Phát Sóng Trực Tiếp Của Tôi Thông Đến Triều Thanh

Chương 11




Tinh Mộ nói một hồi liền cảm thấy khát nước.

[Chờ tôi một lát, nói quá nhiều, khát nước nên để tôi đi pha ly trà nóng đã.]

Mọi người nhìn thấy nữ tử trên màn trời rời đi, sau lưng nàng là một bức tường trắng như tuyết còn treo một bức họa. Người bình thường có thể xem không hiểu, nhưng Khang Hi, hoàng tử và các đại thần đều nhìn ra đây là bản đồ.

"Đây là bản đồ Đại Thanh, ta đã nhìn thấy dáng vẻ đông hải trong , chính là nó. Tứ ca, vị cô nương này quả nhiên không phải nữ tử bình thường, vậy mà có thể tự ý treo vật này trong nhà." Bản đồ không phải là đồ vật mà người bình thường có thể nhìn thấy, huống chi còn treo ở trong nhà.

"Cái này không phải bản đồ Đại Thanh, Dận Tường, đệ nhìn phía dưới đi, mặc dù không có hiện ra toàn bộ, nhưng đó hẳn là Nam Tây, Xiêm La, Miến Điện." Dận Chân xem xét cẩn thận. "Có lẽ đây là bản đồ thế giới, nhưng không hiện toàn bộ, chúng ta không nhìn thấy được phần còn lại, màn trời cách nó quá gần."

Dận Chân rất muốn xem thử thế giới là dáng vẻ như thế nào, đặc biệt là khi biết được Đại Thanh vong trong tay người nước ngoài. Người ta đều nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, biết được việc của đời sau là một kỳ ngộ, có thể xem thử bọn họ có thể thay đổi tương lai không. Biết nguy cơ Đại Thanh từ đâu đến cũng tốt, con cháu đời sau có thể cảnh giác để kéo dài Đại Thanh thêm mấy đời.

Tuy mọi người không nhìn thấy người trên màn trời, nhưng lại nghe được âm thanh. Đinh đinh đang đang, còn có âm thanh nấu nước, gợi lên sự tò mò của người đời sau đối với phòng ở. Chỉ là, đây là một khuê phòng của một cô nương, không thích hợp để yêu cầu nhìn thử xem.

Không để bọn họ đợi lâu, Tinh Mộ cầm một ly trà, xuất hiện trước màn hình.

[Có chút nóng, muốn để lạnh một chút. Tuy vậy, hiện giờ nhiệt độ thủ đô khiến trà lạnh rất nhanh, may mà tôi có một cái nệm giữ ấm, mở nguồn điện là dùng được rồi. Tuy dùng bình giữ ấm là được rồi, nhưng sinh hoạt của con gái mà, ra vẻ một chút là chuyện bình thường. Sinh hoạt cũng phải ra vẻ sinh hoạt mới vui.]

"Vậy mà lại dùng cốc thủy tinh, nhìn độ tinh khiết cao như vậy, chỉ sợ có giá trị xa xỉ." Dận Đường biết nhìn giá cảm vừa nhìn thấy chén trà trong tay Tinh Mộ, hai mắt liền phát sáng. Qủa nhiên, cô gái này có xuất thân không bình thường. Bảo vật lại bị cô ấy tùy ý dùng.

[Yêu yêu yêu quá: Mộ Mộ, để chúng tôi xem nhà của cô đi.]

[Thôi, trong nhà có hơi lộn xộn, xấu hổ để mọi người thấy, đợi sau này, tôi đi tuyển một dùi giúp việc quét dọn đã rồi sẽ cho mọi người xem. Đây là phòng ở tôi thuê, không có cải tại, cũng chỉ để ở mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng không phải là người khó tính, công tác quá bận rộn, thời gian về nhà nghỉ ngơi cũng không đủ.]

Tinh Mộ nói rất tùy ý, không có bày ra vẻ gì, bộ dáng như thế nào thì nói thế ấy.



[Yêu yêu yêu quá: Tôi cũng vậy, chỉ là tôi ở trong nhà, việc nhà đều do mẹ làm.]

[Hoa oải hương: Hâm mộ ghê, tôi chỉ có một người đi làm, đôi khi cảm thấy rất nhớ nhà. Tôi cũng từng nghĩ sẽ về quê, nhàn nhã sống qua ngày nhưng lại thấy không cam lòng. Đọc sách hai mươi năm, muốn tạo ra một con đường có sự nghiệp.]

[Đảng Tứ gia: Lầu trên học chuyên ngành gì, đang làm công việc gì.]

[Hoa Oải Hương: Pháp luật, luật sư.]

[Đảng Tứ gia: Bội phục, bội phục, có thể ở nơi này dốc sức làm luật sư, tỷ tỷ lợi hại.]

[Hoa oải hương: Có thể dốc hết sức làm luật sư ở thành thị không biểu hiện sự lợi hại, tôi cũng chỉ chiếm một chút hào quang thôi, có vị học trường công tác ở văn phòng luật mới lợi hại, người ta chính là tinh anh trong tinh anh.]

[Tào Phủ: Nữ tử ở nhà giúp chồng dạy con mới tốt, sao có thể xuất đầu lộ diện ở bên ngoài.]

[Hoa oải hương: Lầu trên là tên thần kinh ở đâu ra vậy, Đại Thanh đã vong mấy trăm năm rồi đấy.]

[Đảng Tứ gia: Gần đây có rất nhiều nhân sĩ não tàn như vậy xuất hiện ở phòng phát sóng trực tiếp này, bị chủ kênh kéo đen không ít.]

Tinh Mộ mỉm cười nhìn những fans của mình nói chuyện phiếm, kéo đen gậy quấn phân heo, miệng nhỏ nhấp một ngụm trà, làm trơn cổ họng.

[Mọi người không cần quan tâm những người đó, có lẽ là để tạo cảm giác tồn tại, nhìn thấy một cái sẽ bị kéo đen một lần, tôi mặc kệ những chủ kênh khác như thế nào, dù sao ở phòng phát sóng trực tiếp này, tất cả đều do tôi định đoạt.]

Những người Đại Thanh nhìn thấy những dòng bình luận xuất hiện, có những người xin những người biết chữ giải thích cho họ. Tuy họ không hiểu hoàn toàn, nhưng có thể hiểu được một vài ý. Đương nhiên, cũng có người đọc sai, nhưng không phải vấn đề lớn lao gì.

"Chủ kênh này đúng là một người bá đạo, nàng không thích liền kéo đen, kéo đen có nghĩa là gì?"

"Cái này ta biết, bị kéo đen có nghĩa là ngươi sẽ không nhìn thấy được màn trời nữa, cũng không nghe được chủ kênh nói chuyện. Vậy nên, nếu có người không muốn nhìn thấy màn trời thì nói một vài lời hạ thấp đi nữ tử là được.]

"... Ta còn muốn nhìn một chút, người đời sau trông như thế nào. Những người nhìn không thấy, sẽ cảm thấy hối hận đến chết mất."

"Còn phải nói, ngươi không nhìn thấy những lời nói đó ít đi rất nhiều sao. Vết xe đổ không ít đâu."

"Nữ tử kia vậy mà được đọc sách hai mươi năm, còn ra bên ngoài làm xông."

"Nữ tử không có tài mới đức, người đời sau đúng là loạn, hỏng bét. Nữ tử không có dáng vẻ của nữ tử, không biết nam tử đời sau giáo dục như thế nào." Một vị mặc áo dài xanh, bày bộ dạng là một nam tử trung niên đọc sách sờ chòm râu, cảm thán nói.

"Thôi, lão già cũ kỹ, người đời sau không chỉ chấp nhận việc nữ tử đọc sách, mà còn chấp nhận việc nữ tử làm công ở bên ngoài." Nữ nhi của chủ quán trà không phục phản bác một câu. Kết quả là bị phụ thân đang chiêu đãi khách nhân trừng mắt.



"Không quy củ, còn không vào bên trong làm việc giúp nương của ngươi."

Nữ hài không dám tranh luận cùng phụ thân, hầm hừ ném rèm cửa rời đi.

"Lòng người dễ đổi, Khổng Tử từng nói: Duy chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy bảo" Nam tử trung nhìn màn trời rồi gật đầu, cảm thán một câu.

"Ta nói nè, Lý tú tài, ngươi đừng có ở chỗ này chỉ chỏ, sang năm thi hương rồi, không biết ngươi có đậu được không, chúng ta còn đang ngồi xem ngươi đi xóa cái chữ Chuẩn kia đâu."

"Ha ha ha, đúng vậy, chúng ta chờ đến mức chòm râu đều đã bạc trắng."

"Nếu ta không đợi được, chỉ có thể để tôn tử nhà ta tiếp tục chờ."

"..."

Những vị khách trong quán trà đều chế nhạo vị tú tài Lý Chuẩn này, vị trung niên này bị nói đến mức đỏ mặt, vẫy tay hô to: "Có nhục nhã nhặn, có nhục nhã nhặn."

Sau đó, liền che mặt chạy trốn.

Những vị khách trong quán trà nhỏ cười ầm lên.

Ngược lại, vị chủ quán trà có chút bận tâm, dù sao, người kia vẫn là người đọc sách, nếu một ngày kia có công danh trên khoa cử, tính sổ với bọn dân chúng như họ chẳng khác nào bóp chết một con kiến cho thỏa thích.

"Ông chủ Tiết đừng có lo, Lý lão tam này, muốn có kết quả trên khoa cử, ta cảm thấy điều này còn khó hơn lên trời. Năm đó, hắn 13 tuổi, đậu đồng sinh, tất cả mọi người đều ca ngợi hắn là thần đồng. Ai ngờ lại là người xem trọng hư vinh. Bây giờ độ tuổi đã đứng mã, vẫn chỉ là một đồng sinh. Đời này chỉ sợ chỉ có như vậy. Lý lão tam sẽ chỉ khi dễ mấy người ngoại thôn như các người. Hôm nay, hắn còn chưa trả tiền trà nữa kìa."

"Mà thôi, quên đi. Hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài mà." Ông chủ quán trà bày ra vẻ không muốn chọc lấy phiền toái.

Những vị khách khác cũng lắc đầu, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, bọn họ cũng không còn cách nào khác.

Ở hậu viện, Tiết Hồng ngồi ở một bên, giúp mẫu thân làm việc, một bên nhìn vị cô nương trên màn trời kia. Lần đầu tiên, các nàng nhìn thấy màn trời còn tưởng đó là tiên nữ cùng tiên giới. Hiện giờ, biết đây là người đời sau. Tiết Hồng rất hâm mộ nữ tử tự tin cùng hào phóng kia. Càng xem màn trời, nàng càng cảm thấy hâm mộ, rồi hâm mộ. Đời sau là thế giới như thế nào, lại khoan dung với nữ tử như vậy.

Tính toàn bộ Đại Thanh, những nữ tử suy nghĩ giống Tiết Hồng nhiều đến mức đếm không hết, tuy hiện tại các nàng vẫn bị những tư tưởng áp đặt, có thể vẫn chưa phát hiện ra nội tâm mình biến hóa, nhưng màn trời thể hiện đủ loại, đặc biệt là khi Tinh Mộ xuất hiện, trở thành một hạt giống chói lọi trong lòng các nàng. Chỉ cần Tinh Mộ còn phát sóng trực tiếp, màn trời tiếp tục xuất hiện trên bầu trời Đại Thanh, hạt giống này rồi sẽ nảy mầm.

[Mọi người có định trở về ăn Tết không?]

Tinh Mộ nhớ đến điện thoại của mẫu thân đại nhân, hỏi chừng nào thì về nhà.



[Đảng Tứ gia: Phải về nhà, năm ngoái không có về, năm nay dù thế nào cũng phải về nhà ăn Tết.]

[Hoa oải hương: Tôi cũng về nhà, nhà có chút xa, chuẩn bị bay trở về, tuy có đắt một chút nhưng chỉ cần ba tiếng rưỡi là tới rồi.]

[Hoa Oải Hương, nhà bạn ở đâu thế?]

[Hoa Oải Hương: Tỉnh Điền, tôi là người dân tộc Thái.]

[Đảng Tứ gia: Oa, vậy mà lại là một tỷ tỷ thuộc dân tộc thiểu số, nhất định là một mỹ nhân.]

[Hoa Oải Hương: Là một người bình thường thôi.]

[Thải Vân Chi Điền, hồi ở đại học, tôi rất muốn đi du lịch, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội. Sau khi đi làm thì càng khỏi phải nói, cảm giác giống như mình bị nhốt trong tòa thành thị bằng sắt này. Đi ra ngoài vào ngày nghỉ thì người lại đông, không thích hợp với tôi. Không có cách nào, chỉ có thể đi chơi ở những địa điểm du lịch ở thủ đô.]

Tinh Mộ thở dài một hơi. Thật ra, cô cũng chẳng phải là một nữ tử có dã tâm, ở lại thủ đô cũng vì một cái duyên. Chỉ là ở càng lâu càng cảm thấy giống như bị giam cầm. Tuy vậy, ba mẹ không cần cô bận tâm, cô cũng không thể khiến ba mẹ bận tâm được. Nếu không làm việc thì tiền đâu mà sinh hoạt, cũng không thể xin cha mẹ tiền được. Cho nên thế giới của người trưởng thành nào có như thơ, chỉ có áp lực sinh hoạt và sự bất đắc dĩ.

[Hoa Oải Hương: Có thời gian thì chủ kênh có thể đến tỉnh Điền để chơi, nhà tôi ở Tây Song Bản Nạp, vào tháng tư hằng năm sẽ có lễ tạt nước rất náo nhiệt.]

[Yêu yêu yêu quá: Muốn đi, nếu không thì chủ kênh đi cùng chúng ta đi. Dù sao chúng ta đều ở thủ đô, hẹn thời gian gặp mặt là được.]

[Để chờ xem đã, người làm công, thân bất do kỷ.]

Tâm Tinh Mộ động đậy, nhưng công ty năm sau lại muốn đưa ra thị trường, sẽ bắt đầu bận rộn nhiều việc, tuy nàng không phải là nhân vật trọng yếu gì, nhưng vẫn sẽ rất bận rộn. Tinh Mộ tự thấy bản thân là một người có đạo đức nghề nghiệp, công việc của nàng không thể giao cho người khác. Cho nên, tuy có thể xin nghỉ đông, nhưng thời gian lại không thích hợp.

[Yêu yêu yêu quá: Hiểu được, người làm công mà, tư bản đều là trên hết.]