Phát Rồ

Chương 1




Ánh dương xuyên qua kẽ lá, để lại một vùng sáng bị xé vụn trên mặt đất. Cuối hạ, thời tiết Hồng Kông vẫn oi bức, đến những cơn gió cũng mang theo cảm giác ngột ngạt.

Có điều Hướng Phù Sinh chẳng cảm thấy cái nóng nực đó, cô nằm trên chiếc giường đôi, mái tóc dài rối bời, tấm chăn mỏng manh phủ kín bờ vai, để lộ chiếc gáy mảnh khảnh cùng vết tích nửa xanh nửa tím sau cuộc giao hoan.

Cách giường năm mét là cửa kính, soi ra khu vườn trước đây vốn là của nhà họ Hướng, nay đã đổi chủ.

Cô ngẩn ngơ ngắm những bóng lá bên ngoài, hồi lâu vươn tay tới, muốn đón chút ánh mặt trời, nhưng chỉ trông thấy những vết trói xanh tím trên cổ tay mình.

Sao lại đến nông nỗi này? Cô tự vấn thêm lần nữa, sao lại đến nông nỗi này? Trước mùa hạ, chẳng phải mọi thứ vẫn tốt đẹp sao?

Quấn tấm chăn mỏng quanh người, khó nhọc bước xuống giường, Hướng Phù Sinh lê bước tới bên cửa sổ, áp tay vào tấm kính, cuối cùng cũng cảm thấy chút ấm áp.

"Em đang làm gì thế?" Một giọng nói cất lên từ phía sau. Hướng Phù Sinh đứng bất động, nỗi sợ hãi từ dưới chân lan ra khắp cơ thể.

Hắn từng bước từng bước lại gần phía sau, cô không dám ngoảnh nhìn, mãi tới khi hắn kéo cô quay lại, thô bạo đè cô lên tấm kính. Con ngươi hắn sáng quắc, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười: "Sao, định chạy à?"

“Lâm Sóc..." Cô nghe thấy giọng mình run rẩy, kèm theo đó là tiếng van lơn vô nghĩa: "Tha cho tôi đi... có được không...”

Lâm Sóc cụp mắt, những ngón tay mảnh dẻ khẽ lướt trên khuôn mặt Hướng Phù Sinh, rồi dừng lại mân mê chiếc cằm của cô. Một lát, hắn cười nhẹ thành tiếng: “Quên rồi sao? Anh đã hứa sẽ không bao giờ rời xa em.”

Dứt lời, Lâm Sóc ôm lấy cô, giật mạnh tấm chăn. Hắn lột trần thân xác lẫn trái tim cô khỏi chiếc vỏ tôn nghiêm của nó. Còn cô, chỉ dần dần nhắm mắt lại.

Trong chớp mắt, dường như Hướng Phù Sinh trở lại mùa xuân, khu vườn trường Cảng Đại lúc ấy vẫn yên tĩnh như vẻ vốn có.

… O …

Đang giờ lên lớp, trên bục giảng một phòng học của khu nhà chính, vị giáo sư đang nói về các công tác liên quan tới luận văn tốt nghiệp. Phù Sinh ngồi gần cửa sổ ngoảnh mặt ngắm cảnh bên ngoài, chẳng hề chú tâm nghe. Trái ngược với cô, anh chàng mọt sách bên cạnh hí hoáy ghi chép liên tục, thậm chí còn đánh dấu những chỗ quan trọng.

Chữ anh chàng này rất đẹp, nét bút gọn gàng linh hoạt. Hướng Phù Sinh chuyển ánh mắt từ những cây xanh ngoài cửa sổ về lại căn phòng, cô chống cằm, lơ đãng quan sát người bên cạnh. Đầu tóc người này được cắt rất gọn gàng không để mái, có lẽ thuộc tuýp vô cùng tự tin vào những đường nét sáng sủa trên gương mặt mình.

Anh ta quả thực cũng đẹp trai, chiếc mũi cao và thẳng, hàng lông mày cương nghị, từ đôi mắt cho tới khóe miệng đều không chê vào đâu được, hiếm có là đến tính cách cũng rất tốt, đối với Phù Sinh mà nói, càng không phàn nàn được điều gì. Một người như thế làm sao mà cô không thích cho được.

Tiếng chuông tan học vang lên, lớp học phút chốc trở nên ồn ào, Lâm Sóc hạ bút xuống, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Hướng Phù Sinh. Anh khẽ cười, đôi môi nhếch lên vừa phải: "Đã khá hơn chút nào chưa?"

"Làm sao mà khá lên được." Hướng Phù Sinh ủ rũ: “Bệnh của mẹ vốn dĩ không thể khá lên được."

“Chủ tịch đã mời chuyên gia nước ngoài tới khám, sẽ không sao đâu.”

Hướng Phù Sinh mím mím môi, nhưng cô biết đây chẳng qua chỉ là những lời an ủi, mẹ cô đã mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo. Lâm Sóc ôm cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Hướng Phù Sinh ngọ nguậy trong lòng anh, nói: "Tóm lại cám ơn anh, còn trốn học tới thăm em.”

"Em khách sáo thế ngược lại làm anh thấy không yên tâm."

Tiếng cười của Lâm Sóc khe khẽ vang lên từ đỉnh đầu Phù Sinh. Cô quàng tay ôm lấy eo anh. "Lâm Sóc, không có anh, em thật không biết phải làm sao. Dù có thế nào cũng đừng rời xa em nhé…”

"Sẽ không."

… O ...

"A a a, đi đời tôi rồi!!!" Một tiếng thét kinh hoàng xé toạc không gian yên tĩnh. Hướng Phù Sinh thình lình ngóc đầu dậy khỏi bàn. Ánh sáng từ chiếc đèn chân không làm cô hơi khó chịu. Mở to mắt nhìn vào màn hình bảo vệ của chiếc máy vi tính, Phù Sinh hoảng hốt mất mấy giây, rồi từ từ thở ra một tiếng nhẹ nhõm.

Hóa ra, chỉ là mơ...

Thật may, chỉ là mơ...

“Phù Sinh, làm sao làm sao đây, vừa nãy tớ đưa thừa tiền cho ông bán hàng những hơn một vạn! Lần này tiêu, phải bỏ tiền túi ra đền rồi!"

Người bù lu bù loa này là đồng nghiệp của Hướng Phù Sinh, Mộc Mộc, cả hai cùng làm kế toán cho một doanh nghiệp tư nhân, mỗi tháng được lãnh hơn hai vạn tiền lương. Sáng đi chiều về, ngày qua ngày, giữa một thành phố đại lục đông đúc, cuộc sống không thật sung túc cũng không quá thiếu thốn.

"Cậu lúc nào cũng đểnh đoảng thôi." Hướng Phù Sinh khẽ thở dài, phát âm tiếng phổ thông của cô vẫn còn chút ngượng ngịu: "Thế lại muốn vay tiền tớ phải không?"

"Phù Sinh à." Mộc Mộc sán lại, lắc lắc cánh tay cô: “Cậu cũng biết gần đây cổ phiếu rớt giá, tớ rất khó khăn, thôi thì giúp tớ năm trăm nhé, được không?"

Hướng Phù Sinh không nói gì. Mộc Mộc lại tiếp lời: "Thế thì ba trăm? Hai trăm! Hai trăm thôi."

"Tháng sau trả đấy nhé." Hướng Phù Sinh xiêu lòng. Mộc Mộc nghe xong liền ôm chầm lấy cô, hoan hỉ khen cô là người tốt mãi không thôi.

Đợi cho Mộc Mộc hết lu loa, giờ nghỉ trưa cũng gần kết thúc. Hướng Phù Sinh trước nay làm việc rất hiệu quả, nhưng buổi chiều hôm đó đầu óc mất tập trung, sổ sách cũng không kịp tổng kết xong. Thấy chẳng làm được nữa, cô bèn tạm biệt Mộc Mộc, chưa tới bốn giờ đã rời khỏi văn phòng.

Công ty cách trạm xe bus gần nhất mười phút đi bộ, tới được bến xe người đã toát đầy mồ hôi, mùa hè ở thành phố này rất nóng bức, đặc biệt giống Hồng Kông. Ngồi qua năm trạm xe, xuống mua chiếc sandwich kẹp ở cửa hàng tiện lợi ven đường, đi bộ thêm năm phút nữa là tới một khu dân cư kiểu cũ, các căn nhà đều xây cao sáu tầng lầu, tường bằng xi măng.

Mặt trời chưa lặn nhưng hành lang khu nhà đã nhập nhoạng tối. Căn hộ Hướng Phù Sinh thuê nằm ở gác ba, một phòng khách một phòng ngủ, nội thất bày biện giản đơn. Cô lấy chìa khóa ra, cánh cửa sắt khi mở phát ra tiếng động không nhỏ.

Vào phòng, đóng cửa sắt lại, rồi đóng nốt cửa gỗ, Hướng Phù Sinh cởi bỏ đôi giày đế bằng, chân trần bước trên sàn gỗ, đặt túi xách xuống, lấy ra một bộ đồ mới rồi đi vào nhà tắm.

Nhà tắm rất nhỏ, chỉ vỏn vẹn vài mét vuông, đến máy giặt còn khó lắm mới đặt vừa chứ đừng nói bồn tắm. Cởi y phục, tháo chiếc kẹp và dây buộc ra, mái tóc dài của Hướng Phù Sinh phút chốc rủ xuống dọc theo tấm lưng trần. Bật vòi hoa sen, nước chạm tới da thịt đến đâu, cảm giác sảng khoái xâm chiếm tới đó.

Đối diện chỗ cô đứng là chiếc bồn rửa mặt, phía trên tường treo một tấm gương bán thân, chẳng mấy chốc đã bị hơi nước phủ mờ. Hướng Phù Sinh lấy tay lau tấm gương. Trong gương là một cô gái mặt trái xoan, ngũ quan hài hòa, cho dù không trang điểm làn da cũng đẹp không tì vết.

Cô quay mình, chạm ngón tay vào vùng da phía sau eo, chỗ này có một vết xăm, từ tấm gương có thể trông thấy lờ mờ.

Hướng Phù Sinh vuốt nhẹ vết xăm, vẻ mặt lãnh đạm. Có lẽ không nên gọi nó là một hình xăm, gọi là một nỗi nhục thì đúng hơn.

Bị hai tên tay sai khống chế, không thể động đậy. Âm thanh của chiếc máy xăm mình đang vận hành hết công suất ồ ạt đập vào màng nhĩ, đau thấu buốt... Thoạt đầu cô vùng vẫy, cuối cùng bỏ cuộc. Từ đầu chí cuối, Lâm Sóc chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống, ngắm nghía vết tích thuộc về hắn dần thành hình trên cơ thể cô.

Vết xăm ấy chỉ là một cái tên, cái tên hàm chứa tất cả tình yêu lẫn oán hận của Hướng Phù Sinh: Lâm Sóc.

Nhắm mắt lại, Hướng Phù Sinh chầm chậm thở dài một hơi. Nếu không có vết xăm này, có lẽ cô đã gần quên đi quá khứ, sắp hòa vào sự bình thản của thành phố nhỏ nơi đây, sống một cuộc sống an nhiên, không mục đích suốt quãng thời gian còn lại của cuộc đời.

Tắm xong, khoác lên mình tấm áo choàng, Hướng Phù Sinh ngồi trên sô pha phòng khách, bật máy tính lên tra cứu tỷ giá cổ phiếu, lấy sandwich ra làm bữa tối. Giá cổ phiếu của Lợi Hằng gần đây không có nhiều biến động, ngược lại Thiên Ngu nhờ việc thu mua mỏ dầu Nam Á mà giá cổ phiếu thay đổi không nhỏ.

Giải quyết xong chiếc sandwich, Hướng Phù Sinh tắt máy tính, rút chiếc thẻ ngân hàng vừa làm hôm trước ra. Đang lúc lưỡng lự không biết có nên gọi điện thoại cho người kia không, chuông cửa bỗng reo vang. Cô ngây ra một chút, liếc qua đồng hồ treo tường. Vừa hay sáu giờ, vào những giờ thế này thường ít khi có người ghé thăm.

Hướng Phù Sinh đặt thẻ ngân hàng xuống, bước tới cửa ra vào, chỉ mở cánh cửa gỗ. Lúc ngước mắt lên, cô thấy phía sau cánh cứa sắt, một người đàn ông cao lớn đứng đó. Từng đường nét trên gương mặt hắn đều không chê vào đâu được, vẫn không để tóc mái, nụ cười như có như không khiến người khác rùng mình. Hướng Phù Sinh khẽ mấp máy môi, nhưng cái tên ấy mắc nghẹn trong cổ họng, như thể bị ai xiết lại.

"Em không định mời khách vào nhà?" Lâm Sóc nhàn nhã đút tay trong túi quần, cười hỏi.

Ba năm rồi, anh vẫn đến tìm cô.

Hơn một ngàn ngày xa cách để rồi gặp lại, càng đẩy Hướng Phù Sinh trở về quá khứ xa xôi. Lần đầu tiên cô gặp Lâm Sóc, đó là vào sáu năm về trước, anh cũng đứng trước mặt cô, hai tay đút túi quần, chỉ thiếu mỗi nụ cười.

Sáu năm tuy dài, nhưng gần như mỗi khoảnh khắc, mỗi sự việc đều in sâu trong tâm trí, đã bao năm trôi qua mà như chỉ vừa mới đây.

Giống như mọi câu chuyện người ta vẫn kể cho nhau nghe, ân oán của anh và cô cũng nên kể từ ngày ấy.

… O …

Loa phát thanh của phi trường chốc chốc lại vang lên tin tức về các chuyến bay, nhưng dòng người trong sân quá đông đúc, ồn ào khiến người ta khó mà nghe được. Hướng Phù Sinh cầm túi xăm xăm bước về phía cửa xuống. Rất ít khi cô như vậy, một người cái gì cũng ngâm nga tìm hiểu như cô, bình thường ưa thích mọi thứ phải được lên kế hoạch. Việc vỡ kế hoạch lúc này khiến cô cáu kỉnh vô cùng.

Từ xa, cuối cùng Hướng Phù Sinh cũng trông thấy Hạ Thiệu Phong. Dáng người anh ta vốn cao lớn, lại mặc một chiếc sơ mi sáng màu đến chướng mắt nên chẳng lấy gì làm khó tìm. Hạ Thiệu Phong tay giữ lấy xe hành lý, đứng giữa cửa ra, nghiêng mắt ngó nhìn bốn phía, khi bắt gặp ánh mắt của Phù Sinh, anh ta liền vẫy tay, kèm theo một nụ cười rạng rỡ với hàm răng trắng đều tăm tấp.

"Crystal! Nhóc con, lâu ngày không gặp, đã đẹp thế này rồi cơ à?"

Hướng Phù Sinh đi tới trước mặt Hạ Thiệu Phong, vẫn chưa đứng vững đã bị vòng tay rộng của anh ta ôm siết lấy.

"Nhưng em cũng kiêu quá đấy, rõ ràng là em đi đón mà lại để anh đứng chờ."

"Anh tưởng em muốn à?" Hưóng Phù Sinh chu miệng, chỉ vào mái tóc buộc vội của mình: "Mẹ anh lúc đầu chỉ nói em đến dự party tẩy trần cho anh thôi. Thế mà vừa nãy em đang chọn giày ở Tiêm Sa Chủy, mẹ anh bất ngờ gọi đến bảo em ra sân bay đón anh. Em có kịp chuẩn bị gì đâu?"

Hạ Thiệu Phong biết con nhóc Hướng Phù Sinh này từ nhỏ đã gọn gàng ngăn nắp như người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nên đành lựa lời an ủi: "Yên tâm đi. Mẹ anh làm thế chứng tỏ đã giúp em chuẩn bị xong xuôi đồ đi dự party rồi. Em biết là mẹ cưng em thế nào rồi còn gì."

Thiệu Phong vừa nói vừa xoa đầu Hướng Phù Sinh như ngày bé. Hướng Phù Sinh không vừa ý liếc ngang một cái. Thiệu Phong không quan tâm, cười nói: "Giới thiệu với em, đây là bạn anh, Lâm Sóc. Bọn anh quen nhau khi còn đang học bên Mỹ. Đây là Hướng Phù Sinh, tớ đã từng nhắc với cậu rồi."

Lúc ấy, Hướng Phù Sinh mới chuyển ánh nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh Hạ Thiệu Phong. Cũng không phải vì anh ta quá mờ nhạt, mà là vì từ đầu tới cuối anh ta luôn im lặng, ánh mắt lại không nhìn về hai người, khiến cô lúc đầu cứ tưởng anh ta đang đợi ai đó. Trong khoảnh khắc, người đàn ông tên Lâm Sóc cũng nhìn Hướng Phù Sinh.

Mặc dù Hướng Phù Sinh mới bước qua tuổi mười tám nhưng đã gặp qua không ít những anh chàng bảnh trai. Công tử tiểu thư như bọn họ, tổ tiên có pha chút máu lai cũng không phải chuyện lạ, lại thêm ăn vận, chịu khó vung tiền, ai nấy đều trở thành người đẹp hết. Thế nhưng, được như Lâm Sóc thực sự là rất hiếm.

Anh ta không để mái, chỉ là mái tóc ngắn đơn giản, toát lên vẻ tự tin rất đặc biệt. Không thế tả hết vẻ đẹp của khuôn mặt ấy, từ đuôi mắt, khóe miệng, chóp mũi, đều không thể chê lấy một thứ gì. Chiếc sơ mi trắng giản dị, chiếc quần tây xám đậm dáng suông, cách ăn mặc của Lâm Sóc và Hạ Thiệu Phong cứ như của hai người đến từ hai lục địa khác nhau vậy. Hướng Phù Sinh thật không hiểu làm thế nào mà họ chơi với nhau được.

Hai tay Lâm Sóc đút trong túi quần, lúc đó mới mở miệng chào hỏi: "Chào cô, đúng là trăm nghe không bằng một thấy." Khóe môi anh ta không hề nhếch lên, nhưng Hướng Phù Sinh lại có cảm giác rằng anh ta đang cười.

"Chào anh." Hướng Phù Sinh vốn đã không vui vẻ gì lắm, liền thuận miệng chào lại.

Hạ Thiệu Phong khoác vai Lâm Sóc, nói tiếp: "Em đừng tưởng bạn anh ít nói, chẳng qua giờ đang lạ lẫm, hễ quen rồi là nói nhiều lắm đấy."

"Đừng có dìm tớ để nâng cậu lên như thế được không?" Lâm Sóc quay sang, giọng nói không thấp cũng chẳng cao, nhưng rất có sức hút.

"Thôi đi mau, về nhanh không cô lại gọi điện khủng bố em bây giờ!" Hướng Phù Sinh kéo Hạ Thiệu Phong ra ngoài.

Lên xe, Hướng Phù Sinh ngồi bên phụ lái, Hạ Thiệu Phong và Lâm Sóc ngồi ghế sau.

"Bạn của anh cũng tới bữa tiệc tối nay à?" Hướng Phù Sinh liếc nhìn Lâm Sóc từ gương chiếu hậu.

"Ừ, anh đã bàn với mẹ rồi. Ở bên Mỹ, Lâm Sóc giúp anh rất nhiều, lần này anh ấy tới Hồng Kông làm ăn dĩ nhiên anh cũng phải giúp anh ấy." Hạ Thiệu Phong vừa nói vừa lục túi đồ ở ghế sau của Hướng Phù Sinh: "Eo, vừa tốt nghiệp cấp ba xong mà đã bắt đầu mua giày cao gót rồi cơ đấy?"

"Anh đúng là rỗi hơi đi soi em, về nhà anh mở phòng quần áo cô em gái mười sáu tuổi của anh xem đã, rồi lại tới nói chuyện với em tiếp." Hướng Phù Sinh gác khuỷu tay lên cửa kính xe, thấy hối hận vì lỡ miệng hỏi, vô tình khởi động luôn cái loa phát thanh trong người Thiệu Phong.

"Nghe nói em học Kinh Tế ở Cảng Đại. Thành tích học tập của em ổn như thế sao không xin sang Mỹ học?"

"Anh cùng biểt tính bố mẹ em rồi đây. Ở kí túc xá còn không cho phép huống gì đi Mỹ?"

Bị hỏi nhiều, Hướng Phù Sinh đâm bực. Hạ Thiệu Phong vẫn cứ bô lô ba la suốt mà chẳng để ý gì. Nếu bố cô thật muốn gả cô cho Hạ Thiệu Phong, cô nhất định sẽ tìm một hòn đá mà đập đầu cho xong.

Lên Bàn Sơn, đi thẳng tới ngôi biệt thự trên đỉnh núi, từ sân bay cho tới đó cũng mất rất nhiều thời gian. Xuống xe vào trong nhà, Hướng Phù Sinh rất quen thuộc đường đi lối lại. Mẹ của Hạ Thiệu Phong và mẹ cô là bạn tốt, tuổi tác tương đương, vì mẹ Thiệu Phong kết hôn sớm hơn nên Thiệu Phong mới lớn hơn Phù Sinh sáu tuổi, em gái Hạ Thiệu Hinh cũng chỉ bé hơn Phù Sinh hai tuổi. Nhà họ Hạ và nhà họ Hướng đều làm kinh doanh rất lớn, quan hệ khăng khít, cho nên Hạ Thiệu Phong và Hướng Phù Sinh cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau.

Người giúp việc vừa tới mang hành lý đi, bà Dương Uyển Đình, mẹ Thiệu Phong đã từ cầu thang đi xuống. Tuổi ngoại tứ tuần, nhưng nhờ biết chăm sóc lại thêm thân hình duyên dáng, biết cách ăn mặc, phong thái nổi bật nên khó mà đoán được tuổi thật của bà. Hơn mười năm trước, ông Hạ qua đời, một mình bà lèo lái cả tập đoàn Thiên Ngu từ đó tới nay, cũng phải thừa nhận rằng, bà là con người bản lĩnh, gan dạ sáng suốt.

Chào hỏi xong, Dương Uyển Đình sai người làm đưa Hướng Phù Sinh lên gác, trên tầng thợ cắt tóc, thợ trang điểm đều đã chờ sẵn. Hạ Thiệu Phong đoán không sai, mẹ anh việc gì cũng nghĩ rất chu đáo. Đợi Hướng Phù Sinh sửa soạn xong xuôi cũng vừa tới giờ đến bữa tiệc.

Hướng Phù Sinh mặc chiếc váy dài cổ chữ V màu ngà, viền cổ trân châu, suối tóc dài đen nhánh vắt sang vai trái, trông vừa sang trọng vừa trẻ trung. Hạ Thiệu Phong trông thấy cô từ trên cầu thang chầm chậm bước xuống, ngây cả người. Con nhóc này trổ mã từ lúc nào mà xinh đẹp đến thế? Hướng Phù Sinh đụng phải ánh mắt của Lâm Sóc, nhưng chỉ một thoáng, cô đã bị Hạ Thiệu Hinh làm cho phân tán.

"Oa, chị Phù Sinh hôm nay đẹp thế!" Hạ Thiệu Hinh đẩy Phù Sinh về phía anh trai mình, cười hi hi nói: "Hai người đúng là siêu đẹp đôi."

Phù Sinh loạng choạng ngã, Hạ Thiệu Phong bèn đỡ lấy, hơi nhăn mày: "Nhóc con, làm việc chẳng bao giờ chịu cân nhắc gì cả." Hạ Thiệu Hinh lè lưỡi, trốn ngay sau lưng Lâm Sóc.

Thiệu Hinh thật đúng là phiên bản ưu việt của anh trai, khả năng ồn ào chừng như vượt quá sức chịu đựng của Hướng Phù Sinh. Nhưng khổ nỗi con bé lại rất quý Hướng Phù Sinh, suốt ngày cứ dính lấy cô.

Cả đoạn đường ầm ĩ, cuối cùng cũng tới được nơi diễn ra bữa tiệc, một biệt thự đứng tên Hạ Thiệu Phong. Phù Sinh và Thiệu Phong sóng vai vào trước, phía sau là Thiệu Hinh, Lâm Sóc đảm đương vai trò bạn nhảy của cô bé.

Vừa bước vào sảnh, mọi người từ bốn phía đã xúm lại, cuối cùng chủ nhân bữa tiệc cũng đã tới.

"Tớ vẫn đang không hiểu sao Crystal luôn đúng giờ hôm nay mãi chưa đến, hóa ra là nóng lòng tới gặp Thiệu Phong trước."

"Này, có gì lạ đâu, phụ huynh hai nhà á, chỉ hận sao hai đứa vẫn chưa đính hôn thôi."

Cả một đống người ríu ra ríu rít, Hướng Phù Sinh càng nghe càng khó chịu. Có trách thì trách mẹ cô, lúc cô nhỏ xíu đã hứa hôn cho cô rồi. Hồi bé đúng là cô rất thích chơi với Thiệu Phong, nhưng như thế đâu có nghĩa khi lớn lên cô cũng thích anh, muốn lấy anh làm chồng cơ chứ. Hạ Thiệu Phong là người có tính lăng nhăng, nửa thân dưới lúc nào cũng tuân theo bản năng. Hướng Phù Sinh mới vừa mười tám, còn biết bao lựa chọn cho tương lai, cớ gì phải chết dí trong bãi phân trâu là anh ta?

"Cảnh cáo các cậu, tích chút đức đi, còn dám hủy hoại thanh danh của tớ, sau này đừng mơ tớ mời đi ăn chơi gì nữa."

Hướng Phù Sinh nói xong, Hạ Thiệu Phong liền cười phụ họa: "Đúng đấy, đúng đấy, mấy đứa cứ tuyên truyền bậy bạ, còn có cô gái Hồng Kông nào dám theo anh nữa?"

Các nhân vật chính không muốn nói nữa, chủ đề câu chuyện cũng tự nhiên được chuyển sang hướng khác. Thiệu Phong giới thiệu Lâm Sóc với mọi người, coi như đã cho anh ta các mối quan hệ của mình, còn việc có tận dụng được hay không, phải xem bản lĩnh Lâm Sóc tới đâu. Dùng xong bữa tối, mọi người bắt đầu chia ra uống rượu hoặc vui chơi.

Hướng Phù Sinh không ưa ồn ào, thường hay cùng vài cô bạn gái lên gác buôn dưa lê. Nói là trò chuyện, nhưng đa phần cô chỉ ngồi nghe, nếu các bạn hỏi ý kiến, cô mới cất lời. Hôm nay đại thể là do Hạ Thiệu Phong mới trở về, các cô đều như phát điên, đòi chơi trò đánh bài sai khiến.

Đám này bình thường vốn nham hiểm, mỗi lần ra lệnh sai khiến đều bức người ta tức chết, huống hồ lần này có Lâm Sóc là người mới, mệnh lệnh của chúng chắc chắn càng thâm. Hướng Phù Sinh mới đầu không muốn vào chơi, nhưng cô nhóc Hạ Thiệu Hinh sống chết cũng lôi Phù Sinh vào bằng được, cả đám người xung quanh lại xúm vào trêu chọc. Không tiện làm mất hứng của mọi người, Phù Sinh chẳng còn cách nào đành vào cuộc, tình cờ ngồi ngay cạnh Lâm Sóc.

"Lượt thứ nhất, số nào bị gọi đến, phải len lén tới hồ bơi bên kia, đẩy cái thằng đang ôm hôn May xuống nước." Có người chỉ về phía Lee, lúc này đang đứng ngoài cửa sổ, hiến kế. Mọi người sôi nổi tán thành.

Hướng Phù Sinh cũng không thể ngờ, hôm nay cô bị sao quả tạ chiếu, chỉ mới lượt đầu tiên, King đã hò số của cô. Cô đành đứng dậy, tháo giày cao gót, mở cửa, bước tới sau lưng Lee. Hướng Phù Sinh hết sức cẩn thận, chỉ sợ bị trượt ngã, cô thật sự chẳng thích những chỗ như hồ bơi chút nào.

Cuối cùng cũng tới nơi, Hướng Phù Sinh dùng lực định đẩy Lee xuống nước, ai ngờ bàn tay cô vừa chạm tới lưng, Lee đã phát hiện, nắm lấy cánh tay cô kéo xuống nước. Hướng Phù Sinh rủa thầm một tiếng, thế mà lại quên mất, Lee biết võ, muốn đẩy cậu ta khác gì tự đẩy mình, cái lũ quỷ sứ trời đánh này!

Hướng Phù Sinh vừa rơi tùm xuống nước, trong sảnh có nhiều người cười rộ lên. Riêng Hạ Thiệu Hinh kêu lên thảng thốt: "Crystal không biết bơi!" Chỉ thấy Hướng Phù Sinh mới đầu còn vùng vẫy được hai cái, sau rồi chìm nghỉm.

Hướng Phù Sinh cảm giác mình sắp nghẹt thở, nước tràn đầy mũi và miệng, cho dù cố sức vùng vẫy thế nào cũng cứ chìm xuống. Ai tới cứu cô đây? Ai tới cứu cô đây? Những tiếng hô hoán ong ong trong đầu. Mọi vật trước mắt đã không còn rõ ràng nữa.

Trong mơ hồ, cô thấy có bóng người nhảy xuống nước, bơi về phía cô. Tới sau lưng, người ấy đưa tay ôm chặt vai cô, kéo lên. Một chốc, cô đã lên tới mặt nước, nhưng vẫn không thở được. Người ấy ôm cô tới bên thành bể bơi, cùng những cậu ấm cô chiêu đang cuống quýt tay chân đặt cô lên bờ.

"Đặt nằm thẳng ra." Giọng nói ấy rất có sức hút. Hướng Phù Sinh cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, rất muốn nhưng chẳng thể mở nổi mắt, lồng ngực nhức nhối, tức nghẹn.

Lâm Sóc dựng Hướng Phù Sinh dậy, mở khóa lưng chiếc váy cô đang mặc, sau đó để cô nằm trở lại, bắt đầu hô hấp nhân tạo. Vì thời gian chìm không lâu, làm vài ba lần, Phù Sinh nhỏm dậy nghiêng đầu, bao nhiêu nước uống phải đều nôn ra.

Chầm chậm mở mắt, trước mặt Hướng Phù Sinh hiện ra rất nhiều những khuôn mặt, mà gần nhất, rất gần, lại là... Lâm Sóc. Mặt anh cách cô trong gang tấc, đến sợi lông mi còn đọng một hạt nước nhỏ nhìn cũng rõ ràng.

Trong đầu Hướng Phù Sinh xẹt qua bốn ý nghĩ: Thứ nhất, hắn đã cứu cô; thứ hai, hắn đã làm hô hấp nhân tạo cho cô; thứ ba, nụ hôn đầu của cô đã tặng cho một kẻ mới quen có nửa ngày, bằng phương pháp hà hơi thổi ngạt.

Còn suy nghĩ cuối cùng, cô thấy mình thật sự phải đi tìm một ông thầy phong thủy, xem xem cô đã phạm phải lỗi gì mà đến nông nỗi này.