Phật Môn Ác Thê

Chương 192: Điêu luyện sắc sảo




Trong phòng, tiếng vú Liễu kiên nhẫn dạy cách chải tóc và cách vấn tóc luôn không ngừng truyền ra. Âm Tế Thiên lặng yên không một tiếng động mở cửa, bắt gặp Bắc Minh đang cầm chiếc lược, cực kỳ nghiêm túc mà chải đầu cho Bắc Đẩu, tuy thế động tác tay có vẻ không được tự nhiên lắm. Có mấy lần tóc Bắc Đẩu bị kéo đau thế nhưng gã chẳng dám tỏ thái độ gì. Vú Liễu thấy Bắc Minh càng vấn tóc càng đẹp, động tác trên tay cũng càng lúc càng lưu loát, không khỏi vui mừng cười nói: “Thiếu phu nhân thật tốt số!”

Âm Tế Thiên đứng ở cửa, nghe thấy vú Liễu nói thế thì khóe miệng cong lên, trong mắt đều là vẻ mặt nghiêm túc của Bắc Minh.

“Ôi, Thiếu phu nhân, sao ngài lại đứng đó mà không đi vào?”

Vú Trương ở cùng một viện với vú Liễu. Lúc đi ngang qua trông thấy Âm Tế Thiên đứng ở cửa cười cười ngây ngốc, không khỏi tò mò bước tới hỏi. Ba người trong phòng nghe tiếng vú Trương, giật mình quay đầu lại nhìn. Bắc Minh thấy Âm Tế Thiên đứng ở cửa thì vẻ lạnh nhạt và bình tĩnh bỗng trở nên có chút khốn quẫn. Âm Tế Thiên cười nói: “Cứ coi như ta chưa từng tới đây, mấy người tiếp tục đi!”

Dứt câu liền xoay người rời đi. Bắc Minh vội vàng buông lược, đuổi theo bắt lấy tay Âm Tế Thiên hỏi: “Sao ngươi trở về nhanh vậy?” Y cứ tưởng ít nhất buổi trưa hoặc chiều gì đó Tịch Thiên mới trở về, bởi vậy y lén tới chỗ vú Liễu học chải tóc.

Âm Tế Thiên nín cười nói: “Nếu không về sớm thì sao có thể thấy cảnh ngươi chuyên tâm học chải tóc chứ!”

Hắn thấy vẻ mặt Bắc Minh không được tự nhiên cho lắm, vội đánh trống lảng: “Kỳ thực ta nghe nói ngươi bị ngất nên mới vội vã trở về!”

Bắc Minh khó hiểu hỏi lại: “Ngất sao?” Y lắc đầu: “Sau khi ta tỉnh rồi sẽ không ngất tiếp đâu!”

Âm Tế Thiên không suy nghĩ nói: “Vậy sao Hiên Viên Duật lại nói ngươi ngất?”

Bắc Minh thấy hắn nhắc tới Hiên Viên Duật, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Âm Tế Thiên nhớ ra Bắc Minh không thích Hiên Viên Duật, liền vội vàng giải thích: “Y thấy ta ngồi ở trà lâu nên gọi ta một tiếng. Rồi y bảo ngươi ngất nên ta đã vội vã trở về!”

Tròng mắt Bắc Minh hơi đảo. Với sự hiểu biết của y dành cho Hiên Viên Duật, chắc chắn nếu y nhìn thấy Tịch Thiên thì sẽ bằng mọi cách quấn lấy hắn không tha, tuyệt đối không có chuyện lừa Tịch Thiên đi chỗ khác. Theo y, nhất định là Hiên Viên Duật đã nhìn thấy chuyện gì đó, thế nhưng bản thân y đang có việc hoặc bên cạnh y đang có người cho nên mới lừa Tịch Thiên chạy trở về.

“Khi đó ngươi đang ở cùng ai?”

“Lúc đó ta đang ngồi uống trà với một quản sự của Hoa gia, sao vậy? Có vấn đề gì sao?”

Bắc Minh nhíu mày: “Có phải hắn còn trẻ không?”

Âm Tế Thiên ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Bắc Minh nhếch mép không nói. Y có thể đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi. Bắc Minh lảng sang chuyện khác: “Mấy ngày gần đây không được yên ổn cho lắm. Trước khi kết thúc hội đấu giá, ngươi nên hạn chế ra ngoài đi!”

Âm Tế Thiên gật đầu, chuyện này Thanh Liên cũng có nhắc nhở hắn. Vốn hắn cũng đã định hạn chế ra Bắc phủ sẵn. Hơn nữa lâu rồi hắn chưa tĩnh tâm tu luyện, giờ phải tranh thủ, chuẩn bị cho Bí cảnh sắp tới. Mà vừa nghĩ tới đây, hắn vội nói: “Đúng rồi! Hiên Viên Duật nói không quá hai tháng nữa sẽ có một Thượng cổ Bí cảnh.

Bắc Minh híp mắt lại: “Thượng cổ Bí cảnh?”

“Đúng vậy! Ngươi có muốn đi không?”

Bắc Minh hỏi ngược lại: “Vậy còn ngươi, có muốn đi không?”

Âm Tế Thiên nghiêm túc trả lời: “Chỉ cần có một chút xíu cơ hội để cơ thể ngươi khỏe mạnh trở lại, ta đều muốn thử!”

Mặc dù thân thể Bắc Minh có uống nhiều thuốc đến bao nhiêu cũng không thể tốt hơn, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần. Bắc Minh nghe hắn nói thế thì ngẩn ra, sau đó mỉm cười. Âm Tế Thiên nhìn nụ cười tựa như hoa sen trắng, xinh đẹp mà không yêu dã, tim liền đập thình thịch. Nếu tên Hoàng đế kia nhìn thấy Bắc Minh lúc này, nhất định sẽ nhào tới giở trò với y.

Nô nô!

Tự dưng nghĩ tới tên đó làm gì? Không được! Hắn phải mau chóng đánh dấu hàng chủ quyền lên người Bắc Minh mới được!

“Vậy thì đi!” Bắc Minh tràn đầy vui vẻ, tươi cười nói. Thế nhưng y đợi mãi không thấy Âm Tế Thiên trả lời, nghi hoặc hỏi:”Sao thế?”

Âm Tế Thiên đột nhiên bảo: “Ta có thứ này muốn cho ngươi!”

Bắc Minh nghe Âm Tế Thiên muốn cho y cái gì đó, lập tức hứng thú hỏi: “Cái gì vậy?”

“Trước hết ngươi phải hứa với ta là không bao giờ được tháo nó ra, lúc nào nó cũng phải kè kè theo bên cạnh ngươi!”

Bắc Minh chẳng thèm nghĩ ngợi, ngay lập tức nói: “Đương nhiên!” Đồ Tịch Thiên tặng cho y, cớ gì y không mang theo bên người chứ!

Âm Tế Thiên cười hớn hở, sau đó lại hơi nhạt đi: “Cái đó còn chưa chuẩn bị xong, đợi hai ngày nữa vậy!”

Thế nhưng bất ngờ là sáng ngày hôm sau, hắn đã nhận được số trâm cài tóc từ Ngọc Y *** gửi tới, hơn nữa còn do chính Thanh Liên đặc biệt mang sang. Lúc ấy, Âm Tế Thiên đang dùng điểm tâm với Bắc Minh. Vừa nghe thấy đệ tử thông báo quản sự Ngọc Y *** cầu kiến thì vội vàng buông đũa, lao ra khỏi đại sảnh. Không chỉ thế, hắn còn không cho Bắc Minh đi cùng, bắt y ngoan ngoãn ở đại sảnh đợi hắn quay lại.

Âm Tế Thiên vừa tới nơi liền nhìn thấy Thanh Liên đang chờ trong sân. Hắn sửng sốt một chút, sau đó nói: “Thanh Liên đạo hữu, sao ngươi lại tới đây?”

Thanh Liên cười cười hỏi: “Sao thế? Không muốn gặp ta sao?”

“Không phải!” Âm Tế Thiên trông ra phía sau Thanh Liên nhưng chẳng thấy ai cả, bèn nghi hoặc hỏi: “Thế nhưng đệ tử trong phủ báo là có quản sự của Ngọc Y *** cầu kiến, chẳng nhẽ người đó là Thanh Liên đạo hữu à?”

“Đúng vậy!” Thanh Liên cong miệng nói: “Vì ngươi, nên ta mới đích thân mang tới đây!”

Âm Tế Thiên nghe vậy, không khỏi cười vui vẻ, vội mời Thanh Liên vào chòi nghỉ mát ngồi, cũng dặn dò Bắc Thận chuẩn bị tiên trà thượng đẳng để chiêu đãi Thanh Liên. Thanh Liên vừa đặt người lên ghế đá liền lấy từ trong không gian ra một chiếc hộp màu đỏ *** mỹ, nói: “Ta biết âm đ*o hữu rất sốt ruột, muốn nhìn thấy trâm, cho nên mới tự ý đem tới, hy vọng ngươi không chê ta nhiều chuyện!”

Tuy rằng Âm Tế Thiên chỉ có thể nhìn thấy một nửa thành phẩm, thế nhưng vẫn cảm thấy thích thú vô cùng: “Ta cảm tạ ngươi còn không kịp sao có thể trách cứ được!”

Thanh Liêm đặt chiếc hộp trước mặt Âm Tế Thiên hỏi: “Ngươi nhìn qua đi, nếu có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói, ta đem về sửa lại!”

Âm Tế Thiên mở nắp ra, cẩn thận quan sát từng chiếc từng chiếc trâm. Chúng nó *** xảo cứ như được *** linh làm ra, không chút tỳ vết, khiến hắn hài lòng đến không thể hài lòng hơn.

“Ta muốn dùng bốn chữ để hình dung Ngọc Y ***!”

“A?” Thanh Liên cười cười nhìn hắn: “Bốn chữ gì?”

“Điêu luyện sắc sảo!”

Thanh Liên cười ra tiếng: “Quá khen rồi!”

Âm Tế Thiên thấy y cười đến híp cả mắt lại, không nhịn được trêu chọc: “Ta đâu có khen ngươi, sao ngươi lại vui vẻ đến vậy chứ?”

“âm đ*o hữu, ngươi đừng quên hiện giờ ta đã là người của Hoa gia, ngươi khen thợ làm ngọc của Hoa gia thì cũng là khen ta rồi!”

Thanh Liên vừa nói xong, hai người không hẹn mà cùng bật cười. Đợi Bắc Thận đem trà tới, hai người mới thu lại một chút ý cười.

Và … trong khi bọn họ đang nói cười vui vẻ, thì ở đại sảnh lại mây đen giăng đầy, gió lạnh tứ tung, chỉ kém không có sấm chớp mà thôi. Sắc mặt Bắc Minh lạnh tựa nước đá, đứng trước cửa sổ mà nhìn hai người kia trò chuyện vui vẻ, âm trầm hỏi: “Tên nam tử trẻ tuổi đó là ai?”

Bắc Đẩu đứng ở bên cạnh trả lời: “Là quản sự của Ngọc Y ***!”

Bắc Minh chậm rãi quay đầu nhìn Bắc Đẩu: “Đương nhiên ta biết đó là quản sự của Ngọc Y ***. Ta hỏi tên của hắn kìa!”

“Thuộc hạ lập tức phái người điều tra.” Bắc Đẩu đưa mắt ra hiệu cho một hộ vệ khác, ý phân phó bọn họ đi tra thân phận của Thanh Liên, thậm chí đến cả tổ tông mười tám đời cũng không được bỏ sót. Bắc Minh nhìn Âm Tế Thiên cầm chiếc trâm trong tay mà nở nụ cười sáng lạn, lại nói tiếp: “Khi ta tặng thượng phẩm y bào cho Tịch Thiên, cũng không thấy hắn vui như vậy”

Bắc Đẩu ngó sắc mặt càng ngày càng lạnh của Bắc Minh, thành thật nói: “Khi chủ tử tặng y bào cho Thiếu phu nhân thì thiếu phu nhân còn chưa thích chủ tử!”

Gã vừa nói xong, khung cửa liền đóng một lớp băng dày. Bắc Minh lạnh lùng trừng gã một cái: “Ý của ngươi là Tịch Thiên thích tên quản sự Hoa gia kia?”

Bắc Đẩu vội nói: “Ý của thuộc hạ không phải như vậy!”

Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: “Chẳng phải chỉ là một chiếc trâm bình thường thôi sao, có cái gì mà vui vẻ đến vậy?”

Bắc Đẩu cũng vội vàng a dua theo: “Đúng đúng! Thân phận Thiếu phu nhân cao quý như vậy, có dùng cũng nên dùng trâm cài do chủ tử làm ra.”

Bắc Minh lại quay đầu hỏi Bắc Đẩu: “Ngươi có thấy đồ đạc của Tịch Thiên hơi ít không?”

Bắc Đẩu: “…” Ít chỗ nào?! Đồ vật trong nhẫn không gian mà chủ tử tặng cho Thiếu phu nhân còn nhiều hơn gã tích trữ mấy chục năm trời ấy chứ. Bắc Minh quay đầu, bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Âm Tế Thiên đang dâng lên một mạt xấu hổ! Nhìn thấy cảnh đó, khuôn mặt của y nháy mắt đen hơn đáy nồi.