Phật Môn Ác Thê

Chương 213: Chân cú kiếm*




(= Thật là kiếm. Đọc có cảm giác giống câu Thật là tiện, đây là chơi chữ).

Âm Tế Thiên ngó ngó Thôn Phách, đoán rằng nhân lúc hắn ngủ, y đã bôi thuốc cho hắn. Thôn Phách chú ý tới ánh mắt của Âm Tế Thiên, tưởng rằng hắn đang cảnh cáo mình nên cách xa hắn năm thước, cho nên hơi khẽ lùi lại!

Âm Tế Thiên bắt gặp hành động đó của Thôn Phách, cái tay định cầm chiếc đũa bỗng chốc khựng lại. Rồi chợt nhớ ra, mình đã từng bảo y cách xa mình ngoài năm thước, mới chậm rì rì ăn điểm tâm!

Hắn ăn hai cái liền cảm thấy không đói nữa, để đũa xuống, trầm giọng nói: “Ta muốn trở về!”

Thôn Phách cho rằng Âm Tế Thiên muốn về Bắc gia, nhàn nhạt nói: “Ta sẽ không đưa ngươi về Bắc gia!”

Âm Tế Thiên tức giận nói: “Ý ta là Quỷ Tông Phái!”

Thôn Phách sửng sốt!

Âm Tế Thiên đứng dậy mở cửa phòng, đi ra ngoài!

Lúc này, Lô Đỉnh Viện không có náo nhiệt như đêm qua, bốn phía vắng lặng, chỉ có hai nữ quản sự ngồi trên ghế ở đại sảnh thì thầm nói chyện!

Hai nữ quản sự nhìn thấy Âm Tế Thiên đi xuống, lập tức lộ ra nụ cười yêu mị: “Tiểu tu sĩ thức dậy sớm thế?”

Âm Tế Thiên hỏi: “Các ngươi có cửa sau không?”

Nữ quản sự ngẩn người, nhưng rất nhanh liền cười nói: “Tiểu tu sĩ là muốn rời đi sao? Tuy nhiên tối nay, trong tiệm chúng ta có một cô nương mới đến…”

Nàng còn chưa dứt lời, đã bị Thôn Phách đứng đằng sau Âm Tế Thiên làm cho phát hoảng, ánh mắt âm lãnh khiến nàng phải vội vàng sửa miệng lại, nói: “Tiểu tu sĩ muốn tìm cửa sau phải không? Ta đây dẫn đường cho ngài!”

Nữ quản sự vội vàng mang bọn họ bước vào thông đạo dẫn đến chân núi. Lúc Âm Tế Thiên đi khỏi thông đạo, nhìn bầu trời rực rỡ, hắn lại cảm thấy buồn bực.

Lúc đến Sơn Thành, hắn mất gần hai canh giờ mới từ ngọn núi của Quỷ Tông Phái đi tới đây. Chẳng lẽ bây giờ lại phải mất thêm hai canh giờ nữa để quay trở về Quỷ Tông Phái? Không! Nếu tính đúng ra thì thời gian xuống uối là hai canh giờ, nhưng lúc lên trở lại e rằng sẽ lâu hơn nữa!

Thôn Phách thấy hắn đứng mãi không đi, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Âm Tế Thiên nhăn nhăn mày: “Ngươi về Quỷ Tông Phái trước, bảo sư phụ ngươi dời động phủ vào trong Sơn Thành, ta sẽ trở về!”

Thôn Phách: “…”

Y không nói lời nào trực tiếp kéo hắn lên pháp khí, bay về chủ phong của Quỷ Tông Phái!

(Ngọn núi cao nhất)

Hai người trở lại chủ phong, từ trên pháp khí đã nghe thấy trong đại điện truyền đến tiếng rống giận của Si Mị lão tổ: “Cái gì? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chỉ trong một đêm lại tổn thất nhiều linh thạch như vậy?”

Nghe tiếng, Thôn Phách liền trực tiếp đi thẳng vào đại điện, chỉ thấy Si Mị lão tổ đang chất vấn một tà tu.

“Đêm hôm qua, có hai cao nhân tới sòng bạc, lần nào đánh cuộc cũng thắng, sợ rằng chúng đã hạ dược lên yêu thú, nên mới không thua lần nào. Sau đó, tà tu xung quanh cũng xúm nhau đặt cược theo bọn họ, bởi thế sòng bạc của chúng ta mới có thể trong một đêm, tổn thất không ít linh thạch như vậy!”

Si Mị lão tổ tức giận vỗ lên bàn: “ Vậy mà gọi là không ít? Gần như là một tháng thu nhập đều bay vào đấy rồi! Cứ theo đà này, mở sòng bạc làm cái gì nữa?”

Âm Tế Thiên đi đằng sau Thôn Phách, nghe được đoạn đối thoại giữa bọn họ, nhỏ giọng hỏi: “Kia không phải là sòng bạc do Quỷ Tông Phải mở đấy chứ?”

Thôn Phách trả lời: “Không biết!”

Y cũng không có hỏi tới chuyện làm ăn của Quỷ Tông Phái!

Tổng quản vội rụt người lại: “Thuộc hạ đã cho người canh giữ trước cửa Lô Đỉnh Viện, chỉ cần bọn chúng đi ra, chắc chắn thuôc hạ sẽ dẫn bọn chúng đến chỗ Nhâm lão tổ để xử phạt!”

Lời này của hắn cứ như là đổ thêm dầu vào lửa, Si Mị lão tổ tức đến nỗi muốn đập nát đầu tên kia: “Ngươi chỉ phái người canh giữ ở trước cửa Lô Đỉnh Viện, vậy có phái ngươi canh giữ cửa sau của Lô Đỉnh Viện hay không?”

Tổng quản càng rụt người hơn nữa, nhỏ giọng nói: “Không có!”

Hắn căn bản không biết cửa sau của Lô Đỉnh Viện ở đâu, dù có phái người đi canh giữ, cũng không biết canh giữ chỗ nào!

“Thật là bị ngươi làm cho tức chết! Qua một đêm rồi, hai người kia cũng đã cao chạy xa bay rồi!”

Lúc này, Võng Lượng lão tổ mới lên tiếng hỏi: “Ngươi tả vẻ ngoài của chúng để bổn tọa phái người đi tìm xem!”

Si Mị lão tổ phụ họa nói: “Đúng! Ngươi nhanh chóng miêu tả khuôn mặt của hai người kia, tỷ như có đặc thù gì cần lưu ý, chờ bổn tọa bắt được hai kẻ đó, bổn tọa nhất định phải xử đẹp bọn chúng! Xem về sau còn dám đến chỗ bổn tọa đập phá nữa hay không!”

Tổng quản hồi tưởng một lần, mới nói: “Hai người đều mặc quần áo màu đen, trong đó có một người mang mặt nạ màu bạc, một người khác thì… Một người khác thì giữa này có nốt chu sa chí, bộ dáng xem ra vô cùng *** xảo, có vài phần giống nữ nhi, lại có vài phần giống thiếu niên!”

Si Mị lão tổ: “…”

Võng Lượng lão tổ: “…”

Miêu tả như vậy, sao nghe quen quen, giống như hai người đang đứng ở cửa điện ấy!

Tên hộ vệ đứng đằng sau hai vị lão tổ thay chủ nhân của mình hỏi ra nghi vấn trong lòng: “Ý ngươi là hai người kia?”

Tổng quản nhìn lại, chỉ thấy hai người hắn muốn bắt ngay tại trước mắt, kích động nói: “Đúng! Đúng! Đúng! Chính là bọn họ, bắt hai người bọn họ lại!”

Si Mị lão tổ hung hăng mà trừng hắn một cái, cắn răng nói: “Người mang mặt nạ màu bạc là đồ đệ của bổn tọa, còn thiếu niên có nốt chu sa chí trên trán, là đạo lữ tương lai của đồ đệ bổn tọa, ngươi nói bắt ai?”

Tổng quản sửng sốt: “Cái kia… Cái kia…”

Trước kia hắn chỉ gặp qua Thôn Phách có một lần, khi đó đối phương không có mang mặt nạ, cho nên hắn không nhận ra cũng không thể trách hắn!

Võng Lượng lão tổ phất phất tay, ý bảo hắn lui xuống trước đi!

Tổng quản không biết Thôn Phách cũng là hợp tình hợp lí, Thôn Phách rất ít khi lấy khuôn mặt thật gặp người, hơn nữa y thường xuyên đeo mặt nạ, không biết cũng không kì quái!

Thôn Phách xoay người nói với Âm Tế Thiên: “Ngươi về phòng trước, một lát nữa ta lại sang tìm ngươi!”

Âm Tế Thiên liếc liếc hai vị lão tổ, liền xoay người rời đi!

Võng Lượng lão tổ hừ lạnh một tiếng: “Tuy bổn tọa bảo ngươi dẫn hắn dạo chơi một phen, nhưng không bảo ngươi dẫn hắn đi đập phá cửa hàng nhà mình!”

Thôn Phách thản nhiên trả lời: “Về sau sẽ không!”

Y trầm mặc một lát, lại nói: “Sư phụ, Nhẫn không gian với túi không gian của Tịch Thiên đâu?”

Võng Lượng lão tổ nhíu mày: “Chẳng lẽ ngươi muốn trả hai thứ này lại cho tiểu hòa thượng à?”

Thôn Phách thành thật nói: “Vâng!”

“Ngươi không sợ sau khi hắn có hai thứ này, liền sẽ chạy trốn hay sao?”

“Không sợ!”

Võng Lượng lão tổ khẽ thở dài, đem Nhẫn không gian với Túi không gian ném vào ngực y!

“Đa tạ sư phụ!” Thôn Phách lấy được thứ mình muốn, dợm bước định rời đi.

“Từ từ!” Võng Lượng lão tổ lấy trong Nhẫn không gian ra một thanh trường kiếm: “Đây là kiếm của hắn!”

Thôn Phách tiếp nhận kiếm, đáy mắt thoáng qua một tia nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì, ly khai đại điện!

Si Mị lão tổ tở dài: “Phách nhi hình như thật sự thích tiểu hòa thượng!”

Đáy mắt Võng Lượng lão tổ lóe lên tia hung ác nham hiểm: “Phách nhi thích hắn là phúc khí của hắn, nếu hắn dám đối xử tệ với Phách nhi. Bổn tọa nhất định khiến hắn sống không bằng chết!”

Thôn Phách bước vào phòng của Âm Tế Thiên, bắt gặp hắn đang nhàm chám đùa nghịch tóc! Y đem Nhẫn không gian với Túi không gian vừa lấy được từ chỗ Võng Lượng lão tổ ném lên người Âm Tế Thiên: “Trả cho ngươi!”

Âm Tế Thiên chụp lấy đồ mà y vứt tới, cúi đầu nhìn, phát hiện đúng là Nhẫn không gian cùng với Túi không gian của mình, không khỏi ngẩn ra, rồi mới đeo chúng lại vào người.

“Thanh kiếm này của ngươi không tồi!” Thôn Phách nhắc tới thanh kiếm mà Võng Lượng lão tổ đưa cho hắn.

Âm Tế Thiên nhìn thanh kiếm trong tay Thôn Phách, tròng mắt khẽ đảo, cười nói: “Ngươi mà cũng biết nó không tồi sao? Vậy khen thêm vài câu đi, ta thích nghe.”

Thôn Phách thấy hắn cao hứng, cũng không phiền mà tiếp tục nói: “Thanh kiếm này đã đạt đến cấp độ linh bảo thượng phẩm, vật liệu dùng để tạo ra nó đều là những thứ cao cấp qúy hiếm. Đối với một người bình thường mà nói, nó có tác dụng rất lớn. Cầm nó trên tay, hoàn toàn có thể đánh bại tu sĩ dưới Kim Đan Kỳ. Ngoài ra, thanh kiếm này còn được thêm vào trận pháp bảo hộ và tầng phòng hộ, có thể chống đỡ được uy áp dưới Nguyên Anh kỳ, cũng có thể ngăn cản công kích linh lực dưới Nguyên Anh kỳ, xem ra người tạo nên nó đã dùng rất nhiều tâm huyết mới làm ra được.”

Khoé miệng Âm Tế Thiên khẽ cong: “Đúng là kiếm tốt, phải không?”

Thôn Phách không chút nào keo kiệt khích lệ nói: “Đối với người dưới Nguyên Anh mà nói, đúng là một thanh kiếm tốt khó có được!”

Độ cong nơi khóe miệng của Âm Tế Thiên lại tăng thêm vài phần: “Thanh kiếm này là do Hiên VIên Duật tự tay làm tặng ta.”

Thôn Phách nghe thấy ba chữ Hiên Viên Duật, ý cười trong đáy mắt vụt tắt: “Hiên Viên Duật?”

“Đúng vậy! Y sợ ta trở thành Phàm nhân, sẽ bị đệ tử Bắc gia khi dễ, vì thế lén đưa thanh kiếm này cho ta!” Âm Tế Thiên cười cười: “Lại nói tiếp! Y rất có tâm cũng rất cẩn thận. Không biết sau này ai may mắn trở thành đạo lữ của y nữa. Thế nhưng dù là ai thì người nọ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc!”

Thôn Phách: “…”

Âm Tế Thiên như nghĩ tới điều gì, lại nói: “Đúng rồi! Ta còn chưa đặt tên cho thanh kiếm này! Nếu không, ngươi thay ta nghĩ một cái tên đi?”

Thôn Phác hung hăng mà trừng thanh kiếm trong tay, cắn răng nói: “Vậy gọi nói là “Chân Cú Kiếm’ đi!”