gia từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh?" Quản sự nói.

Thẩm Bân: "Vậy tế phẩm này thực sự dùng được sao? Sao cứ cảm giác ông ấy...." còn chưa nói hết, Thẩm Bân vươn tay chỉ chỉ đầu mình, ý nói nơi này có vấn đề.

Quản sự thật bội phụ thằng nhóc to gan trước mặt: "Còn giám nói xấu chủ nhân? Không muốn sống nữa sao? Vừa rồi đã nói chỉ hỏi một câu."

"Đây là câu hỏi cuối cùng! Tôi bảo đảm!" Thẩm Bân chắp tay trước ngực tỏ vẻ làm ơn.

Kỳ thực ấn tượng của quản sự đối với Thẩm Bân không tệ, ông thích những người thông minh, khi nói chuyện cũng không vâng vâng dạ dạ như những nô lệ khác, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng nói ra:

"Chủ nhân là một ngời trọng tình cảm, từ nhiều năm trước phu nhân bất ngờ qua đời, liền giống như mất hồn, sau đó hai đứa con trai, con gái lần lượt gặp tai nạn xe cộ mà chết, đả kích quá lớn, liền đem tất cả tâm tư đặt lên trên người thiếu gia, còn làm những chuyện trước mắt có tác dụng hay không? Cũng không rõ lắm, là cấp dưới chúng ta chỉ có thể cùng điên theo."

Nếu quản sự không nói, đai khái sẽ không có người chơi hoàn toàn biết chân tướng sự thật, trò chơi không thể thiết kế tử cục, cho nên Thẩm Bân cũng là đánh bậy đánh bạ "làm quen" quản sự, vận khí tốt chăng.

Trên đời, khiến cho người điên cuồng cũng không ngoài ba chữ: Cầu không được.