Phật Môn Ác Thê

Chương 240




Những tu sĩ còn lại trong Bắc gia đều đưa mắt nhìn nhau, tuy không biết vì sao Chấp Pháp trưởng lão lại muốn bọn họ nghe lời một tên người thường không có linh lực. Thế nhưng, từ khả năng đoán trước được nguy hiểm của Âm Tế Thiên, bọn họ cũng nên thử liều mạng một phen, nói không chừng còn có thể ra khỏi mê cung. Có người lên tiếng hỏi:

“Vậy chúng ta nên đi theo hướng nào?”

Âm Tế Thiên nhìn Bắc Vũ Hoành, Bắc Vũ Phong, Bắc Thần và Chấp Pháp trưởng lão. Rồi tiếp tục dùng linh lực truyền âm:

“Ta mong là các ngươi hiểu. Năng lực của ta, chỉ có thể nhìn thấy được con đường nào sẽ đột nhiên có nguy hiểm, không thể cam đoan mọi người nhất định sẽ an toàn rời khỏi đây.”

Chấp Pháp trưởng lão gật đầu. Âm Tế Thiên đưa mắt nhìn về phía trước, sau đó quay sang mọi người nói:

“Đi thẳng, một lát sẽ có đường quẹo, theo đó rẽ phải. Tuy nhiên phải chú ý một chút, rất có thể trên vách tường sẽ nhảy ra binh sĩ hoặc là yêu thú. Và năng lực, có khi còn mạnh hơn mười lăm tên binh sĩ ban nãy gộp lại.”

Người Bắc gia đều nghe theo lời Âm Tế Thiên đi thẳng về phía trước, lúc bọn họ chuẩn bị quẹo thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên từ vách tường bên kia. Lập tức, mọi người đồng loạt rút kiếm ra đề phòng. Âm Tế Thiên nói:

“Đừng vội! Chỉ là một nhóm tu sĩ chạy qua thôi.”

Nhóm tu sĩ kia vừa thấy bọn họ thì cuống quít giơ kiếm lên, nhưng cẩn thận nhìn lại, biết là người Bắc gia mới mạnh thở phào một hơi. Tu sĩ đi đầu nhanh chóng nói:

“Ở phía trước có Yêu thú rất mạnh. Ta khuyên Bắc gia các người đừng đến đó thì hơn.”

Chấp Pháp trưởng cười nói: “Cảm tạ vị đạo hữu này đã báo trước, thế nhưng chúng ta vẫn muốn đi qua xem sao.”

Thấy bên Bắc gia không nghe, bọn họ cũng chẳng lên tiếng khuyên can nữa, cả đoàn liền vội vàng rời đi. Kế tiếp Bắc gia lại gặp thêm vài nhóm tu sĩ chạy ngược trở về, sau đó binh sĩ và Yêu thú cũng càng ngày càng hung mãnh hơn. Ban đầu, năm tên tu sĩ đối phó một binh sĩ là thừa sức. Hiện tại, hai tu sĩ Độ Kiếp kỳ và ba tu sĩ Hợp Thể kỳ liên thủ cũng khó mà giết được một binh sĩ. Có thể thấy được binh sĩ và Yêu thú cường hãn như thế nào. Khi Bắc gia giải quyết được toàn bộ đám binh sĩ, mọi người đều mất hết sức lực, ngồi bệch xuống đất điều tức. Bắc Vũ Phong lấy thuốc mỡ ra bôi vào vết thương, nhẹ thở phào một hơi, rồi hỏi:

“Tịch Thiên, chúng ta phải đi bao lâu nữa mới ra khỏi mê cung?”

Từ đầu đến cuối, bọn họ đều nghe theo sự chỉ dẫn của Tịch Thiên, chưa hề gặp phải tử lộ cho nên hắn ta không thể không tin rằng, Tịch Thiên thật sự có thấu thị. Âm Tế Thiên nhìn con đường phía trước, nói:

“Theo ta nhìn thấy, chắc phải rẽ khoảng hai mươi lần nữa, mới ra khỏi nơi này.”

Mọi người vừa nghe, sắc mặt liền trở nên khó coi. Đường còn dài như vậy, chỉ sợ chưa tìm được lối ra, cả bọn đã chết trong mê cung rồi. Âm Tế Thiên tiếp tục nói:

“Đoạn sau này, ta định nói hết một lần cho mọi người biết, để trên đường đi không phải dừng lại.”

Bắc Vũ Phong lo lắng hỏi: “Cứ thế lao ra có được không?”

“Ừm… chắc là được!”

Chấp Pháp trưởng lão nói: “Nếu đã thế, mọi người cưỡi Khế ước thú của mình, trực tiếp lao ra khỏi mê cung.”

Mọi người nghe được mệnh lệnh, liền thả Khế ước thú ra, dưới sự chỉ huy của Âm Tế Thiên, thuận lợi đi theo phương hướng đã báo trước. Tuy rằng trên đường có bị một đám binh sĩ và Yêu thú đuổi giết, thế nhưng khi bọn họ rời khỏi phạm vi, chúng nó liền biến mất không còn tăm hơi. Cả bọn thấy đã thoát hiểm, gương mặt trở nên sáng sủa hơn hẳn, lại thêm điểm đích đã gần ngay trước mắt, cho nên vui lại càng vui. Ai nấy cũng vội vã thúc giục Khế ước thú đẩy nhanh tốc độ, lao ra ngoài.

Thế nhưng, chưa được bao lâu, cả người và Khế ước thú đều bị một cái lá chắn chặn lại, theo đà bắn ngược trở về. Khế ước thú lảo đảo vài bước, đụng vào mấy con đằng sau, đám tu sĩ ngồi trên đó phải vội vàng ôm lấy cổ bọn nó để khỏi ngã xuống. Những tu sĩ phía sau cả kinh hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Vị tu sĩ bị bắn ngược ra sau, vội nói: “Chỗ vừa rồi, hình như có một cái lá chắn!”

“Không phải! Không phải là lá chắn mà là cấm chế! Các ngươi xem, Phong trưởng lão đi được kia kìa”.

Bắc Vũ Phong chạy xược qua rồi, nhưng thấy mọi người đứng cả lại thì không khỏi nghi hoặc hỏi: “Sao các ngươi còn không đi ra?”

Mọi người: “…”

Chấp Pháp trưởng lão ở phía sau hỏi: “Người bị chặn lại, là cảnh giới gì?”

Có người đáp: “Là Luyện Hư kỳ.”

“Bảo nhóm người Luyện Hư kỳ tránh đường, để tu sĩ không phải Luyện Hư kỳ đi qua xem xem có được hay không.”

Tu sĩ Luyện Hư kỳ nhanh chóng tránh sang một bên, tu sĩ Hợp Thể kỳ và Độ Kiếp kỳ đều thuận lợi đi qua được. Bất quá, có vài Khế ước thú bị cấm chế, cho nên người cưỡi bọn nó cũng bị chắn lại trong mê cung. Tu sĩ đứng ở ngoài mê cung hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

Chấp Phấp trưởng lão nhăn mày nói: “Cấm chế chẳng những không cho tu sĩ Luyện Hư kỳ đi qua, mà còn giam luôn cả Khế ước thú dưới cấp tám.”

Bắc Vũ Hoành gấp gáp gọi Âm Tế Thiên vẫn còn đứng bên trong: “Tịch Thiên, ngươi thử xem có thể mang Minh nhi ra đây được không?”

Âm Tế Thiên ôm Bắc Minh nhảy xuống lưng Bạch Tư, sau đó tiến về phía cấm chế. Bất quá, cũng giống như đám tu sĩ Luyện Hư kỳ, bị chặn lại. Sắc mặt Bắc Vũ Hoành không được tốt lắm. Lúc này một tên tu sĩ Luyện Hư kỳ lo lắng hô:

“Không xong! Lại có binh sĩ chui từ trong tường ra.”

Mọi người quay đầu nhìn, bắt gặp một đám binh sĩ xông tới. Tên tu sĩ Luyện Hư kỳ sốt ruột kêu lên:

“Chấp Pháp trưởng lão, chắc chắn bọn ta không thể nào đối phó được với đám binh sĩ này. Các ngài mau tìm biện pháp phá cấm chế đi!”

Chấp Phấp trưởng lão vội vàng trấn an bọn họ: “Các ngươi đừng gấp! Hiện tại chúng ta tìm xem xem có cách nào phá vỡ cấm chế hay không.”

Âm Tế Thiên quay đầu lại, nhìn đám binh sĩ đang dần dần đến gần, sau đó bảo nhóm người đứng bên ngoài mê cung: “Những người có thể phá cấm chế thì ở lại, còn những người không thể, hãy dò tìm xung quanh xem có chốt mở cơ quan hay không!”

Bắc Vũ Phong vừa nghe, vội nói: “Đúng rồi! Người không thể phá cấm chế, hãy nhanh chóng tìm cách mở được cơ quan của mê cung!”

Dứt lời, một đám tu sĩ gấp rút rời đi, để lại năm vị trưởng lão có am hiểu về cấm chế ở lại phá giải.

“Này!” Một vị trưởng lão đầy mặt khó coi nhìn Chấp Pháp trưởng lão: “Đây đều là Thượng cổ cấm chế, với năng lực của chúng ta, căn bản không thể nào phá giải được!”

Bọn người ở trong mê cung nghe thế, lại thêm sốt ruột hơn. Cộng với đám binh sĩ càng ngày càng đến gần, ai nấy không khỏi nản lòng thoái chí. Chấp Pháp trưởng lão tức giận trừng vị trưởng lão vừa nói kia. Bộ ông ta không biết, làm như vậy sẽ khiến các tu sĩ bên trong đánh mất dũng khí hay sao? Âm Tế Thiên cũng không nhàn rỗi, dùng thấu thị nhìn cẩn thận mọi ngóc ngách trong mê cung.

“Sắp… sắp tới đây rồi!” Một vị tu sĩ sợ đến nỗi chỉ có thể lắp bắp hô lên.

Chấp Pháp trưởng lão nhìn đám binh sĩ chỉ còn cách các tu sĩ chưa đầy ba trượng, vội vàng nói: “Các ngươi thả Khế ước thú ra, ngăn lại!” Sau đó ông quay đầu quát gọi nhóm người đang tìm cơ quan: “Có tìm được không?”

Toàn bộ tu sĩ bị nhốt trong mê cung vừa nghe tiếng hô của Chấp Pháp trưởng lão liền mừng rõ:

“Phải chăng đã có người ra khỏi được mê cung?”

“Ai? Ai ra được mê cung vậy?”

Chỉ tíc tắc, cả đám người trong mê cung đều ầm ầm lên, hỏi xem ai đã rời đi được. Đáng tiếc, chẳng có tiếng trả lời, bởi cả bọn Bắc gia đều đang vội vàng tìm chốt mở cơ quan. Trong mê cung, các tu sĩ Luyện Hư kỳ đều đồng loạt triệu hồi Khế ước thú ra. Âm Tế Thiên cũng thả Khế ước thú của bọn Kế Đường và Bắc Minh ra để đối phó. Đáng tiếc, Yêu thú dưới cấp tám đối với đám binh sĩ mà nói, giống như … xắt rau cải vậy. Chém một cái là cả bầy yêu thú văng ra, đập mạnh vào vách tường. Chỉ nháy mắt, hơn phân nửa Yêu thú đã bị hạ gục. Các tu sĩ Luyện Hư kỳ không còn cách nào khác, đành vội vàng rút kiếm ra:

“Bạch Tư! Ngươi cũng đến hỗ trợ đi!”

“Vâng!”

Có Bạch Tư, các tu sĩ thoáng thở ra một hơi, thế nhưng đám binh sĩ vẫn rất khó đối phó. Âm Tế Thiên quay đầu tiếp tục tìm kiếm chốt mở. Lúc hắn không để ý, có một con Khế ước thú nữa bị đánh bay, đụng phải lưng hắn khiến hắn mất đà đập mặt vào cấm chế, sau đó bị cấm chế bắn ngược ra, rơi trúng bên chân binh sĩ.

Chấp Pháp trưởng lão và Bắc Vũ Hoành nhìn thấy thế, nhất thời nhảy dựng lên. Bắc Vũ Hoành lo lắng hô lớn: “Tịch Thiên, cẩn thận!”

Người trong mê cung nghe được hai chữ ‘Tịch Thiên’, ban đầu là im lặng, sau đó lại cãi nhau:

“Là Bắc gia! Chẳng nhẽ người Bắc gia đã rời khỏi mê cung rồi?”

Âm Tế Thiên bị đập có chút đau, nhưng lúc nhìn thấy binh sĩ đang giơ kiếm hướng về phía mình, phản ứng đầu tiên của hắn chính là phải bảo vệ thân thể Bắc Minh, may mà khi đó Bạch Tư nhanh tay cầm hai chân hắn kéo mạnh đi. Cả hắn và Bắc Minh nhoáng một cái đã ở trước cấm chế. Âm Tế Thiên vội vàng đứng dậy, cẩn thận kiểm tra thân thể Bắc Minh, xác định không có vết thương nào, mới thở ra một hơi. Kế tiếp, hắn quay đầu nhìn Chấp Pháp trưởng lão và Bắc Vũ Hoành, nói một tiếng:

“Chúng ta lại gặp nhau rồi!”

Chấp Pháp trưởng lão thấy hắn vô tư lự mà cười nói, không khỏi tức giận lườm hắn một cái. Đúng là lo bò trắng răng! Bắc Vũ Phong đang tìm cơ quan ở cách đó không xa, nhìn thấy phía bên trong cấm chế đã nhiễm đỏ cả một mảnh, liền lo lắng đến nỗi chửi tục:

“Mẹ nó! Rốt cục chốt mở cơ quan ở đâu cơ chứ!”

Âm Tế Thiên trả lời: “Cây cột thứ tư của tay vịn cầu thang chính là chốt mở cơ quan.”

Nói xong hắn liền sửng sốt. Sao hắn lại biết được vậy? Ban nãy, hình như hắn chỉ theo bản năng mà trả lời Bắc Vũ Phong.

Bắc Vũ Phong chẳng chút hoài nghi lời nói của Âm Tế Thiên, đến hỏi một câu ‘làm sao ngươi biết’ cũng không có, vội vàng vọt tới chỗ tay vịn cầu thang, xoay chuyển cây cột thứ tư.

Rắc một tiếng. Sau đó là tiếng rung động ầm ầm, vách tường của mê cung bắt đầu chìm dần xuống đất. Các tu sĩ Luyện Hư kỳ thấy đám binh sĩ bị hút trở về, liền xả bỏ mọi đề phòng, ngã bệch ra nghỉ mệt. Âm Tế Thiên ôm lấy Bắc Minh, ngốc nghếch đứng tại chỗ.

Sao thế này?

Cây cột thứ tư của tay vịnh cầu thang đúng là cơ quan.

Đợi đến khi toàn bộ đại sảnh khôi phục lại nguyên trạng, mọi người nhìn thấy đám đệ tử nằm trong vũng máu, vội vàng tiến tới nâng bọn họ lên, để qua một nơi an toàn, rồi kiểm tra thương thế cho bọn họ. Chưởng môn, tộc trưởng của các môn phái vội hướng Chấp Pháp trưởng lão nói lời cảm tạ:

“Thật sự cảm ơn Bắc gia các ngài. Bằng không, bọn ta đã bị nhốt mãi trong mê cung không ra được.”

Chấp Pháp trưởng lão cười nhạt: “Công nhấc tay mà thôi.”

Bắc Vũ Hoành tiến đến chỗ Âm Tế Thiên, quan tâm hỏi:

“Tịch Thiên, ngươi sao thế?” Y vươn tay nhận lấy Bắc Minh từ Âm Tế Thiên

Âm Tế Thiên vẫn chưa lấy lại *** thần: “Ta…”

“Tịch Thiên, ngươi không sao chứ?” Một cái bóng đen đột nhiên vọt tới, ôm chặt lấy Âm Tế Thiên.

Âm Tế Thiên thấy người ôm mình là Thôn Phách, liền cười nói: “Ta không sao.”

Hắn đang định ôm lại y, thì đột nhiên có người chạy tới, đẩy mạnh Thôn Phách ra:

“Này! Này! Này! Cái tên nhóc con này! Ngươi định làm gì? Tịch Thiên là ai mà ngươi dám ôm?” Bắc Vũ Phong bất mãn trừng tên tà tu trước mặt.

Bắc Vũ Hoành nhìn Thôn Phách bị Bắc Vũ Phong đẩy đến nỗi lảo đảo giật lùi vài bước, liền giận dữ mắng: “Vũ Phong! Ngươi làm cái gì vậy?”

Cùng lúc đó bên phía tà tu truyền đến giọng nói tức tối của Quỷ Quái lão tổ: “Bắc gia các ngươi định làm gì đồ đệ của bổn tọa? Hả!”

Ngay sau đó, Quỷ Quái lão tổ đột nhiên kêu thảm một tiếng!