Phật Môn Ác Thê

Chương 245




Âm Tế Thiên dùng ánh mắt tựa như nhìn người chết mà chằm chằm vào tên đệ tử Lăng gia kia, khiến hai chân gã không khỏi ớn lạnh, hốt hoảng lùi về sau mấy bước, run lẩy bẩy giơ kiếm lên:

“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”

Lúc đầu, đám người lo lắng cho Âm Tế Thiên đến nỗi tim sắp vọt tới cổ họng. Nhưng bây giờ, bọn họ lại dần chuyển hướng sang Lăng gia. Đột nhiên có cảm giác, kẻ thực sự cần được lo lắng nên là người Lăng gia mới phải. Thôn Phách thấy Âm Tế Thiên không tiếp thu lời mình, sắc mặt y bỗng trở nên căng thẳng, vội bước nhanh tới phía Âm Tế Thiên.

“Phách nhi ngươi muốn đi đâu?” Yêu quái lão tổ thấy Thôn Phách quay ngược trở vào nên mở miệng hỏi. Bất quá khi bà phát hiện hướng đi của Thôn Phách, không khỏi tức giận giậm chân: “Tên ngốc này! Sao mãi mà không chịu quên con lừa ngốc kia chứ!?”

Quỷ quái lão tổ cảm khái: “Nhi đại bất trung lưu!!” <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); [Con đã lớn, khó giữ lại]

Âm Tế Thiên không hề biết hành động của mình đã khiến cho toàn bộ mọi người khiếp sợ cực kỳ. Hiện giờ, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là ‘giết sạch người Lăng gia, tuyệt đối không để cho chuyện ngày hôm nay phát sinh thêm lần nữa!!’ Đúng lúc này, có tiếng nói trầm trầm mang đầy vẻ nóng vội chen vào trong đầu hắn: “Tịch Thiên!”

Âm Tế Thiên vừa nghe, bước chân bỗng khựng lại, khóe miệng khẽ giật, nhẹ thì thào: “Minh.”

Thôn Phách đứng ở bên kia, mơ hồ nghe thấy lời Âm Tế Thiên, đáy mắt y mới thoáng có chút yên tâm hơn. Dùng truyền âm nói: <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Tịch Thiên, ngươi nhìn sang phía bên trái, ta đang đứng đây này.”

Nghe thế Âm Tế Thiên chớp chớp mắt, chậm rãi quay đầu. Bắt gặp Thôn Phách ở biên giới tà khí bên kia, đôi con ngươi vốn có chút tối tăm vô thần, nay bỗng chốc nảy lên từng tia tình cảm. Đến khi hắn nhớ ra được người kia là ai, thì hai mắt rực sáng lên, hưng phấn chạy nhanh sang chỗ Thôn Phách. Thế nhưng, mới đi được hai bước đã bị ngăn cản. Âm Tế Thiên nhìn chằm chằm Bắc Vũ Hoành đang chặn trước mặt mình. Bắc Vũ Hoành nở nụ cười ôn hòa, đưa thân thể Bắc Minh cho Âm Tế Thiên:

“Ôm lấy.”

Âm Tế Thiên ngơ ngác ôm lấy thân thể Bắc Minh. Bắc Vũ Hoành vỗ vai hắn nói:

“Đi thôi.”

“Nhưng…”

Âm Tế Thiên muốn được nói chuyện với Thôn Phách vài câu, còn muốn nhìn y thêm vài hồi. Bắc Vũ Hoành thấy hắn vẫn chần chừ, nói:

“Đạo lữ của ngươi, ngươi đang ôm rồi đó… Còn muốn tìm ai nữa?”

Âm Tế Thiên cúi đầu nhìn nam tử yên tĩnh ngủ trong lòng mình, đôi môi khẽ nở nụ cười, nhẹ hôn lên trán y một cái. Sau đó quên bẵn luôn nam tử tà tu đang đứng bên kia. Thôn Phách thấy vậy, khóe mắt liền giựt giựt: “…”

Bất quá, nếu Âm Tế Thiên đã bình thường trở lại, y cũng an tâm hơn.

Tên đệ tử Lăng gia suýt chết vừa rồi, nhìn Âm Tế Thiên rời đi, cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống đất. Vị đệ tử Bắc gia nào đó thấy gã kia không có đề phòng, cho nên học theo Âm Tế Thiên, tung chân đá bay gã sang phía biên giới. Gã kia bị tà khí ăn mòn, đau đớn đến không ngừng gào thét.

Đám người ngoài cuộc trông thấy mặt đất lại thêm một nhúm tro tàn, không khỏi run run rẩy rẩy.

Cùng lúc đó, cửa lớn kẽo kẹt mở rộng thêm một chút. Vạn Vân Thiên thấy thế, vội vàng nói:

“Lăng gia và Bắc gia, mục tiêu hiện tại của chúng ta là nhanh chóng rời khỏi nơi đây. Lúc này không phải là lúc các ngươi giải quyết ân oán gia tộc, vì thế xin lập tức dừng tay!”

Dứt lời ông liền thả ra uy áp cực lớn, khiến cho người của hai gia tộc suýt chút nữa bị đè nén đến phải quỳ gối xuống. Do đó cuộc chiến mới chịu tạm dừng. Nhìn sang phía tà tu, thấy có đến hơn chục nhúm bụi đen, người của hai gia tộc không khỏi đỏ cả mắt, nhưng chỉ biết đứng tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ với nhau.

Mọi người thấy hai gia tộc dừng tranh đấu, liền phục hồi lại *** thần, sau đó nghị luận sôi nổi.

“Nếu ta nhớ không nhầm, thiếu niên kia chính là tiểu sư phụ Tịch Thiên, đồ đệ của Hư Không trưởng lão?”

“Đúng thế.”

“Hắn bị hủy linh căn rồi mà? Sao chỉ trong nháy mắt, đã có thể di chuyển đến trước mặt người Lăng gia?”

“Không biết. Nhìn sơ qua thì giống Súc địa thành thốn, thế nhưng cũng không giống lắm.”

“Ta khẳng định đây không phải là Súc địa thành thốn. Mà là… là…”

“Thuấn di!” Có người đột ngột nói: “Ta khẳng định chắc chắn, đây chính là thuấn di.”

Mọi người nghe vậy đều trợn trắng mắt: “Thuấn di? Thuấn di trong truyền thuyết đó hả?”

Nghe nói, nếu sử dụng Thuấn di, chỉ trong nháy mắt đã có thể xuất hiện ở một chỗ khác. Năng lực kia, tựa hồ chỉ có thần tiên mới làm được.

Trong đội ngũ của Thuần Trần phái, Huyền Bạch trưởng lão đỏ quạch cả hai mắt mà trừng Âm Tế Thiên đứng ở đằng xa xa. Nghiến răng nghiến lợi nói với chưởng môn và trưởng lão bên người:

“Hiện tại, ta có thể khẳng định rằng, kẻ cắt lưỡi hai đệ tử của ta vào hôm Thú Triều, chính là hắn!” Với những gì lão quan sát ban nãy, rõ ràng Thanh Bảo Thanh Phong không phải đối thủ của hắn. Cắt lưỡi hai người bọn họ, là chuyện dễ như trở bàn tay. Các trưởng lão đời chữ Huyền: “…”

Từ Đồ Túc nói: “Chuyện này, đợi ra khỏi Bí cảnh rồi lại nói.”

Huyền Bạch trưởng lão nhìn những nhúm tro tàn bên phía tà tu, không khỏi nhớ tới cảnh Âm Tế Thiên đá từng người từng người một kia. Lão thầm hít thở sâu, ngăn chặn lại cơn giận giữ nói:

“Đựợc! Đến lúc đó, mong rằng chưởng môn ra mặt, giúp ta xử lý tốt chuyện này.”

Tư Đồ Túc cười nói: “Được!”

Huyền Ngọc trưởng lão giấu đi vẻ giật mình, thản nhiên nhìn hai người bọn họ, nhíu nhíu mày nhưng im lặng không nói lời nào. Hiên Viên Duật đứng cạnh Huyền Ngọc trưởng lão, mắt cứ đăm đăm ngó Âm Tế Thiên và Thôn Phách. Chẳng biết do y ảo giác hay sao, mà trong nháy mắt y cảm thấy không khí giữa hai người bọn họ có gì đó là lạ, tuy nhiên không biết lạ chỗ nào. Ngay lúc Thuần Trần phái thảo luận sôi nổi thì năm vị tà tu lão tổ cũng đang nói về Âm Tế Thiên.

“Tiểu hòa thượng kia cư nhiên biết Thuấn di.” Tà Hàng lão tổ mắt híp lại: “Ngay cả tu sĩ cảnh giới Đại Thừa như chúng ta còn không làm được!”

U Vực lão tổ: “Bổn tọa thấy năng lực của hắn không phải chỉ mỗi Thuấn di thôi. Cứ nhìn hắn đá tu sĩ Độ Kiếp kỳ như đá quả bóng ấy kia kìa. Nếu là chúng ta, bổn tọa khẳng định chắc chắn rằng bổn tọa không thể đá một người văng tận bên chính phái.”

Tà Tu lão tổ cũng tỏ vẻ đồng tình: “Bổn tọa cho rằng, hắn còn che dấu nhiều năng lực khác.”

Ly Trĩ lão tổ nghe bọn họ nói xong, liền nhìn về phía Quỷ Quái lão tổ vừa lạnh lùng vừa trào phúng nói:

“Quỷ quái lão tổ, ngươi cảm thấy sau khi rời khỏi Bí cảnh, ngươi có năng lực bắt lại hắn à?”

Quỷ Quái lão tổ hừ một tiếng: “Ly Trĩ lão tổ, thay vì ngẫm xem bổn tọa dùng cách nào để bắt được tiểu hòa thượng trở về, thì ngươi hãy nghĩ xem làm sao để rời khỏi đây trước đã.”

Yêu Quái lão tổ tiếp lờ: “Cũng đúng! Hiện tại chúng ta mới ở lầu hai, sẽ không biết cửa ải gì đang chờ chúng ta phía trên. Mà khốn nạn ở chỗ, lên đến lầu hai cũng chẳng tìm thấy được bảo vật gì. Bổn tọa lo rằng, chuyến đi lần này là công dã tràng rồi!”

Ly Trĩ lão tổ cười lạnh: “Quỷ tu các ngươi cần gì bảo vật. Cứ hấp thụ nguyên thần của tu sĩ chính phái, đã quá ngon lành rồi!”

Yêu Quái lão tổ cười đắc ý: “Nếu Ly Trĩ lão tổ cũng có thể hấp thụ được nguyên thần của tu sĩ, bổn tọa không ngại chia ngươi phân nửa.”

“Ngươi…”

Tà Hàng lão tổ nhíu mày: “Thôi! Các ngươi đừng có ồn ào nữa!”

Yêu Quái lão tổ hừ một tiếng: “Ai thèm ồn ào với hắn!”

Tà Hàng lão tổ khẽ lườm bà, nói: “Đồ đệ bảo bối của các ngươi về rồi kìa!”

Yêu Quái lão tổ vừa nghe liền xoay người nhìn Thôn Phách, tức giận nói: “Xem ngươi kìa! Lấy mặt nóng đi dán mông lạnh người ta “.

[Không ngại mặt dầy đeo theo nhưng bị lạnh nhạt từ chối]

Tà Hàng lão tổ nhếch môi, nói đầy ý tứ: “Bổn tọa lại cảm thấy, không hẳn như vậy!”

Nghe thế Thôn Phách liền cảnh giác. Quỷ Quái lão tổ và Yêu Quái lão tổ sửng sốt: “Ý của Tà Hàng lão tổ là gì?”

“Bổn tọa cảm thấy đồ đệ bảo bối của các ngươi không phải hoàn toàn là mặt nóng dán mông lạnh”.

Ly Trĩ lão tổ nhìn Thôn Phách tò mò hỏi: “Ý là gì?”

Tà Hàng lão tổ cười nói: “Bổn tọa vẫn luôn chú ý quan sát nhất cử nhất động của tiểu hòa thượng. Khi hắn quay đầu nhìn đồ đệ của các ngươi, khuôn mặt lạnh lùng tức khắc lộ ra nét vui mừng. Có thể thấy rằng, trong lòng tiểu hòa thượng, đồ đệ của các ngươi không phải là không có chỗ đứng.”

U Vực lão tổ hùa theo: “Bổn tọa cũng có để ý!”

Yêu Quái lão tổ nghe hai vị lão tổ nói vậy, nhịn không được cười đắc ý: “Cái này là đương nhiên! Đồ đệ của bổn tọa tốt như vậy, tên kia chẳng có lý do gì mà không thích y. Huống chi, Phách nhi đối xử với hắn cũng rất tốt.”

“Ta đối xử với hắn rất tốt sao?” Thôn Phách lẩm bẩm nói.

Y nhìn về phía thiếu niên đang ôm lấy thân thể Bắc Minh bên kia, đột nhiên có cảm giác, mình đối xử với hắn tốt đến thế nào đi chăng nữa, cũng không bằng cách hắn đối xử với mình. Ngay khi cả đại điện đều đang thảo luận chuyện Âm Tế Thiên, thì tiêu điểm kia lại có chút trầm lắng. Hắn không rõ lắm ban nãy mình là bị làm sao. Khi hắn nhìn thấy thân thể Bắc Minh bị ăn mòn, trong ngực liền trào lên cảm giác hận thù khó hiểu. Sau đó hắn gần như không điều khiển được cả suy nghĩ lẫn thân thể mình, chỉ muốn giết sạch người Lăng gia, có như thế mới vơi bớt được cảm giác hận thù trong lòng. Nếu không phải Thôn Phách đúng lúc lay tỉnh hắn, chỉ sợ hắn đã sớm giết sạch người Lăng gia.

“Tịch Thiên! Ngươi sao thế?” Bắc Vũ Hoành nhẹ vỗ vai Âm Tế Thiên vẫn đang miên man suy nghĩ kia, nói: “Đến phiên ngươi ra ngoài rồi.”

Âm Tế Thiên tỉnh táo lại, cực kỳ cẩn thận để Bắc Minh ra ngoài trước, rồi mới lách người ra theo. Lập tức hàng ngàn ánh mắt đổ về phía hắn, có tò mò, có hưng phấn, có đố kỵ, thậm chí có cả khó tin. Âm Tế Thiên chẳng thèm để ý, ôm lấy Bắc Minh ngồi lên lưng Bạch Tư. Hắn chẳng hề hối hận khi để lộ năng lực của mình, như vậy thì người đang tính toán hại hắn mới biết khó mà rút lui. Hơn nữa, hắn che dấu năng lực của bản thân là vì sợ người đã hủy linh căn của Tịch Thiên sẽ quay lại hại mình, tuy nhiên hiện tại hắn đã biết người đó là Thôn Phách, vậy hắn chẳng có lý do gì mà che che dấu dấu nữa. Cũng nên cho bọn họ rõ, hắn không phải một phế vật.

Mọi người lục tục ra khỏi lầu hai, tập trung đứng ngay cửa Bắc. Từ khe cửa nhìn vào, trông thấy những thi thể trên sàn đại điện lầu hai, không khí bỗng có phần u ám. Cả một đám người, không biết nên nói gì ngoài im lặng. Thế nhưng, nếu để bọn họ lựa chọn lại lần nữa, kết quả vẫn là chém giết lẫn nhau.

“Đi thôi.” Có người thấp giọng nói.

Bọn họ đứng ở đây càng lâu chỉ càng cảm thấy áy náy. Có người bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mọi người cũng cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Bây giờ, có muốn siêu độ cho nhóm tu sĩ kia, cũng không làm được, vì nguyên thần của bọn họ đều đã bị quỷ tu hút hết. Vạn Vân Thiên nhìn thấy thế, bèn nói:

“Mong mọi người giữ vững *** thần, chặng đường sau này còn chưa biết sẽ như thế nào.”

Mọi người nghe vậy, như được xốc lại *** thần, cũng đôi phần sáng suốt hơn, chỉ sợ không cẩn thận người chết tiếp theo sẽ là mình. Đột nhiên có người kêu lên:

“Các ngươi màu nhìn! Trong đại điện có cháy!”

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ thi thể đều bị lửa liếm qua. Không quá một khắc, toàn bộ đại điện đã đỏ rừng rực, sau đó tất cả thi thể đều biến thành một đống tro, cuối cùng bị mặt đất hút đi hết. Chỉ một chén trà nhỏ, đại điện lầu hai lại trở về hình dạng ban đầu, như khi bọn họ mới bước vào, hai bên là hành lang, ở giữa là sương phòng. Mọi người chỉ biết lặng người nhìn.

“Đừng nhìn nữa!” Vãn Vân Thiên lại nói

Mọi người lấy lại *** thần, bước đến trước cầu thang dẫn sang lầu ba. Ban đầu, đám người còn có chút do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn tiến lên trước. Lầu ba rất kỳ quái, bên trong cứ như là một tiệm bán tủ, sắp xếp hàng loạt. Bất quá, diện tích những chiếc tủ này khá lớn, ước chừng cao khoảng năm thước rộng khoảng ba thước! Với cách bài trí như vậy, nhất thời không ai đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Có người hỏi:

“Mấy cái này không phải là giá sách chứ?”

Có kẻ khinh bỉ đáp trả: “Ngươi đã thấy ai trưng cái giá sách lớn như vậy chưa?”

“…”

Lầu ba cũng giống lầu một và hai, sau khi mọi người tiến hết vào đại điện, cửa lớn lập tức đóng lại, đồng thời dạ quang châu sẽ phát sáng. Bất ngờ, một giọng nói khàn khàn từ một nơi xa xăm nào nó truyền tới: “Trong vòng nửa năm, những người tấn chức cảnh giới tu vi sẽ được rời đi, còn không …”

Giọng nói kia không hoàn thành hết câu, thế nhưng nó lại càng khiến tất cả thêm khủng khoảng. Sắc mặt mọi người không tốt, nhất là tu sĩ cảnh giới Đại Thừa, cực kỳ khó coi. Nếu không phải thiên tài, ai có thể trong vòng nửa năm tấn chức cảnh giới cho được. Huống chi ở đây toàn là tu sĩ cao giai. Không có bốn, năm năm căn bản sẽ không tấn chức được.

Có người lấy lại *** thần, khó tin mà gào lên: “Làm sao có thể! Chỉ nửa năm, sao mà có thể tấn chức cảnh giới được cơ chứ? Trừ phi là thiên tài hoặc là người sắp sửa tấn chức cảnh giới thôi!”

Nói đến thiên tài, mọi người không khỏi ném ánh mắt đố kỵ về phía Âm Tế Thiên, Hiên Viên Duật, Thôn Phách và Bắc Minh. Hiên Viên Duật đầy mặt bình tĩnh, tựa hồ trong vòng nửa năm tăng một tầng tu vi không phải là vấn đề. Thôn Phách thì lại đeo mặt nạ, chẳng ai có thể đoán được y đang nghĩ gì. Mọi người lại nhìn sang Âm Tế Thiên, thấy hắn đang nhíu mày, không biết là lo cho chính bản thân hay là lo cho nam tử nằm hôn mê trong lòng. Bất quá, với năng lực mà hắn mới bộc lộ, có vẻ hắn có tu luyện. Vậy chuyện bị hủy linh căn là giả hay sao?

Kỳ thực, ngoại trừ lo lắng Bắc Minh và Thôn Phách không thể tấn chức, thì Âm Tế Thiên cũng có phần mơ hồ về tu vi của mình. Hắn truyền âm nói với Thôn Phách: “Xem ra, chúng ta chết chắc ở chỗ này rồi!”

“Nhất định không!” Thôn Phách trả lời.

Âm Tế Thiên nghi hoặc hỏi: “Chẳng nhẽ ngươi có thể thăng cấp?”

Thôn Phách đáp: “Không thể!”

Âm Tế Thiên xem thường: “Ta còn tưởng ngươi có thể thăng cấp được!”

Thôn Phách hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao?”

Âm Tế Thiên thở dài: “Ta ngay cả mình đang tu luyện cái gì cũng không biết thì nói chi đến cảnh giới?”

“Đừng lo lắng, nhất định sẽ có cách để thoát ra ngoài.” Thôn Phách dịu dàng an ủi.

Âm Tế Thiên đề nghị: “Hiện tại, ngươi quay lại thân thể Bắc Minh, có khi sẽ tốt hơn.”

Thôn Phách khẽ khựng: “Ta lại cảm thấy, bây giờ chưa phải lúc quay về thân thể Bắc Minh.”

“Thế nhưng…”

Âm Tế Thiên còn chưa nói hết, những chiếc tủ đột nhiên lóe lên tia sáng vàng rực rỡ. Mọi người giật mình sửng sốt. Ngay sau đó, từng người lập tức bị hút vào trong từng chiếc tủ kia.