Phát Sóng Trực Tiếp Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 27




"Tứ ca, lão thất phu này lại khóc nghèo." Thập Tam đứng trước cửa phủ của A Linh A, quay lại nhìn tẩm biển nhất đẳng công tước, giọng nói lãnh đạm.

Dận Chân lại không phản ứng gì nhiều, chỉ xem mấy cái văn thư của Hộ Bộ.

"Các ngươi có nhớ kỹ những lời mà A Linh A vừa nói không?"

"Bẩm Ung Thân Vương, bọn nô tài đã ghi chép hết, một chữ cũng không thiếu." Quan viên Hộ Bộ biết tính tình khắc nghiệt của vị gia này. Hắn đã thông báo, sao bọn họ dám xem thường.

"Được." Dận Chân gật đầu. "Thập Tam Đệ, chúng ta lại đi thêm một nhà."

"Lão gia, Ung Thân Vương và Thậm Tam gia đã đi rồi."

A Linh A sờ râu mép của mình, gật đầu tỏ vẻ hắn đã biết.

Quản gia Lý phúc thấy tâm tình của chủ tử không tệ, nhịn không được nói.

"Chử tử, màn trời nói Ung Thân vương là Tiềm Long, chúng ta đắc tội hắn như thế, không được tốt cho lắm. Thập gia không phải đã nói chúng ta cần phải điệu thấp, ngủ đông sao." Có thể làm đến vị trí quản gia, Lý Phúc tất nhiên là tâm phúc của A Linh A, phúc tấn còn không biết nhiều chuyện bí ẩn trong phủ bằng hắn.

"Ngươi thì biết cái gì, ngươi nghĩ lúc này chịu thua, hướng về Ung Thân Vương, sẽ có kết cục tốt sao." Không nói đến nhóm hoàng tử a ca khó chơi, thuyền của Bát gia bên đây cũng không dễ xuống. Đương nhiên, với thân phận của hắn, trả một cái giá lớn để rời thuyền cũng có thể. Nhưng, lên một con thuyền khác, lại là một chuyện khác.

Còn có hoàng thượng, vị này càng không dễ sống chung, Thái tử, Trực Quận Vương, Bát gia đều không đấu nổi. Nhóm a ca đó đều là con trai ruột của hoàng thượng, nhiều nhất thì chỉ bị nhốt, nhưng nhìn Tác Ngạch Đồ, Minh Châu. Còn có những quan viên lớn nhỏ bị Thái Tử liên lụy cho rơi đài, đến cả hài tử đều chết.

Hắn muốn dựa, không nhắc đến việc Ung Thân Vương có tiếp nhận không, Bát gia bên này đã đủ để cho hắn uống một bình, còn hoàng thượng thì chính là tự tìm chết.

Lý Phúc cười hắc hắc: "Nô tài tất nhiên không thể sánh bằng ánh mắt của chủ tử, chẳng qua nô tài thấy nếu biết Ung Thân Vương có cơ hội, chúng ta không lấy lòng thì cũng không nên đắc tội. Dù sao thì phúc tấn cũng là muội muội ruột của Đức phi, Ung Thân vương và Thập Tứ gia là biểu cháu ngoại trai của lão gia."

A Linh A trực tiếp liếc Lý Phúc, nói về thân thích, thân thích của hắn nhiều lắm. Lúc trước hoàng thượng chỉ cho hắn một phúc tấn như thế, A Linh A còn bị chê cười một quãng thời gian. Quan hệ giữa hắn với phúc tấn bình thường, hơn nữa, người hắn chọn là Bát gia. Lúc này, nếu bàn về thân thích, Ung Thân vương có nguyện ý hay không, chính hắn cũng không có lý trong chuyện này.

"Lúc này, gia vốn sẽ nể mặt trả lại một chút tiền nợ cho Ung Thân Vương, khụ khụ, không phải vì sợ hắn, mà là đây là việc do hoàng thượng phân phó."

"Lão gia nói đúng."

"Nhưng cách làm việc này của Ung Thân Vương rất khác so với trước đây, thủ đoạn mềm mại, ngươi cũng nghe ngóng rồi đó, Ung Thân Vương và Thập Tam gia có thu được bao nhiêu nợ đâu."

"Đây cũng là chỗ mà nô tài xem không hiểu. Nhưng nô tài biết, có ít người tính kế Ung Thân Vương, muốn ngài ấy gánh thanh danh bức tử người." Lý Phúc là một đại quản gia chờ công, đôi khi biết được nhiều tin tức hơn cả chủ tử. Dù sao, chủ tử đều muốn phân phó nô tài ở phía dưới đi làm nhiều việc.

A Linh A tất nhiên cũng nghe được một ít tiếng gió, nếu là trước đây, có lẽ hắn cũng là một thành viên trong đó. Nhưng Thập a ca nói cũng đúng, hắn không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho hậu đại. Trước kia cảm thấy Bát a ca có cơ hội, nhưng hiện giờ cơ hội của Bát a ca rất mong manh. Hắn chỉ trao đổi lợi ích với Bát a ca, sẽ không vì Bát a ca mà liên lụy đến cả nhà.

"Ai bảo thân cháu ngoại trai nhà chúng ta không biết cố gắng."

Lý Phúc biết gia của chính mình đang nói đến ai, nhưng gia có thể oán giận nói những lời này, hắn lại không thể nghe, nghe cũng phải làm như không nghe thấy.

"Chúng ta không biết Ung Thân Vương đánh chủ ý gì, cách tốt nhất vào lúc này chính là tùy theo đám đông, mọi người làm như thế nào thì chúng ta làm như thế đó. Nếu thật sự trả lại tiền, còn làm ra việc gì, hừ, ngươi đợi đi, gia nhà ngươi còn chưa đụng đến cửa phủ của Ung Thân vương, đã bị người đạp chết."



Pháp không yêu cầu chúng, nặng nhất là trả lại tiền thôi. Nhiều tiền như vậy, hắn cũng rất đau lòng.

*

Triều hội 5 ngày một lần, Khang Hi ngồi trên ngai vàng, giống như Bồ Tát nhìn các đại thần và hoàng tử.

Vì các loại vấn đề mà cãi nhau. Làm hoàng đế nửa đời người, đối với việc này đã trở thành một thói quen.

Không cần hắn tham dự, chờ bọn họ cãi thắng, hắn quyết định là được. Từ trong lời nói của mỗi người, hắn có thể phân tích lập trường và những tính toán trong lòng quan viên. Mỗi người đều mưu cầu lợi ích của chính mình, hắn là hoàng đế, cần phải giữ thăng bằng. Không có người giáo dục hắn cách để làm hoàng đế, nhưng Khang Hi lại tự cảm thấy hắn làm không tệ.

Tuy nhiên, vài ngày trước, hắn bị người đời sau mắng cho một trận, rất nhiều chính sách của hắn bị mắng cho thương tích đầy mình. Tuy trên mặt Khang Hi không hiện, nhưng trong lòng không phải sẽ tiếp nhận một cách trôi chảy.

"Khởi bẩm hoàng thượng, nhi thần có việc muốn tấu."

Đại triều hội đã sắp kết thúc, lực chú ý của rất nhiều quan viên không còn ở trên triều hội, kết quả, mọi người lại nhìn thấy Ung Thân Vương đứng ở đằng trước đi ra khỏi đội ngũ. Không biết vì sao, trong lòng nhiều người nhói lên một cái.

"Lão tứ à, có chuyện gì." Khang Hi ngồi ngay ngắn, hắn biết những việc mà Lão Tứ làm. Biết con không ai khác ngoài cha, hắn rất tõ tính tình Lão Tứ là gì. Tuy rằng cách xử lý công việc có chút nằm ngoài dự đoán, nhưng hắn tin Lão Tứ có hậu chiêu gì đó. Cho nên hắn vẫn luôn đợi, không phải đến rồi sao.

"Khởi bẩm hoàng thượng, nhi thần lĩnh công việc hoàng thượng phân phó, mấy ngày nay đều cùng Thập Tam đệ đi hỏi những đại thần mượn tiền. Nhi thần biết lúc trước Hoàng a mã cho phép triều thần mượn tiền là vì thanh liêm đại nhân, trong nhà có chút khó khăn. Nhi thần vốn nghĩ thiếu nợ thì trả là chuyện kinh thiên địa nghĩa, nhưng Hoàng a mã rộng lượng, là mẫu mực mà nhi thần cần học tập. Vì thế, nhi thần thương nghị cùng Thập Tam đệ, tình huống trong nhà của mỗi vị đại thần đều không giống nhau, áp đặt cũng không phải là một biện pháp tốt. Vì thế, hai người nhi thần liền đi từng nhà khảo soát. Hiện giờ, đã sửa sang lại một chút tình huống cụ thể, kính xin hoàng thượng định đoạt."

Hai tay Dận Chân nâng một quyển tấu chương dày.

Lương Cửu Công lập tức nâng sổ con qua cho hoàng thượng.

Khang Hi lại bị hành vi của Dận Chân gợi lên sự hiếu kỳ. Sửa sang lại tay áo một chút, nhận lấy một quyển tấu chương dày.

Hoàng Thượng xem sổ con ở trên tọa, các hoàng tử đại thần ở phía dưới tất nhiên sẽ không có ý kiến. Đều đang nín thở chờ đợi.

Trong lòng Dận Đường đang suy nghĩ Lão tứ đang làm ra chuyện gì, thì đột nhiên cảm thấy có người túm hắn ở đằng sau. Là tên nào to gan bằng trời!

Quay đầu, Dận Đường thấy cái nháy mắt của Lão Thập.

Thế nào, đệ nói Lão Tứ sẽ có hậu chiêu.

Dận Đường đọc chính xác ý tứ mà Dận Ngã muốn biểu đạt, không biết nói gì ngoài một cái liếc mắt, ý bảo Lão Thập thành thật một chút. Biết Lão tứ đang gây ra cái gì. đệ còn không biết siết chặt da của mình đi. Đệ không quên bản thân cũng thiếu Hộ Bộ hơn mười vạn đi.

Khang Hi đọc xong toàn bộ sổ con, ánh mắt không đúng nhìn về phía đứa con trai thứ tư, đây là biện pháp chung đụng của Lão Tứ sao, tổn hại như thế.

"Bẩm Hoàng a mã, nhi tử nghe qua chư vị đại thần tố khổ, phát hiện không phải là do các vị đại nhân không nguyện ý trả bạc, mà là vì bọn có có ít người thật sự am hiểu cách quản lý tài sản. Ví dụ như Binh bộ Tả thị lang Diêu đại nhân, đích thê mất sớm, tuy trong nhà có một thiếp thất duy trì việc bếp núc, nhưng dù sao thì cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, cho nên việc trong nhà Diêu đại nhân vẫn luôn rất hỗn loạn. Luôn luôn thu không đủ chi. Nhi thần cho rằng vay nợ không phải là kế lâu dài, Diêu đại nhân tình thâm đối với thê tử, không nguyện ý tục thú, triều đình không thể miễn cưỡng, nếu đã như vậy sao Hoàng a mã không cho ngài ấy một ân điển, Chọn lựa một nữ quan từ trong cung, kêu nàng làm tài vụ gia sản cho Diêu đại nhân."

"Không, không phải, khởi bẩm hoàng thượng, việc này sao có thể." Vẻ mặt Diệu Thị lang vừa khiếp sợ vừa sợ hãi. "Thần có tài đức gì mà lại dám dùng nữ quan trong cung."

"Diêu đại nhân sao có thể tự coi nhẹ mình, Diêu đại nhân tận tụy mấy chục năm vì triều đình, triều đình và Hoàng a mã cũng sẽ không để ngài vẫn luôn trôi qua những ngày thu không đủ chi, ta nghe nói trưởng tử của Diêu đại nhân đã mười tuổi, chờ khi dâu trưởng vào cửa, dĩ nhiên sẽ khỏi động quỹ trong nội viện. Đến lúc đó, gia sẽ bảo phúc tấn hỏi thăm cho Diêu đại nhân một phen, tất nhiên sẽ chọn một thê tử giỏi quản gia cho lệnh lanh."

Dận Tường cười nói với Diêu đại nhân đang khẩn trương đến mức chảy đầy mồ hôi.

"Không, không dám làm phiền Thập Tam phúc tấn." Diêu thị lang tự động cự tuyệt, sau đó mới phản ứng kịp đây không phải trọng điểm. "Hoàng thượng..."

"Hoàng a mã, trừ tình huống của Diêu đại nhân, còn có một vài đại nhân không giỏi quản lý tài sản, cái này cũng bình thường, dù sao thì những đại nhân này đều là người đọc sách thánh hiền mà lớn lên, không có khái niệm gì đối với những tục vật như tiền bạc. Nhi thần cảm thấy cần khống chế những tiêu phí xa xỉ của vị đại nhân đó. Ví dụ như trước đó, A Linh A vung tiền như rác trong xuân hương lầu, hành động như vậy có chút không thỏa đáng. Cần phải có người bên cạnh khuyên can, không thể để đầu óc nóng lên liền quên mất chuyện mình có nợ nần chưa trả xong. Cũng không thể chỉ có bản thân hưởng phúc, đẩy phiền toái lên đầu hậu nhân con cháu."

Đừng nghĩ rằng các ngươi không có tiền thì không sao, chẳng lẽ các ngươi không có đời sau sao, nhìn xem từng người sinh ra người gì, các ngươi có thể giằng co với gia, nhưng những người con cháu không nên thân kia dám sao, trên người trong sạch sao.

Bị lôi ra làm ví dụ, đầu óc A Linh A oanh một tiếng, vừa thẹn vừa xấu hổ, đúng là hôm kia, hắn có dùng không ít tiền ở Xuân Hương lầu. Thật ra, hắn đã chừng này tuổi, không thể nào lưu luyến những nơi phong nguyệt đó. Chỉ là bị bằng hữu mời, lại bị kích động. Sau khi về nhà, hắn cũng đau lòng những bạc đó.

Nhưng hắn không hề nghĩ đến những chuyện này còn bị Tứ gia biết, đã biết rồi thì thôi, còn bị nói ra trước mặt mọi người trên triều hội. Phải biết Đại Thanh có quy định, quan viên không thể chơi gái.

"Nô tài có tội, kính xin hoàng thượng tha tội." A Linh A biết nói xạo sẽ không có kết cục tốt gì, không bằng trực tiếp nhận tội. Hoàng thượng vẫn luôn rất rộng lượng đối với triều thần, nặng nhất cũng chỉ là phạt bổng lộc mà thôi.

Nhưng, hắn lại quên Khang Hi đã biết cái gì gọi là dễ tính mang đến hậu quả lúc hắn đãi chính ở tuổi già, ở thời điểm mấu chốt đòi lại tiền nợ, A Linh A này chính là con gà mà Lão Tứ muốn giết gà dọa khỉ. Khang Hi muốn đòi lại tiền nợ, vậy không thể bỏ qua cho A Linh A.

"Trẫm hết lòng lo lắng cho Đại Thanh, các ngươi thì lại tốt rồi, đi vào những con hẻm yên hoa liễu không nói, còn vung tiền như rác, ba ngàn lượng bạc, quả là đại khí. A Linh A, lúc Ung Thân vương cùng Thập Tam hoàng tử đến nhà ngươi đòi nợ, ngươi khóc than như thế nào. Ngươi khóc lại một lần nữa cho trẫm."

"Nô tài đáng chết. Nô tài đáng chết!" A Linh A sợ tới mức dùng hết sức dập đầu.

"Ngươi làm vậy là do không nhớ rõ, nhưng ở chỗ của trẫm lại ghi rất rõ ràng. Ngươi nói trong nhà ngươi thu không đủ chi nhiều năm, góp không đủ của hồi môn của nữ nhi trong nhà. Thật là một người đáng thương, nếu đã vậy thì trẫm sẽ tứ hôn cho nữ nhi trong nhà ngươi đi đỡ Mông (*), trẫm sẽ bảo nội vụ phủ chi trả của hồi môn này."



(*) hòa thân sang Mông Cổ.

Sắc mặt A Linh A cứng đờ, loại gia đình như bọn họ, cô nãi nãi trong nhà đều dùng để liên hôn. Ví dụ như, hai vị tỷ tỷ của hắn, đều gả vào Hoàng gia, một người là hoàng hậu, người còn lại là quý phi, đây mới là quy hoạch mà hắn mong muốn. Gả đến Mông Cổ, có lợi ích gì chứ. Hoàng thượng gả công chúa qua còn được xem là liên hôn Mãn Mông, nữ nhi của bọn họ gả qua, cũng không mang lại chỗ tốt gì.

"Nô tài đáng chết, nô tài có tội, sau khi nô tài trở về sẽ suy nghĩ biện pháp trù tính bạc, nhất định sẽ trả lại nợ của Hộ Bộ." A Linh A lúc này hối hận muốn chết, lúc trước sao hắn có thể nghĩ quẩn như vậy. Biết rõ Ung Thân Vương không dễ gạt, nên trả tiền lúc đó cho rồi.

"Hoàng a mã, nhi thần cho rằng như vậy không ổn, A Linh A không có công lao thì cũng phải có khổ lao, nếu vì tiền mà lại nghèo khổ, vậy cũng thật đáng thương. Vẫn nên dựa theo lời nói của Tứ ca, phái người theo A Linh A, lúc nào cũng sẽ có người nhắc nhở, khuyên can."

"Không, không, sẽ không, đa tạ Thập Tam gia thương cảm, nô tài ở nhà còn có một chút bảo vật di truyền từ tổ tiên, nhất định có thể gom đủ tiền bạc, nhất định có thể."

A Linh A biết những chuyện trong nhà mình, nếu bị người mà hoàng thượng phái qua biết được những chuyện mà hắn đã làm, vậy không phải hắn sẽ mất chức sao.

"Hừ!" Xem dáng vẻ A Linh A, Khang Hi sao mà không không hiểu, chỉ là dựa trên mặt mũi của Hiếu Chiêu Nhân hoàng hậu cùng Ôn Hi quý phi, lưu lại mạng của A Linh A.

"Ngươi trở về tự kiểm điểm đi, nếu trẫm lại nghe thấy lỗi của ngươi, thì ngươi liền đi thỉnh tội với Hiếu Chiêu Nhân hoàng hậu cùng Ôn Hi quý phi đi."

Khang Hi nói một câu, liền cắt đứt tiền đồ của A Linh A. A Linh A nhưng là trọng thần mà hoàng thượng nể trọng, vì các loại nguyên nhân mà A Linh A rất có mặt mũi trước mặt hoàng thượng. Kết quả hôm nay lại bị phạt quay về nhà tự kiểm điểm, còn không nói kỳ hạn, không phải có ý là phải luôn kiểm điểm sao. Lần giết gà dọa khỉ này cũng quá lớn rồi.

"Ung Thân vương dâng sổ con này, thượng thư phòng lấy đi nghiên cứu một chút, trẫm cảm thấy nhiều chỗ rất có đạo lý, trẫm thấy nhiều nhóm ái khanh cũng là thu không đủ chi. Nếu phái người giúp các ái khanh cũng là một tâm ý của trẫm."

"... Hoàng thượng long ân!" Đám triều thần còn có thể nói cái gì, nói trong nhà bọn họ có tiền, không cần hoàng thượng phái người giúp bọn hắn quản lý tài sản. Vậy khóc than trước đó có ý gì, là khi quân hay kháng chỉ.


"Trẫm cảm thông cho sự khó xử của các ái khanh, cũng hy vọng các ái khanh có thể thông cảm cho sự khó xử của trẫm. Bãi triều đi." Khang Hi đưa sổ con cho Lương Cửu Công, chính mình tiêu sái rời đi.

" Lão Thập Tam, chiêu này của các người đúng là quá tổn hại rồi." Lão Thập không dám cầu tình cho A Linh A, lúc này cũng không dám đi tìm Lão Tứ, chỉ có thể tìm Dận Tường để tính sổ.

Nhưng Dận Tường lại không sợ hắn, đặc biệt là khi đứng trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể rụt rè.

"Thập ca, đệ đệ đang làm việc vì hoàng thượng và triều đình, cái gì mà tổn hại hay không tổn hại, huynh thân là hoàng tử Đại Thanh, nên suy xét một chút nên đứng ở bên nào."

"Ngươi còn dám giáo huấn ca ca." Lão Thập gần như không xuống đài được, thật ra, hắn đi tìm Thập Tam cũng chỉ là diễn cho A Linh A thấy mà thôi. Dù sao thì cũng là cữu cữu ruột thịt. Nếu lúc này không làm gì, thì sẽ bị người ta nói ra nói vào.

Hiển nhiên Dận Tường cũng biết nguyên nhân trong đó, nếu thường ngày đối mặt với ca ca, cần hắn lui một bước thì hắn sẽ lui một bước. Nhưng chuyện này liên quan đến Tứ ca, hắn tuyệt đối không thể lui.

"Thập ca, đệ đệ cũng khuyên huynh nên trả lại tiền nợ bạc đi, nếu không Tứ ca bên này..."

"Hả? Lão Tứ bên kia thì làm sao?" Dận Ngã lập tức truy vấn.

"Ha ha ha, không có gì, không có gì." Thập Tam che giấu, ha ha nở nụ cười, giống như bị người ta làm cho xấu hổ.

Nhưng hắn làm vậy khiến cho tâm can Dận Ngã run rẩy, hắn không biết Thập Tam thật sự lỡ miệng, hay là cố ý diễn cho hắn xem. Không phải, Lão Thập Tam trước kia sẽ không như vậy, đây là một hài tử thành thật, sao bây giờ lại biến thành như vậy.

Nhất định là do Lão Tứ dạy!

"Thập Tam, kỹ thuật diễn này khá đấy." Dận Đường vẫn luôn đứng ở phía sau hai người nghe lén, nhịn không được, Lão Tứ còn chiêu số gì, hắn không sợ trong cung phái người lại đây. Người trong cung ở quý phủ bọn họ không ít.

"Cửu ca đây là đang oan uổng đệ đệ." Vẻ mặt Thập Tam vô tội.

"Vậy đệ nói đi, Lão Tứ còn chiêu số gì để đối phó với huynh đệ chúng ta."

"Khụ khụ, đệ đệ cũng không xác định, chỉ là nghe Tứ ca nói huynh ấy có liên hệ với chủ kênh, Tứ ca hỏi người đời sau có người thiếu nợ không, xử lý như thế nào."

"Lão Tứ liên lạc với chủ kênh!" Dận Đường bắt được trọng điểm.

"Sao có thể, ta ib chủ kênh nhưng chưa từng thấy nàng trả lời." Những hoàng tử a ca khác sĩ diện, nhắn qua mấy cái không thấy được câu trả lời, cũng không nhắn nữa. Nhưng Dận Ngã lại mặc kệ, hắn rất tò mò với đời sau, vì thế, sẽ thường xuyên ib chủ bá. Được rồi, thật ra là vì hắn thấy mới lạ với cách gửi đi thông tin này, nên thường xuyên nhắn thử.

Thật ra Dận Tường cũng không biết cụ thể, nhưng chuyện này không quan trọng.

"Tứ ca nhớ đến bệnh tình của đệ đệ, huynh ấy đã hẹn với chủ kênh xong, ngày mai sẽ hỏi giúp đệ một phen."

"Lão Tứ, Tứ ca có nói với chủ kênh chúng ta là người Đại Thanh sao?"

"Chuyện này, đệ đệ cũng không biết. Cửu ca, Thập ca không muốn biết người đời sau đối xử như thế nào với người nợ tiền sao?"

Dận Đường nhíu mày: "Đối xử như thế nào?"



"Nghe nói sẽ công bố thông tin của bọn họ, khiến cho người trong thiên hạ đều biết những người này mắc nợ."

"Cái này..." Dận Đường trừng mắt: "Lão Tứ không phải là muốn, vậy quá hèn hạ rồi."

"Cửu ca, Tứ ca là hạng người gì, là huynh đệ nhiều năm như vậy, huynh còn không biết sao. Việc mà huynh ấy muốn làm, trừ phi là hoàng thượng, nếu không, không ai có thể ngăn cản." Dận Tường nói xong, vỗ vỗ bả vai của Dận Đường, rời đi.

"Cửu ca, ý của Lão Thập Tam là gì?"

Sắc mặt Dận Đường khó coi: "Có ý gì? Ý là tử hình công khai."

*

[Hello, chào mọi người, lại gặp nhau rồi. Tôi là Tinh Mộ. Nhìn xem hôm nay tôi ở đâu, cũng không phải là một địa điểm du lịch. Nơi này là nhà mới mà tôi vừa mới tốn thời gian một tuần để tìm. Nơi trước cách hơi xa so với công ty, vì giao thông thuận tiện, nên tôi đi tìm một nơi cách công ty gần một chút. Cũng là chung cư, tổng cộng là mười bốn tầng. Dọn đồ vào là có thể ở.]

[Nhìn cách trang hoàng này đi, trông rất mới. Nhà này đã được xây dựng hai năm, không cần lo lắng vấn đề Formaldehyde. Đi vào trong là phòng bếp, dối diện là toilet. Tôi rất hài lòng với việc cả thư phòng lẫn phòng ngủ đều có cửa kính, vì như vậy thì khi nấu cơm, khói dầu hay mùi đồ ăn sẽ không bị lan ra cả căn nhà, kiểu ngay cả chăn cũng có mùi ấy.]

"Đây là phòng bếp, chỗ nhỏ như vậy, không nhìn thấy bếp lò, sao có thể thổi lửa nấu cơm."

"Phòng vệ sinh là chỗ nào, thật là sáng, đó là gương thủy tinh, một khối lớn như vậy, tốn bao nhiêu tiền."

"Mối khối thủy tinh to như vậy, một chút tạp chất cũng không có."

"Cửa kính, một khối thủy tinh lớn như vậy làm cửa, cũng quá xa xỉ rồi."

[Đây là giường, bằng với giường cũ, đều 1m8 x 2m. Còn có bàn, ghế dựa. Đương nhiên, tôi thích nhất là cửa sổ sát đất. Lấy được ánh sáng. Vào mùa đông, có thể nằm ở đây, phơi nắng đọc sách, hoàn mỹ, cho nên tôi muốn mua một cái sô pha cho người lười biếng với những đồ nội thất linh tinh khác.]

"Nơi ở này nhỏ như vậy. Xem ra, xuất thân của người đời sau cũng bình thường."

"Cửu ca, người ta cũng không có nói xuất thân của chính mình, đều là chúng ta phỏng đoán. Huynh không thể vì Lão Tứ và Thập Tam mà giận chó đánh mèo lên người vô tội."

"Đệ ở phía bên kia sao, nếu không phải hôm nay, huynh thay đệ trả năm vạn lượng, thì đệ có thể có tâm tình để hướng khuỷu tay ra bên ngoài hay không." Ngày hôm qua, hắn và Lão Thập bị Thập Tam lừa cho một trận, nghĩ Lão Tứ thật sự báo lên màn trời tất cả thông tin của người mắc nợ. Này không phải là tử hình công khai sao, mất mặt trước toàn bộ Đại Thanh.

Dận Đường vội vàng bận bịu để trả tiền, hắn không chuẩn bị duy trì Lão Bát, trả tiền cũng xem như là một lý do, nên hắn giúp một nửa cho Lão Thập.

Sau đó, những huynh đệ khác nhận được tin tức cũng hỏi thăm hắn. Dận Đường tuân theo tư tưởng không thể để một người sốt ruột và xui xẻo, liền dứt khoát lộ ra ám chiêu của Lão Tứ. Là hoàng tử thì đều muốn mặt mũi, ném không nổi. Vì thế, chỉ trong một ngày, những nợ ngân của huynh đệ bọn họ đều thu về hết. Nghe nói lúc người Hộ Bộ rời Ung Thân Vương phủ đều là do thị vệ đại nội hộ tống rời đi.

Tiền bọn họ trả đều là ngân phiếu, người Hộ Bộ còn phải đổi ngân phiếu thành bạc, bỏ vào quốc khố.

Sáng nay lúc rời giường, Dận Đường mới suy nghĩ lại cẩn thận, chính mình đang làm trợ công cho Lão Tứ.

"Thật ra, như vậy cũng tốt, chúng ta không nợ nữa, thì nhẹ cả thân."

"Ha ha. thân gia nhẹ đi vì không nợ, nhưng Lão Thập à, đệ đừng quên việc nợ gia năm vạn lượng bạc." Muốn nói vài câu để xóa nợ à, nghĩ hắn là người ngốc hay gì...