Phật Môn Ác Thê

Chương 316




Âm Tế Thiên tựa hồ nghĩ đến gì đó, nụ cười tức khắc cứng lại, đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc: “Ngươi nói lát nữa Bắc Minh sẽ đi ra? Ý là mảnh hồn của ngươi còn chưa dung hợp với những hồn phách khác?”

Đế Minh không đáp, chỉ cúi đầu hôn lên môi hắn, rồi mắt rũ xuống.

Đến khi ngước lên nhìn hắn, con ngươi y chợt lóe kinh ngạc, theo sau đó là khó có thể tin và kích động mừng rỡ. Y vội vươn hai tay ôm chặt lấy thiếu niên. Âm Tế Thiên bị y siết đến không thở nổi. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, biết hiện giờ người trước mắt đã biến thành Bắc Minh, hắn đặt tay lên eo đối phương, hỏi:

“Có nhớ ta không?”

“Có!”

Bắc Minh sợ rằng tất cả chỉ là ảo giác, bởi vậy y không ngừng hôn lên tóc mai thiếu niên, hòng xoa dịu cảm giác bất an vẫn luôn chầu chực. Nụ cười của Âm Tế Thiên càng thêm tươi. Xem đó! Bắc Minh của hắn vẫn thành thật hơn nhiều!

“Ta… Ừm… Từ hôm đó đến nay, đã được bao lâu rồi?”

Bắc Minh thực không muốn nhắc lại chuyện hôm đó, cúi đầu hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ của hắn, giọng nghèn nghẹn:

“Hơn một tháng! Vậy mà ta cứ ngỡ như đã vạn năm rồi.”

Khi phát hiện Tịch Thiên không còn thở, trái tim y tựa hồ cũng muốn chết theo. Tuy về sau Tịch Thiên đột nhiên có hô hấp trở lại, thế nhưng y vẫn lo rằng chỉ cần mình sơ sẩy một chút sẽ lập tức mất hắn ngay, cho nên lúc nào y cũng đều sống trong sợ hãi. Mỗi ngày, y vừa viết và niệm xong ba trăm lần ‘Âm Tế Thiên’, liền vội vàng ghé tai lên ngực hắn nghe tiếng tim đập, chỉ như vậy mới làm y an tâm hơn một chút.

“Đã khiến ngươi lo lắng rồi.” Âm Tế Thiên câu lấy cổ y: “Giờ ta bồi thường lại cho ngươi đây. Ngươi có nhớ ước định của chúng ta không? Bây giờ mình thực hiện luôn đi, ăn mừng ở trên giường cả một tháng!!”.

Hắn hôn lên đôi môi mỏng của y, kế đó chồm dậy đẩy người ngã xuống giường, rồi nằm lên Bắc Minh. Bàn tay nhỏ bé không an phận mà lần mò vào trong vạt áo nam nhân:

“Cục cưng, hôm nay ta sẽ hầu hạ ngươi thật là tốt”.

Âm Tế Thiên cúi người mút mạnh vào hầu kết của Bắc Minh. Bị khiêu khích, con ngươi của Bắc Minh tức khắc trở nên nóng cháy, khàn khàn nói:

“Ngươi vừa uống rượu?”

Âm Tế Thiên sửng sốt: “Sao ngươi lại hỏi thế?”

Bắc Minh kéo đai lưng của hắn ra: “Bởi vì khi nào ngươi uống rượu, ngươi mới chịu nhiệt tình với ta như vậy.”

Âm Tế Thiên buồn cười nói: “Về sau, cho dù không uống rượu, ta cũng vẫn nhiệt tình.”

Hơn mười năm trước, lúc phong ấn ký ức bản thân, do sợ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, khiến hắn nhớ không được Đế Minh. Cho nên hắn mới thiết lập cấm chế, chỉ cần uống rượu vào, hắn sẽ lập tức biến trở về là Âm Tế Thiên của vạn năm trước.

Vạn năm trước, chuyện giường chiếu của hai người, đa số đều là hắn chủ động, thế nên hắn mới có vẻ nhiệt tình như thế này. Âm Tế Thiên lại tiếp tục vói vào bên trong áo Bắc Minh:

“Đừng động đậy! Ta đã nói hôm nay sẽ hầu hạ ngươi thật tốt mà.”

Hắn hôn lên môi Bắc Minh, cởi đai lưng của y ra, bàn tay cứ như cá chạch mà luồn vào bên trong quần áo của nam nhân, sờ từ vùng ngực rắn chắc sau đó chậm rãi lần xuống dưới. Bị thiếu niên khiêu khích, hơi thở của Bắc Minh dần trở nên dồn dập, có một loại vui thích mà trước nay chưa từng có.

“Ngươi là cái tên tiểu yêu ***!”

Rốt cuộc, y không nhịn được nữa, xoay người đè Âm Tế Thiên xuống dưới thân. Âm Tế Thiên cười nói: “Chỉ mới vậy thôi mà ngươi đã không chịu nổi rồi.”

Bắc Minh híp híp mắt: “Ta sẽ cho ngươi biết, cuối cùng ai mới là người chịu không nổi.”

Y tức khắc cúi đầu ngăn chận cái miệng nhỏ đang tính nói. Âm Tế Thiên cười cười, câu lấy cổ y để cho thân thể hai người kề sát nhau hơn. Mặc cho hơi thở dồn dập, hai người vẫn không ngừng điên cuồng quấn quýt, nhiệt tình, kịch liệt, xâm nhập hết lần này đến lần khác, dường như muốn hai cơ thể dung hòa lại làm một.

Ánh dương ngoài cửa sổ cứ hết tắt lại sáng, hết sáng lại tắt. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, không biết đến lần thứ bao nhiêu thì Âm Tế Thiên rốt cục suy yếu cầu xin:

“Không được! Cứ như vậy thì ta sẽ *** tẫn nhân vong mất!”

[Đại khái sức cùng lực kiệt, chết luôn trên giường]

Giờ toàn thân hắn đều rệu rã, nhức mỏi đến khó chịu. Cho dù có ăn Đại Bổ đan đi nữa, cũng không bù lại được những gì hao hụt. Bắc Minh rời khỏi người thiếu niên, nằm sang bên cạnh, lấy thuốc ra đút cho hắn, cười cười nói:

“Mới có tám ngày mà đã chịu hết nổi rồi sao?”

Âm Tế Thiên ăn đan dược xong, thân thể cũng khôi phục lại phần nào. Hắn ghé nằm ghé lên trên ***g ngực rắn chắc của nam nhân, không nỡ xê dịch. Bắc Minh ôm hắn, im lặng một khắc mới nói:

“Mảnh hồn còn thiếu kia đã quay trở về thân thể của ta. Bất quá, vẫn chưa dung hợp.”

Sở dĩ y nhận ra điều này, là bởi mấy hôm Tịch Thiên còn chưa hồi tỉnh, cứ hễ đến đêm là y lại rơi vào mê man, và sáng hôm sau sẽ ở một nơi khác. Hơn nữa, tuy y không biết lúc mê man đã xảy ra những gì, thế nhưng y vẫn cảm giác được mảnh hồn kia đang làm gì đó.

“Ta biết!” Âm Tế Thiên chơi đùa với mái tóc dài của Bắc Minh: “Ngươi không muốn cùng y dung hợp sao?”

Bắc Minh không nói. Âm Tế Thiên dường như hiểu được suy nghĩ của y, nói: “Ngươi sợ ư? Sợ sau khi dung hợp rồi, ngươi sẽ chẳng còn là ngươi nữa?”

Bắc Minh không phủ nhận: “Đúng vậy.”

Mặc dù y chưa nhìn qua thấy mảnh hồn kia, thế nhưng lại cảm giác được năng lực của hắn ta rất lớn. Nếu dung hợp, có thể mảnh hồn kia sẽ làm chủ mọi thứ. Âm Tế Thiên cười đáp:

“Ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy. Dung hợp xong, ngươi vẫn sẽ là ngươi. Chỉ là các ngươi có thêm ký ức của nhau thôi. Ví dụ như một người, đều có mặt tối mặt sáng, vậy khi các ngươi dung hợp, ngươi sẽ có được cả mặt tối và mặt sáng luôn.”

Bắc Minh nhấp môi: “Vậy ngươi thích mặt tối, hay mặt sáng?”

Âm Tế Thiên ngửi ngửi: “Hình như ta ngửi được mùi chua? Có phải phòng bếp làm đổ hũ dấm hay không?”

Bắc Minh vừa tức vừa buồn cười, nhéo cằm hắn. Âm Tế Thiên bất mãn đẩy tay y ra:

“Vậy ta hỏi ngươi! Ngươi thích ta lúc uống rượu hay lúc không uống rượu?”

“Thích hết.”

“Ta cũng thế! Ta thích hết! Huống chi các ngươi vốn là một người mà!”

Bắc Minh dường như nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng thở ra: “Biết rồi!”

Âm Tế Thiên nhìn thẳng y, nói: “Sau khi các ngươi dung hợp, lúc nào nhớ ta cứ việc nói thẳng ra miệng đi, đừng có muộn tao như vậy nữa. Còn có, lúc nào ta không vui, ngươi phải dỗ dành ta, nếu không ta sẽ bỏ nhà đi bụi!”

“Ngươi dám!” Giọng nói của Bắc Minh đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Vẻ tươi cười của Âm Tế Thiên tức khắc cứng đờ, hắn bình tĩnh hỏi dò: “Đế Minh?”

“Đúng!”

Âm Tế Thiên thì thầm: “Sao đổi ca chớp nhoáng vậy nè!”

Mặc dù hắn nói rất nhỏ, thế nhưng Đế Minh vẫn nghe được: “Chúng ta đã dung hợp rồi”

Âm Tế Thiên kinh ngạc: “Nhanh thế sao?”

Đế Minh nhìn hắn, vẻ lạnh lùng bỗng dưng đan xen thêm một tia chần chừ: “Tế Thiên… bổn tọa… bổn tọa…”

“Hửm?”

Âm Tế Thiên khó hiểu, hắn chưa từng thấy Đế Minh ấp úp qua bao giờ. Trong mắt Đế Minh có chút không được tự nhiên, y vươn tay kéo thiếu niên vào trong ngực, nói nhanh:

“Tế Thiên! Ta nhớ ngươi!”

Tuy giọng nói của y cứng ngắc, còn lành lạnh chẳng có chút tình cảm nào. Thế nhưng, Âm Tế Thiên nghe vào tai, lại cảm thấy nó rất tự nhiên. Hắn vui sướng ngẩng đầu, cọ cọ vào gương mặt của Đế Minh:

“Cuối cùng ngươi cũng nói ra miệng rồi! Cái tên đại muộn tao này!”

Bọn họ thực sự dung hợp rồi! Nếu không thì, chắc chắn Đế Minh sẽ không nói ra câu này. Đế Minh nhìn vẻ hưng phấn của hắn, đôi mắt lạnh lẽo dần ấm áp lên. Âm Tế Thiên được voi đòi tiên:

“Sau này, ngươi nói mấy câu như thế nhiều một chút! Ta rất thích nghe.”

Ý cười nơi khóe miệng Đế Minh chỉ vừa mới nhếch lên, liền vụt tắt không còn chút nào. Y kéo người đang nằm trên ngực mình sang một bên, đơn giản, rõ ràng, đầy vẻ bá đạo nói:

“Nghỉ ngơi!”

“Ta không có mệt!”

Bắc Minh thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Muốn ăn mừng nữa ư?”

Âm Tế Thiên vội sửa miệng: “Đột nhiên ta cảm thấy rất mệt!”

Nếu thực sự ăn mừng cả một tháng, e rằng lần này hắn lại hồn phi phách tán nữa mất. Đế Minh nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang khò khò ngủ say, vươn tay nhẹ nhàng mơn trớn môi hắn, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên nụ cười nhu hòa.

Thời điểm thái dương dâng lên, Âm Tế Thiên cũng mở hai mắt ra, vừa nhấc đầu liền đối diện với ánh nhìn của Đế Minh:

“Cả đêm qua ngươi không ngủ?”

Đế Minh không đáp, chỉ im lặng nhìn hắn. Âm Tế Thiên đã sớm quen với bộ dáng này của y, duỗi duỗi người:

“Ta muốn tắm rửa.”

Vừa mới nói xong, hắn đã bị Đế Minh đặt vào thùng gỗ chứa đầy nước ấm.

“Có ngươi tiện quá đi!” Âm Tế Thiên cười híp mắt.

Hắn tắm cho mình rồi tắm cho cả Đế Minh, ăn mặc chỉnh tề xong xuôi mới rời khỏi phòng. Người hầu trong viện thấy Âm Tế Thiên và Đế Minh đi ra, bọn họ vừa mừng vừa sợ.

“Nhanh chóng bảo Thận quản sự chuẩn bị điểm tâm. Còn nữa, bẩm báo với Hoành trưởng lão là Thiếu gia và Thiếu phu nhân ra rồi!”

Vú Liễu và vú Trương nghe tin cũng vội chạy tới, vừa thấy Âm Tế Thiên, mặt mày liền hớn hở

“Thiếu phu nhân! Rốt cục ngài đã chịu tỉnh lại!”

Người trong Bắc gia vốn không biết chuyện gì đang xảy ra với Âm Tế Thiên, chỉ nghe nói là hắn hôn mê bất tỉnh, khiến cho cả Minh Thăng Viện cứ như bị mùa đông bao trùm, lạnh chết người! Đường nói là cười, cho dù chuyện trò linh *** bọn hạ nhân cũng không dám, sợ mình lỡ lời chọc giận đến Thiếu gia thì khốn. Hơn nữa, từ sau khi Thiếu phu nhân mê man, Thiếu gia bỗng trở nên lạnh lùng một cách đáng sợ, làm hại mọi người cả tháng nay đều nơm nớp lo sợ. Mãi đến tận tám ngày trước, bọn họ nghe trong phòng có tiếng chuyện trò ái muội, mới dám thở ra một hơi.

Âm Tế Thiên vui vẻ: “Khiến mọi người lo lắng rồi!”

Bọn họ vừa tới tiền viện, đã bắt gặp Bắc Vũ Hoành đang vội vàng chạy tới. Bắc Vũ Hoành nhìn Âm Tế Thiên từ trên xuống dưới, kinh ngạc hô:

“Tịch Thiên! Ngươi không có việc gì rồi?”

Rõ ràng ngày đó, Tịch Thiên đã không còn thở nữa, sao vô duyên vô cớ hồi sinh như vầy? Âm Tế Thiên đùa giỡn nói:

“Vâng! Sống thêm vạn năm nữa cũng không có vấn đề gì!”

“Thế là tốt rồi! Nếu có gì khó chịu, phải thành thật nói ra đó!” Bắc Vũ Hoành vừa dứt lời, liền quay sang nhìn Đế Minh, dặn dò: “Mệnh cách của ngươi, quả nhiên theo đúng y như lời vị cao nhân kia đã nói, rất hay thay đổi, gặp dữ hóa lành!”

Âm Tế Thiên nghe vậy, mặt không khỏi vặn vẹo xoắn xuýt. Nếu hắn nói với Bắc Vũ Hoành vị cao nhân kia là chính hắn, thì không biết Bắc Vũ Hoành sẽ phản ứng như thế nào nhỉ! Lúc ấy, hắn làm như vậy chỉ vì muốn Bắc Vũ Hoành tin lời mình, để ông đứng ra tác hợp hôn sự của hai người mà thôi. Bắc Vũ Hoành lại nói:

“Giờ Tịch Thiên đã tỉnh! Ngươi cũng nên qua nhìn thương thế của Duật Nhi một cái đi!”

Hai người vừa nghe tới tên Hiên Viên Duật, sắc mặt liền thay đổi. Có ký ức trước kia, cho nên đương nhiên hai người đều biết Hiên Viên Duật chính là Đế Duật. Âm Tế Thiên hỏi:

“Hiên Viên Duật làm sao?”

“Cái hôm ngươi hôn mê, chẳng hiểu sao Minh Nhi lại đột nhiên ra tay đả thương Duật Nhi. Đến giờ, y vẫn còn hôn mê bất tỉnh!”

Âm Tế Thiên vốn chẳng quan tâm đến sống chết của Hiên Viên Duật, thế nhưng ở trước mặt Bắc Vũ Hoành vẫn phải giả bộ hỏi thăm:

“Sao lại bị thương nghiêm trọng như thế? Có tìm đan sư chưa?”

Đế Minh nhìn bộ dạng đầy quan tâm của Âm Tế Thiên dành cho Đế Duật, trong lòng không khỏi chó chút mất hứng, xoay người cất bước đi về phía viện của Hoành trưởng lão. Âm Tế Thiên sửng sốt, vội vàng hô:

“Minh! Ngươi muốn đi đâu?”