Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 111




Nhân tiện, với tư cách là anh trai Diêm Hình, thân phận của gã rất cao nhỉ? Ông lão chỉ quan tâm Diêm Hình ở chỗ cũ không an toàn, nhưng lại không biết anh trai Diêm Hình đã chết rồi biểu diễn ở nơi này?

Việc này tuyệt đối có chỗ không đúng.

Trên sân khấu đã bắt đầu biểu diễn, Thẩm Bân nhìn Diêm Hình bên cạnh, hắn giống như không biết người trước mắt là "anh trai" của mình? Vẻ mặt rất bình thường.

"Biểu diễn ở nơi này được hoan nghênh nhất, bởi vì tất cả mọi thứ trước mắt đều là giả, nhưng lại giống như thật." Hồng Vận ở bên cạnh lải nhải giới thiệu, ý đồ thông đồng Diêm Hình: "Chờ lát nữa thiếu gia thấy bất cứ việc gì cũng không cần kinh ngạc, bảo đảm ngài sẽ hài lòng."

Khoảng cách giữa ghế ngồi có tay vịn, Hồng Vận phải dùng sức cọ về phía Diêm Hình, tuy không với tới, nhưng nhìn thấy rõ.

Thẩm Bân nhàn nhạt nói: "Ồ? Nhất định sẽ hài lòng? Nếu không hài lòng thì cô phát sóng trực tiếp ăn phân nhé?"

Hồng Vận còn tưởng bản thân nghe nhầm: "Cái gì?"

Thẩm Bân cười ngọt ngào: "Tôi nói nếu không hài lòng, thì cô phát sóng trực tiếp ăn cái gì đó để chịu trừng phạt?"

Hồng Vận khẽ nhíu mày, vừa rồi cô nghe nhầm sao? Nhưng nếu đối phương nói như vậy, cô chỉ có thể nói: "Đương nhiên có thể, ăn cái gì cũng được."

Dù sao không thể nào quá đáng, dù sao Diêm Hình còn ở đây, Hồng Vận cảm thấy Thẩm Bân chắc chắn cũng muốn giữ hình tượng trước mặt Diêm Hình.

Người nào đó quay đầu nhìn lên sân khấu, quang minh chính đại khinh bỉ, một màn này người khác không nhìn thấy, nhưng đám người trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy nha! Một đống spam cười ha ha ha ha ha.

Lạc Nhã Khánh: Ha ha ha ha ha ta dám đánh cược vừa rồi nương nương nhất định là nói cô ta ăn phân!

Rầm rì: Người phụ nữ ngu ngốc này cư nhiên còn đồng ý ăn cái gì cũng được, cô ta không sợ ăn phân thật sao?

Vô hận hải sầu sơn: Ta chỉ cười điện hạ 10 tuổi muốn sinh đứa nhỏ, cười đến gãy cả eo ha ha ha ha ha.

Văn Hoang Thức: Bảo bối, hôm nay vừa tới các ngươi đang nói gì vậy? Ai kích thích muốn ăn phân thế?

....

Tóm lại Thẩm Bân trong phòng phát sóng trực tiếp có vài cách gọi. lúc trước là "Băng Băng" "tiểu mỹ nhân" "lão đại" (lão đại nữ trang) v.v, bây giờ còn gọi "nương nương", dù sao cũng đã kết hôn với Diêm Hình.

Đương sự vẫn như cũ không biết gì hết, chuyên tâm nhìn chằm chằm vào sân khấu.

Chỉ thấy người đàn ông cao gầy trên sân khấu kia lấy ra một thanh đao dài nửa người từ phía sau, Thẩm Bân cả kinh, đây là ma thuật? Nếu không thanh đao lớn như vậy giấu sau lưng kiểu gì?

Nói thật cậu có chút muốn xem tiếp, nhưng bản năng cảm thấy nguy hiểm khó giải thích, cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tò mò, Thẩm Bân lắc lắc cánh tay Diêm Hình bên cạnh.

Diêm Hình nhìn cậu: "Sao thế?"

"Chúng ta có thể đừng xem biểu diễn này được không? Em không thích nơi này." Thẩm Bân nói.

Hồng Vận ở bên cạnh nghe thấy lời này lập tức cười tủm tỉm xen mồm: "Tiết mục chuyên môn biểu diễn vì thiếu gia, tiểu thư vẫn không nên quấy rầy thiếu gia vui vẻ cho thỏa đáng."

Ánh mắt Thẩm Bân hơi trở nên sắc bén, nhìn Hồng Vận: "Chúng ta không phải vừa mới có tiết mục sao? Sao lại nói thành chuyên môn vì thiếu gia mà biểu diễn? Cô có thể thổi phồng như vậy sao không thổi luôn lên trên trời đi?"

Hồng Vận: "Cô!" Cho dù cô chỉ là một người bị sai phái, nhưng từ khi bước vào xã hội thượng lưu đã lâu cũng không nghe thấy lời "thô tục" như vậy, bởi vậy vô cùng khiếp sợ, đối phương không sợ bị thiếu gia chán ghét sao?

Kết quả khóe mắt Diêm Hình cong lên, cư nhiên nở nụ cười, đương nhiên cười vui nhất là phòng phát sóng trực tiếp.

"Không muốn xem thì đi thôi, vừa lúc tôi cũng cảm thấy không thú vị." Diêm Hình nói.

Cũng không biết hắn đang nhân nhượng Thẩm Bân hay là cảm thấy không thú vị thật.

Hồng Vận: "....." Sắc mặt khó coi, tiết mục ở đây thật sự rất hay! Cô bảo đảm!

Nhưng thiếu gia nói muốn đi, cô không thể phản đối được.

Còn là vì một "người phụ nữ" khác không muốn xem mà đi!

Thẩm Bân không nói hai lời lôi kéo Diêm Hình định rời đi, còn chưa đi tới cửa, khách khứa xung quanh bỗng nhiên kêu lên sợ hãi.

Hai người bọn họ theo ánh mắt mọi người nhìn lên sân khấu, chỉ thấy người đàn ông cao gầy kia đã thọc thanh đao vào trong bụng "anh trai Diêm Hình"/

Đao trắng tiến vào đao đỏ rút ra.

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi ném ra mấy chữ "fuck" "mother" "đậu xanh" "rau má" các kiểu biểu hiện sự khiếp sợ.

Mà hai mắt Hồng Vận lại tỏa sáng: "Nhìn đi! Tôi nói tiết mục chắc chắn sẽ xuất sắc, thiếu gia nhất định sẽ thích xem."

Thẩm Bân còn chưa từ trong khiếp sợ hoãn lại, đã nghe thấy lời Hồng Vận nói, vẻ mặt một lời khó nói hết, cậu cảm thấy người phụ nữ trước mắt không phải chịu kích thích gì chứ? Này có cái gì mà rất thích xem?

Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp cũng cảm thấy người phụ nữ này chắc bị điên rồi? Xem đến lúc này mọi người đã sớm biết trên du thuyền tương đối thích lấy mạng người, có lẽ phản ứng của cô như vậy ở nơi này mới gọi là bình thường nhỉ? Biến thái.

Tuy mặt ngoài Diêm Hình có vẻ lạnh lùng, nhưng hắn dù sao cũng không phải là chính bản thân, nhíu mày: "Các ngươi cư nhiên lấy giết người làm niềm vui?"

Hồng Vận trộm cười một tiếng: "Thiếu gia hiểu lầm, đây chỉ là biểu diễn mà thôi, người sẽ không chết, chờ lát nữa nhất định hoàn hảo không tổn hao gì một lần nữa xuát hiện ở sân khấu, tiết mục như này tôi xem nhiều lần rồi, lúc đầu cũng bị dọa hết hồn!"

Thẩm Bân nhìn Hồng Vân một cái, cũng không yên tâm, mũi cậu rất thính, trong không khí có mùi máu tươi thoang thoảng, đây cũng là cố ý tạo ra? Không khỏi quá chú trọng chi tiết rồi.

Diêm Hình nhìn sân khấu, hai người trước mặt còn đang đứng tay trong tay không trở lại chỗ ngồi, Hồng Vận không ngừng cố gắng nói: "Thiếu gia xem xem, khách khứa xung quanh đều ngồi yên, chắc chắn mọi người là khách quen, cho nên biết tiết mục này là giả, chờ lát nữa nhất định càng xuất sắc."

Hồng Vận nói, sân khấu lại thay đổi, cây đao của người đàn ông cao gầy thuộc về loại dày nặng sắc bén, gã giơ tay vung mạnh lên, đem đầu của "anh trai Diêm Hình" chặt đứt.

Đầu lộc cộc lăn trên sân khấu, tới mép sân khấu, đối diện với một vị quyền quý đang ngồi, thế mà vẫn còn toét miệng cười.

Có thể nhận ra vị quyền quý kia gan lớn, hoặc là giống như Hồng Vận nói, không phải lần đầu xem biểu diễn như vậy, vô luận tiết mục có khoa trương cỡ nào, cuối cùng tất cả mọi người đều êm đẹp ra chào kết thúc, xuất sắc hơn ảo thuật nhiều.

Mùi máu tươi trong không khí càng ngày càng nồng đậm, cảm xúc bất an trong lòng của Thẩm Bân càng lúc càng mạnh mẽ, cậu biết "anh trai Diêm Hình" đã sớm là một ngời chết.

Cần phải nhanh chóng rời khỏi, Thẩm Bân nhíu mày thật chặt, không nói hai lời vừa ngã vào người Diêm Hình vừa lấy tay xoa xoa trán: "Anh Diêm Hình, em đau đầu, muốn về nghỉ ngơi một lát." Vừa mới dứt lời quay đầu liền phát hiện cánh cửa ở nơi này vừa rồi còn mở hiện tại cư nhiên bị đóng lại!

Diêm Hình lập tức đỡ lấy Thẩm Bân: "Chị Thẩm Bân....Thẩm Bân cô không sao chứ? Sao lại đau đầu? Chúng ta về tìm bác sĩ nhìn xem".

Kết quả xoay người cũng nhìn thấy cửa bị đống, lập tức nhìn Hồng Vận: "Sao lại thế này? Bảo người mở cửa ra."

Cửa ở đây cũng không kém cửa ở quán rượu lúc trước, khóa trong ngoài đều khá rườm rà kiên cố.

Thẩm Bân âm thầm sốt ruột, nhìn thấy một màn này liền rõ ràng nhận ra chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, lập tức đề phòng nhìn bốn phía xung quanh.

Hồng Vận cũng thực buồn bực, tuy cô nóng lòng biểu hiện bản thân dẫn người tới chỗ xuất sắc, nhưng cũng không biết nơi này sẽ đóng cửa? Không phải bất cứ một địa điểm vui chơi nào trên du thuyền đều ngày đêm vĩnh viễn không đóng cửa sao?

Trên sân khấu lại có biến hóa mới, người đàn ông cao gầy sau khi vác đao chém đứt đầu "anh trai Diêm Hình" xong, cả người như được nạp tiền thăng cấp, cơ bắp trên người bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên, hay tay tiếp tục cầm đại đao phanh thây "anh trai Diêm Hình".

Trong lúc nhất thời máu thịt bay tứ tung, đám quyền quý dưới sân khấu khó tránh khỏi bị bắn vào, sôi nổi đứng dậy khiếu nại chỉ trích, cho dù biểu diễn có xuất sắc cũng không được, như này ảnh hưởng tới bọn họ quan khán.

Mà ông chủ của nơi này sau khi ra cũng vô cùng khiếp sợ, nhìn thấy một màn đầy máu me trên sân khấu nói: "Bọn họ không phải người của đoàn đội biểu diễn chúng ta! Bọn họ......bọn họ là ai?"

Lúc này người đàn ông cao gầy tựa hồ phát tiết xong với "anh trai Diêm Hình", nhìn cũng không nhìn đống thịt trên mặt đất lấy một cái, cầm đại đao đi tới cạnh sân khấu bỗng nhiên chém vào một vị quyền quý gần nhất.

"A!" Một tiếng thét chói tai ngắn ngủi vang lên, vị quyền quý kia vẫn không kịp né tránh, bị chém mất nửa cái đầu.

Màn này khiến tất cả mọi người sửng sốt, Thẩm Bân nói với Hồng Vận: "Đây cũng là tiết mục biểu diễn?"

Hồng Vận lắp bắp: "Cái này.....người dưới sân khấu cũng là.....người mà tiết mục mới tới chăng?"

Thẩm Bân: "....." Người này hết thuốc chữa.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp sau khi khiếp sợ qua đi sôi nổi nói Hồng Vận ngu ngốc không chữa nổi.

Cho dù tâm trí mới 10 tuổi, Diêm Hình cũng không ngốc, lập tức mang theo Thẩm Bân lui về phía sau, nhìn ông chủ nơi này nói: "Mở cửa! Chúng ta muốn rời khỏi."

Ông chủ nhìn về phía cánh cửa run rẩy chân tay: "Cửa ở nơi này căn bản không có khóa! Đây là ai khóa?" Bởi vì nơi này vốn dĩ vính viễn không đóng cửa, đương nhiên không có khóa.

Người đàn ông cao gầy chém xong vị quyền quý kia, lại hướng về những người khác chém tới, lúc này nếu mọi người còn chưa nhận ra hết thảy trước mắt đều không phải tiết mục, sợ là não tàn, hiện trường lập tức trở nên ồn ào, trong đó lấy thét chói tai làm đa số.

Diêm Hình biết Thẩm Bân đau đầu, vốn muốn đỡ cậu, kết quả tay tay vòng lại, phát hiện có thể bao phủ cả người người nào đó vào trong lòng ngực, bỗng nhiên sửng sốt. Có lẽ mới "10 tuổi" nên trong lúc nhất thời hắn không ngờ rằng mình lại mạnh mẽ như vậy nhỉ.

Sau đó hắn hơi dùng lực cánh tay một chút, cư nhiên bế lên Thẩm Bân, thậm chí còn nói: "Sao cô lại nhẹ như vậy?"

Thẩm Bân cũng ngây ngốc, hiện tại không phải thời điểm bế bồng nhỉ? Cậu nhìn người đàn ông cao gầy đang vác đại đao cách đó không xa, mau chóng vỗ Diêm Hình nói: "Đi mau!"

Diêm Hình bế cậu liền không thả xuống, nhưng đi tới cạnh cửa lại không biết mở khóa như thế nào, eo Thẩm Bân có chút đau, liền mở miệng nói: "Anh trước buông em ra, chúng ta cùng nhau tìm biện pháp ra ngoài."

Diêm Hình: "Không phải cô đau đầu sao? Tôi đi tìm, cô nghỉ ngơi một lát."

Thẩm Bân: "...." Cậu thiếu chút nữa quên mất mình vừa nói dối, đành phải nói: "Nhưng tôi bị bế như vậy khó chịu."

Diêm Hình lại lập tức đổi tư thế cho cậu, đổi thành bế công chúa, nhưng quá nhẹ lại chiếm dụng hai tay hình như không có lợi, không bằng để ra một tay để mở cửa?

Vì thế Diêm Hình đặt tay trái lên đùi Thẩm Bân, để cậu ngồi lên cánh tay mình, giống như ôm trẻ con một tay bế cậu lên, hình ảnh không hiểu sao thực quen thuộc.

Trong thế giới trước Diêm Hình cũng từng bế cậu như vậy.

Hồng Vận: "....." Sau khi kinh hách qua đi, cô quay người lại liền thấy thiếu gia và "cô gái" kia hỗ động, trước mắt còn có sát nhân cuồng ma chém người, mà hai người bọn họ đang làm cái gì thế?!