Phật Môn Ác Thê

Chương 154: Trả lại nỗi nhục ngày đó




Bắc Dực Đồng biết Bắc Vũ Phong vẫn luôn cho rằng Âm Tế Thiên không xứng với y, cho nên, khi nghe thấy hạ nhân báo Bắc Vũ Phong muốn gặp Âm Tế Thiên, liền lập tức nhăn mày. Mặc dù Bắc Vũ Phong là thúc thúc của y, nhưng y cũng không cho phép người thân của mình có cái quyền được xem thường Tịch Thiên.

Bắc Dực Đồng kéo Âm Tế Thiên ngồi xuống, nói: “Nếu ngươi không muốn gặp thúc thúc thì đừng gặp.”

Không gặp?

Âm Tế Thiên nhướng mày, đáy mắt xẹt qua tia lãnh lệ khó phát hiện. Sao hắn lại không gặp Bắc Vũ Phong cho được! Bởi, nếu không gặp Bắc Vũ Phong, sao hắn có thể hoàn trả lại nỗi nhục nhã ngày hôm ấy?

Âm Tế Thiên cười: “Dù thế nào đi nữa, Phong trưởng lão cũng là thúc thúc của ngươi, hắn chẳng khác nào trưởng bối của ta, sao có thể không gặp hắn cho được?”Hắn truyền lời với hạ nhân: “Vậy ngươi đi mời Phong trưởng lão vào đây!” Sau đó lại nói với Bắc Thận: “Thận quản sự, ta đói bụng! Ngươi sai người đem điểm tâm đến đi! Còn Phong trưởng lão là tu sĩ cao giai, không cần ăn cơm, cho nên ngươi không cần chuẩn bị bát đũa đâu, đừng dùng tục vật làm xấu mặt Phong trưởng lão!”

Bắc Thận cười nhẹ cung kính thưa: “Vâng!”

Bắc Dực Đồng buồn cười mà nhếch khóe môi lên, cũng chẳng có ý định ngăn cản hành động vô lễ của Âm Tế Thiên. Đối với nhóc thì chỉ cần Âm Tế Thiên vui là tốt rồi.

Âm Tế Thiên liếc thấy Bắc Dực Đồng lấy từ trong nhẫn không gian ra một quyển sách về đan được, mắt liền sáng lên, hỏi: “Thương thế Ngục Tuyền lão tổ thế nào rồi?”

Bắc Dực Đồng thản nhiên đáp: “Lão bị thương khá nặng, tu vi sụt giảm, ít nhất cũng phải mất năm sáu ngày mới có thể tỉnh lại! Đệ tử của lão cứ cho rằng ta không cố hết sức cứu lão tổ nhà bọn họ, cho nên đã mang lão ta đi tìm Luyện đan sư khác rồi!”

Trán Âm Tế Thiên giật giật! Chỉ sợ năm sáu ngày sau, hắn sẽ không thể tiếp tục an ổn.

Lúc này, Bắc Thận lên tiếng: “Thiếu phu nhân! Phong trưởng lão đến!”

Âm Tế Thiên nhìn ra phía cửa đại sảnh, chỉ thấy Bắc Vũ Phong vội vội vàng vàng chạy đến bên này, vừa vào tới nơi liền hỏi ngay: “Tịch Thiên! Rốt cuộc hôm qua ngươi đã dùng yêu thuật gì, cư nhiên khiến ta và khế ước thú chặt đứt liên hệ *** thần!”

Chặt đứt liên hệ *** thần thì cũng thôi! Hắn có thể tìm Ngự thú sư khế ước lại là được.

Thế nhưng, mặc kệ sử dụng *** thần lực như thế nào đi chăng nữa, hắn và yêu thú vẫn cứ như cách nhau một bức tường dày, không có cách nào dùng lực tương tác ma hợp yêu thú để khế ước được.

Dù ngay cả con yêu thú cấp một, hắn cũng không thể nào khế ước được.

Chẳng lẽ như lời Âm Tế Thiên nói, hắn phải quỳ lạy yêu thú trước mặt mấy vạn người thì mới có thể tiếp tục khế ước được yêu thú? Nếu thật vậy, hắn sẽ hoàn toàn mất hết mặt mũi.

Bắc Dực Đồng vừa nghe thấy hai chữ “yêu thuật” liền nhíu chặt mày. Bất quá, chặt đứt lên hệ *** thần với khế ước thú là chuyện gì đây?

Âm Tế Thiên rót cho mình và Bắc Dực Đồng một chén trà, cười nói với Bắc Vũ Phong: “Phong trưởng lão, xin hỏi người còn không xứng làm lô đỉnh như ta, sao mà có năng lực sử dụng yêu thuật chặt đứt liên hệ *** thần của ngài với yêu thú được cơ chứ!” Ánh mắt của hắn đột nhiên lạnh lẽo, đùa cợt nói: “Phong trưởng lão, ngài đây là quá đề cao ta rồi.”

“Ngươi…”

Mặt Bắc Vũ Phong nhất thời đỏ lên, không biết đáp lại Âm Tế Thiên như thế nào mới được. Ngày đó, mình đúng là có nói như vậy, không thể phủ nhận.

Đúng lúc này, hạ nhân của Minh Thăng viện bưng điểm tâm lên! Bắc Vũ Phong nhìn trên bàn chỉ có hai bộ bát đũa, sau đó lại nhìn về phía hạ nhân nhưng không có ai có vẻ định mang thêm cho mình một bộ bát đũa nữa.

Bắc Vũ Phong tức giận: “Thận quản sự, có thấy ta đang đứng ở đây không? Sao chẳng phân phó hạ nhân đem lên thêm một bộ bát đũa, ngươi làm quản sự kiểu gì vậy?”

Bắc Thận rụt bả vai lại nhưng vẫn không có ý định mang thêm bát đũa lên cho Bắc Vũ Phong.

Âm Tế Thiên múc cho Bắc Dực Đồng một chén cháo, nói: “Phong trưởng lão đã là tu sĩ cao giai, lại còn là trưởng bối của Bắc gia, thân phận tôn quý sao có thể cùng người ngay cả làm lô đỉnh cũng không xứng như ta, ăn những món ăn phàm nhân cơ chứ, như vậy sẽ hạ thấp thân phận của ngài, không phải sao?!”

Hạ nhân trong đại sảnh vội cúi đầu, không thể để Bắc Vũ Phong nhìn thấy biểu tình nén cười của họ được!

“Ngươi…”

Bắc Vũ Phong nhìn ánh mắt tràn đầy mỉa mai của Âm Tế Thiên, bỗng chợt ngộ ra một điều, thiếu niên trước mắt này xem ra vẫn còn đang tức giận chuyện bị hắn nhục nhã ngày hôm trước. Bắc Vũ Phong tức giận trừng Âm Tế Thiên, nghĩ muốn bỏ của chạy lấy người. Nhưng nếu cứ như vậy rời đi, chỉ sợ là sau này hắn không thể nào khế ước với yêu thú được nữa. Bắc Vũ Phong nhìn Bắc Dực Đồng với ánh mắt xin giúp đỡ, hi vọng nhóc có thể nói giúp thúc thúc vài câu! Nhưng Bắc Dực Đồng chỉ lo cúi đầu nhìn sách trong tay, không có ý định chen chân vào, đến ngay cả điểm tâm cũng là Âm Tế Thiên đưa tới miệng mới ăn.

Bắc Vũ Phong hít một hơi, áp chế cơn tức trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tịch Thiên! Kỳ thật ta tới tìm ngươi là có chuyện muốn nói!”

Âm Tế Thiên đút cho Bắc Dực Đồng xong, cũng ăn một chút rồi mới đá lời Bắc Vũ Phong: “Phong trưởng lão, thật xin lỗi, thân là người mà ngay cả làm lô đỉnh cũng không xứng như ta đây, sức khỏe vốn rất yếu, chỉ có thể ăn xong mới đủ sức nghe người khác nói chuyện!”

Bắc Vũ Phong nghe thấy câu này, tức giận đến mức thiếu chút nữa rút trường kiếm bên hông ra đâm chết Âm Tế Thiên.

Nếu không phải là chuyện khế ước thú, hắn cũng chẳng vì lợi ích toàn cục mà đi cầu cạnh một tiểu bối giúp đỡ.

Đương nhiên, không có khế ước thú, hắn vẫn là tu sĩ Độ Kiếp kỳ như trước, vẫn có thể ngồi vững vàng trên vị trí trưởng lão Bắc gia. Tuy nhiên, khi hắn đối mặt với tu sĩ cùng cấp, nếu đối phương có khế ước thú, chắc chắn hắn sẽ thua. Huống hồ, cấp bậc của yêu thú và cảnh giới của người tu chân là ngang nhau, ví dụ như một yêu thú cấp chín tương đương với một tu sĩ Độ Kiếp kỳ, trong người có nhiều yêu thú cao cấp thì chẳng khác nào có nhiều tu sĩ cao giai giúp đỡ.

Có thể thấy được, khế ước thú là rất quan trọng!

Tuy Bắc Vũ Phong tức giận nhưng vẫn phải bất đắc dĩ ngồi ở một bên, thở phì phì trừng mắt nhìn Âm Tế Thiên ăn.

Hắn rất buồn bực! Một phế vật bị hủy linh căn, làm sao lại có bản lĩnh đến nỗi khiến khế ước thú cùng người khế ước mất đi liên hệ *** thần.

Nếu như nói chuyện này không liên quan gì đến Tịch Thiên. Vậy thì, lúc Tịch Thiên vừa hô lên muốn bọn họ phải ba quỳ chín lạy mới có thể khế ước với yêu thú, liền ngay lập tức, túi thú của các trưởng lão đều có dị động, thậm chí khế ước thú không được lệnh chủ nhân đã tự ý thoát ra, chạy đi mất. Bỏi vậy, không có liên quan đến Tịch Thiên thì còn liên quan đến ai?

Bắc Vũ Phong lo nghĩ cả đêm, cảm thấy chuyện này nhất định do Âm Tịch Thiên làm ra, cho nên hắn mới tìm đến đây.

Âm Tế Thiên vừa chậm rãi ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất với Bắc Dực Đồng: “Cái Đồng mệnh chú phù lục mua được hôm qua ấy, ngươi định dùng thế nào?”

Bắc Vũ Phong nghe Âm Tế Thiên nhắc đến Đồng mệnh chú phù lục, hừ lạnh một tiếng! Nếu không do Đồng mệnh chú phù lục thì sẽ không phát sinh nhiều sự tình như thế này.

Mắt Bắc Dực Đồng sáng lên hàm hồ nói: “Còn cần chọn ngày tốt đã!”

Âm Tế Thiên nhăn mi: “Phiền toái như vậy?”

Bắc Dực Đồng không đáp.

Âm Tế Thiên lại nói: “Đúng rồi! Ta nói cho ngươi một việc!” Hắn nhanh chóng cúi đầu, kề sát bên tai Bắc Dực Đồng, nhỏ giọng kể lại vụ việc Thần sử và Thôn trưởng có quen biết.

Bắc Vũ Phong liếc thấy vẻ mặt thần bí của bọn họ, liền vội ngểnh tai lên. Nhưng tiếc là chẳng nghe thấy gì.

Mày Bắc Dực Đồng càng ngày nhíu chặt, nghe Âm Tế Thiên nói xong, nghi hoặc: “Thật kỳ quái!”

Âm Tế Thiên gật gù: “Ta cũng thấy kì quái!” Hiện tại hắn hoài nghi Thôn trưởng đang nói dối, rất có thể Thần sử không hề giết chết những người đến Duyên sơn hôm nọ. Nhưng nếu Thần Sử không có, thì sao lại chạy tới tìm hắn?

Thôn trưởng và Thần sử có quan hệ gì? Qua cách bọn họ nói chuyện với nhau, chắc chắn không phải là kẻ thù mới đúng.

Bắc Dực Đồng cũng không nghĩ ra nguyên nhân, đành dặn dò: “Về sau ngươi hạn chế đến đó đi!”

Bắc Vũ Phong vừa tò mò, lại nghe không hiểu bọn họ nói gì, rốt cục chịu không nổi hỏi: “Các ngươi ăn xong chưa?”

Bắc Dực Đồng nhìn Bắc Vũ Phong mất hết kiên nhẫn, nói với Âm Tế Thiên: “Ta đi luyện đan, ngươi không có chuyện gì thì đừng rời khỏi phủ!”

Nhóc lo lắng chuyện ngày hôm qua lại xảy ra, bèn dặn dò thêm: “Còn có, nếu muốn đi đâu, nhớ nói với người trong phủ một tiếng!”

Âm Tế Thiên buồn cười nhéo mũi nhóc: “Ngươi càng ngày càng dong dài!”

Bắc Dực Đồng hôn hôn Âm Tế Thiên một chút, sau đó nhân cơ hội xẹt qua tai hắn, nhỏ giọng: “Đừng đùa ra lửa!”

Dù sao Bắc Vũ Phong cũng là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, chỉ cần tùy ý phóng ra uy áp cũng có thể nháy mắt lấy mạng người thường.

Âm Tế Thiên gật gật đầu: “Ta sẽ có chừng mực!”

Bắc Dực Đồng xoay người, thản nhiên nói với Bắc Vũ Phong: “Ta đi luyện đan!”

Nhóc tin rằng chỉ cần Tịch Thiên không chọc tức Bắc Vũ Phong quá đáng, hắn cũng sẽ nể mặt nhóc mà không làm khó Tịch Thiên.

“…” Râu mép Bắc Vũ Phong giật giật, trừng mắt nhìn Bắc Dực Đồng đi mất. Dặn dò vợ mình nhiều như thế, nhưng chỉ nói với thúc thúc của mình bốn chữ!

Âm Tê Thiên gọi Bắc Thận dọn chén bát trên bàn đi, uống một ngụm trà, mới trêu tức hỏi: “Không biết Phong trưởng lão cùng một người ngay cả làm lô đỉnh cũng không xứng như ta, có chuyện gì để nói?”