Phật Môn Ác Thê

Chương 218: Thượng cổ bí cảnh (2) – Nhập cảnh




Đầu tiên, bước ra khỏi trận pháp phía nam là người của Lăng gia, bộ dạng cứ như cao nhân, khiến mọi người xung quanh không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận.

“Ta nghe nói Lăng gia nhân lúc phe trực hệ và phe chi thứ của Bắc gia nội chiến liền chen một chân vào định chiếm luôn Bắc gia. Thế nhưng không ngờ tới, Bắc gia còn chưa chiếm được, gia chủ đã bị trọng thương rồi.”

“Ta cũng có nghe nói việc này, hình như từ sau đêm hôm đó, gia chủ Lăng gia vẫn đóng cửa bế quan không ra ngoài. Ngươi nhìn xem, lúc này người dẫn đầu Lăng gia chỉ là một vị trưởng lão, có thể thấy được chuyện kia chắc chắn là thật!”

“Dã tâm của Lăng gia thật lớn mà. Ngàn vạn năm qua, Bắc gia vẫn luôn đứng đầu trong tứ đại gia tộc. Thế nhưng, bọn họ chưa từng có suy nghĩ đem ba đại gia tộc đặt dưới chân! Hiện tại, Lăng gia chỉ mới đứng đầu được mười năm, cư nhiên đã nung nấu ý định nuốt chửng Bắc gia. Thật quá kiêu ngạo.”

“Lại nói tiếp, gia chủ Lăng gia cũng rất vô sỉ. Ngày ấy khi Bắc gia xuất hiện Ngự thú sư cấp mười, gia chủ Lăng gia đã tặng cho Bắc gia một con Yêu thú cấp mười xem như hạ lễ. Thế mà ngay sau đó, lúc Ngự thú sư cấp mười đang dùng lực tương tác để ma hợp con yêu thú, hắn ta lại nhân cơ hội cướp đi, với mong muốn biến nó thành của mình.”

Mọi người đều cảm thấy tức giận bất bình đối với hành động của Lăng gia, xem thường Lăng gia. Ai ai cũng nhủ nhau, khi vào Bí cảnh nên bớt dính líu tới Lăng gia, đỡ cho bọn họ dùng ám chiêu hại mình.

“Bắc gia đi ra!”

Mọi người vừa nghe, trên mặt liền nhiều thêm vài phần cao hứng, đánh giá phi thường cao đối với Bắc gia!

Từ trong thảo luận của bọn họ, Âm Tế Thiên phát hiện mọi người còn chưa biết việc hắn bị tà tu bắt đi.

Người đầu tiên của Bắc gia đi ra là Bắc Diệu Đông, kế tiếp là các vị trưởng lão Bắc gia…

“Tại sao lần này người của Bắc gia lại ít như vậy, toàn là tu sĩ cảnh giới từ Luyện Hư kỳ trở lên. Chẳng lẽ ngày đó tranh đoạt chức gia chủ, đã tổn thất rất nhiều tu sĩ từ Hóa Thần kỳ trở xuống?”

Âm Tế Thiên không quan tâm đến bất kì ai của Bắc gia, chỉ lo lắng tìm kiếm thân ảnh mà hắn muốn thấy trong số những người đó!

Khi thấy bóng lưng tuấn bạt đi ở cuối đội ngũ, ánh mắt của hắn không khỏi mở lớn, nhìn thấy Bắc Minh vẫn khỏe mạnh, đáy lòng an tâm không ít!

Đối phương dường như cảm nhận được gì đó, hơi hơi nghiêng đầu, đưa mắt về phía bên này!

Ngay khi tầm nhìn hai người gặp nhau, tim Âm Tế Thiên nảy lên một cái, thật muốn nhào tới đè y ra hôn tới tấp. Thế nhưng, hai ánh mắt tóe lửa đằng sau lưng hắn lại không để cho điều đó xảy ra.

Hắn đành phải quay đầu, hỏi: “Thôn Phách đâu?”

Võng Lượng lão tổ: “…”

Si Mị lão tổ tức giận nói: “Không biết!”

“Ah!” Âm Tế Thiên kêu một tiếng sau đó lại tiếp tục hưng phấn nhìn Bắc Minh!

Si Mị lão tổ thấy hắn như thế, không nhịn được nữa, cả giận nói: “Ngươi có thể quan tâm Phách nhi nhiều hơn một chút được không?”

Âm Tế Thiên bình thản đáp trả nàng một câu: “Người không có ở đây, ta quan tâm y bằng cách nào?”

Si Mị lão tổ chán nản không biết nên nói gì.

Võng Lượng lão tổ lạnh giọng: “Ngươi có thể hỏi nó đi đâu? Có gặp nguy hiểm hay không?”

Âm Tế Thiên bẻ ngược lại: “Chẳng phải các người đã nói là không biết sao?”

“…” Võng Lượng lão tổ cũng không hơn.

Âm Tế Thiên lần nữa hưng phấn quay đầu lại, nhìn sang chỗ Bắc gia tụ tập. Đúng lúc này, đột nhiên một trận gió to nổi lên, toàn bộ cánh rừng phát ra tiếng lá cây xào xạc.

Có người nói: “Gió này có chút kỳ quái!”

Người nọ vừa nói xong, mọi người cũng chú ý tới hướng gió có vấn đề!

Gió là từ phía đông bắc thổi tới, theo lý thuyết, tóc và vạt áo của bọn họ sẽ bay theo hướng nam hoặc hướng tây nam. Nhưng kỳ lạ là gió từ đông bắc thổi tới, mà quần áo lại bay theo hướng đông bắc!

Mọi người liền nghị luận: “Quả thật có chút kỳ quái!”

Gió càng thổi càng lớn, cũng càng lúc càng mãnh liệt, bụi mù cuồn cuộn nổi lên, chung quanh tức khắc toàn một mảnh cát vàng, ai nấy đều vội vã giơ ống tay áo lên che mắt, trong mông lung, có tiếng ai đó thét lên đầy sợ hãi. Mọi người hé mắt ra nhìn, mơ mơ hồ hồ thấy có bóng người đang bay vút lên không trung.

Âm Tế Thiên đội đấu lạp có khăn che mặt, tất nhiên sẽ không bị sự quấy nhiễu của cát vàng. Hắn thấy rõ ràng, có rất nhiều tu sĩ bị cuồng phong hút lấy, cuốn bay về phía Thượng Cổ Bí Cảnh.

“Hình như cơn gió này muốn hút chúng ta vào trong Thượng Cổ Bí Cảnh!”

“Cái gì!!!”

Mọi người chung quanh nghe Âm Tế Thiên nói, đều lộ ra biểu tình khiếp sợ. Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị gió cuốn đi mất. Có vài người nhanh nhẹn túm được cành cây, thế nhưng cuồng phong lại làm bật luôn cả gốc cây ra. Cho dù dùng mọi cách thức để phòng hộ, cũng chẳng có tác dụng gì. Hoặc là phòng hộ bị cuốn đi, hoặc là trận pháp bị phá hỏng.

Âm Tế Thiên không có chống cự, để được tiến vào Thượng Cổ Bí Cảnh, cho dù dùng phương pháp khó chịu đến cỡ nào, hắn cũng đều chấp nhận.

Tốc độ hút của cơn gió cực kỳ nhanh, tựa như súc địa thành thốn, bên tai hầu như chỉ còn âm thanh vù vù.

Chưa quá nửa nén hương, Âm Tế Thiên liền nhìn thấy một cái động đen sâu không thấy đáy, những tu sĩ bị hút vào chẳng thể nào phản kháng, đành phó mặc cho cuồng phong cuốn đi.

Sau khi Âm Tế Thiên tiến vào cái động đen kia, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể nghe được tiếng kêu gào của đám tu sĩ.

Chẳng biết qua bao lâu, tốc độ bay dần dần chậm lại, có cảm giác như đang phập phồng trên không trung.

Đột nhiên, xung quanh vụt sáng, Âm Tế Thiên vì không kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột này, vội nhắm tịt hai mắt lại. Một lúc sau, mới chậm rãi hé ra nhìn, đập vào mắt là một cánh rừng lớn xinh đẹp, đầy hoa thơm chim hót.

Từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn không thể thấy được giới hạn.

Âm Tế Thiên ngó quanh bốn phía, ước chừng đám tu sĩ đang từ từ rơi xuống đất đằng trước, cũng chỉ có năm người, số còn lại không biết đã bị gió thổi đến nơi nào.

Mũi chân hắn vừa chạm đất, đã nghe thấy có tu sĩ cảm thán: “Nơi này thật đẹp!”

Âm Tế Thiên xùy một tiếng

Chỉ là vẻ ngoài dùng để lừa phỉnh mà thôi, chẳng ai có thể biết được trong phiến rừng xinh đẹp này cất chứa những nguy hiểm đáng sợ đến cỡ nào. Âm Tế Thiên lập tức dùng thấu thị quan sát toàn bộ cánh rừng, xem xem có thể tìm thấy Bắc Minh hay không.

Thế nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh trong vòng năm dặm, mà xa hơn đó thì tựa hồ bị cái gì chặn lại, không quan sát đến được.

Đương nhiên, nó không hề liên quan đến việc Võng Lượng lão tổ phong ấn linh lực của hắn!

Trong quá trình tu luyện, mặc dù hắn cũng hấp thu linh khí, nhưng mục đích chủ yếu là tăng cường các giác quan, sức lực và trí nhớ. Khi hắn sử dụng năng lực, lại hoàn toàn không dùng tới linh lực. Còn *** thần lực của hắn là từ linh hồn giải phóng ra, cho nên linh lực đối với hắn chẳng có ích lợi gì. Võng Lượng lão tổ phong ấn linh lực của hắn quả thật rất uổng công, đó cũng là lí do vì sao hắn không thèm để ý đến việc này!

Có một nam tu sĩ bước tới chỗ Âm Tế Thiên, nói: “Ta đã sử dụng thần thức tra xét qua, xem ra nơi này chỉ có sáu người chúng ta mà thôi!”

Bốn tu sĩ còn lại vừa đánh giá xung quanh vừa đi tới đây. Lúc này Âm Tế Thiên mới phát hiện trong đó có hai tu sĩ mà hắn quen biết, một người là mẹ của Bắc Minh – Huyền Ngọc trưởng lão, một người khác là thanh niên vừa mới quen tháng trước, hiện tại cũng chính là quản sự thú viên của Hoa gia – Thanh Liên!

Sáu người nhìn thoáng qua nhau, trầm mặt một khắc, nam tu sĩ đứng cạnh Âm Tế Thiên đứng ra tự giới thiệu trước: “Ta là Kế Đường – đệ tử của Thanh Thương Môn, là tu sĩ Kim Đan trung kỳ, hy vọng các vị tiền bối chiếu cố nhiều hơn!”

Một nữ tu sĩ cũng nhanh chóng nói: “Ta là Vân Tân – đệ tử của Lạc Vân Tông, là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, thỉnh các vị chiếu cố nhiều hơn!”

Một nam tu khác cũng theo đó nói: “Ta là Chương Nhạc – đệ tử của Lăng Âm Các, là tu sĩ cảnh giới Hóa Thần, thỉnh các vị chiếu cố nhiều hơn!”

Thanh Liên nhìn Âm Tế Thiên đội đấu lạp cùng với Huyền Ngọc trưởng lão, mỉm cười nói: “Ta là Thanh Liên – quản sự thú viên của Hoa gia ở Nam bộ, là tu sĩ Kim Đan đỉnh kỳ, hy vọng trong lộ trình kế tiếp, có thể chiếu cố lẫn nhau!”

Bốn người đã tự giới thiệu xong, chỉ còn lại Âm Tế Thiên và Huyền Ngọc trưởng lão!

Huyền Ngọc trưởng lão nhấp nhấp môi, nói như thế nào thì nàng cũng là trưởng lão của Thuần Trần Phái, bảo nàng đứng ra giới thiệu giống như bọn họ, quả thật có chết nàng cũng không làm được.

Thanh Liên tựa hồ nhìn ra sự quẫn bách của Huyền Ngọc trưởng lão, giương môi mỉm cười: “Huyền Ngọc trưởng lão cũng không cần phải giới thiệu! Ta tin các vị đứng ở chỗ này đề biết Huyền Ngọc trưởng lão của Thuần Trần Phái, chúng ta có thể ở cùng một chỗ với Huyền Ngọc trưởng lão, thật đúng là phúc ba đời!”

Ngoại trừ Âm Tế Thiên, ba người khác đều nối đuôi nhau nói lời nịnh bợ lấy lòng!

Tâm tình của Huyền Ngọc trưởng lão liền tốt hơn, mỉm cười gật đầu với bốn người khác, sau đó ánh mắt dừng trên người Âm Tế Thiên đang đội đấu lạp!

Bốn người còn lại cũng tò mò nhìn sang Âm Tế Thiên, bởi vì không nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Mà từ đầu đến cuối hắn lại chưa nói một câu nào, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tò mò đối với sự thần bí ấy!

Thanh Liên tốt tính hỏi: “Vị đạo hữu này, ngài không tự giới thiệu mình một chút sao?”

Âm Tế Thiên nhìn năm người trước mắt, bụng có chút chần chờ!

Vì để lộ trình kế tiếp không bị mọi người cô lập, hắn đành phải bỏ đấu lạp xuống, lộ ra khuôn mặt *** xảo tuyệt diễm!