Thừa Ân điện ở phía tây Tê Hoàng cung, nghe nói là vì Trương Thục phi thích yên tĩnh, cho nên Phù Kiên đặc biệt sai người tìm một cung viện u tĩnh trong cung, ban thưởng danh Thừa Ân, để cho Trương Thục phi an tâm ở lại trong đó.
Phù Trừng bước vào Thừa Ân điện, quả thật cảm thấy nơi này có chút thanh tĩnh -- dọc theo cung tường là một hàng trúc xanh, cho dù vào ngày thu, vẫn luôn xanh tươi, hôm nay trời lại đổ mưa phùn, tẩy rửa lá trúc xanh biếc giống như ngọc phỉ thúy, làm cho người ta nhịn không được phải ghé mắt liếc nhìn vài lần.
Những giọt nước đọng trên mái hiên, rơi xuống thềm đá, thanh âm rõ ràng khiến cho Phù Trừng cảm thấy kinh hãi.
"Nương nương ở bên trong, Tiểu Đồng Tử, đi vào đi." Nội thị phân phó xong, cầm lấy chiếc ô trong tay Phù Trừng, đặt sang một bên,"Đừng để nương nương chờ lâu."
"Dạ." Phù Trừng hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu bước vào trong điện.
"Cạch!"
Cửa điện phía sau đột nhiên đóng lại, Phù Trừng vội vàng quay đầu," Này... Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì?"
"Bổn cung mới là người muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Thanh âm mềm mại đáng yêu từ trong điện vang lên, trong giọng nói tuy rằng không mang theo tức giận, lại làm cho người nghe cảm thấy run sợ.
Phù Trừng nắm chặt tay xoay người lại, đối mặt với nữ tử đang ngồi trên điện, mặc cẩm bào màu đỏ lửa nặng nề quỳ xuống hành lễ, "Nô tài, tham kiến Thục phi nương nương."
Nữ tử mặc cẩm bào liếc mắt nhìn Phù Trừng một cái, chậm rãi đứng lên, đi tới trước người Phù Trừng.
Một đôi giầy cung thêu hình chim ưng màu đỏ ánh vào mi mắt Phù Trừng, giống như hai đám mây lửa, đi xoay quanh Phù Trừng một vòng, rồi lại đứng ở Phù trước người Trừng.
Ngón tay mềm mại của nữ tử mặc cẩm bào đột nhiên nắm lấy cằm của Phù Trừng, bắt buộc Phù Trừng ngẩng mặt lên, đối diện với dung nhan của nữ tử mặc cẩm bào.
Nếu nói Mộ Dung Yên giống như hàn thủy, luôn lạnh lùng băng lãnh, như vậy Thục phi Trương Linh Tố trước mắt giống như là một đoàn lửa, sự nhiệt liệt trong đôi mắt luôn có thể dễ dàng kích thích tiếng lòng của đối phương.
Mày liễu nhướng lên, đôi gò má phấn hồng nhuộm một tầng sắc chiều sáng rực, chỉ thấy khóe miệng đỏ au của Trương Linh Tố cong lên,"Chậc chậc, quả nhiên là một tiểu nội thị tuấn tú, nếu đổi lại là bổn cung, cũng nhịn không được muốn yêu thương một chút."
"Nương nương..." Phù Trừng muốn cúi đầu, luôn cảm thấy bị nàng nhìn như vậy, rất là xấu hổ.
"Tiểu Đồng Tử." Trương Linh Tố bỗng nhiên tới gần Phù Trừng, hơi thở gần trong gang tấc,"Từ trước đến nay bổn cung thích nghe nói thật, nếu như ngươi nói thật với bổn cung, bổn cung cam đoan, sau này ở trong cung, không ai dám làm khó dễ ngươi."
Tâm tư Phù Trừng xoay chuyển, không biết nên tiếp lời Trương Linh Tố như thế nào.
Đột nhiên Trương Linh Tố mỉm cười sâu kín, ngón tay vuốt ve đùa nghịch dọc theo cần cổ Phù Trừng, "Tiểu Đồng Tử, nơi này của bổn cung đang cần một công công quản sự, nếu như ngươi là người thông minh, cũng nên biết bổn cung muốn hỏi cái gì đi?"
Phù Trừng bị Trương Linh Tố làm cho cảm thấy thật nhột, nâng lên gương mặt đã đỏ bừng,"Nô tài...Nô tài không biết nương nương muốn hỏi cái gì..."
"Thật sự không biết sao?" Trong phút chốc cầm bào màu đỏ của Trương Linh Tố rơi xuống đất, đầu vai tuyết trắng tiến nhập vào ánh mắt Phù Trừng, khiến cho Phù Trừng sợ tới mức vội vàng cúi đầu, thầm kêu không ổn.
"Nương nương...Ngày thu giá rét, vẫn là...Đem xiêm y mặc vào..." Phù Trừng vội vàng vươn tay cầm lấy cẩm bào đỏ thẫm, vừa mới cong thắt lưng xuống, liền bị đôi tay như rắn nước của Trương Linh Tố gắt gao ôm lấy vòng eo.
Phù Trừng theo bản năng muốn tránh ra, bỗng nhiên nghĩ lại, nếu như động thủ tránh ra, chẳng phải là sẽ làm bại lộ chuyện mình biết võ công? Chỉ có thể lộ ra một bộ dáng kinh ngạc, cầu xin nói: "Nương nương, đừng...Đừng như vậy...Nô tài...Nô tài sẽ giảm thọ!"
Hai tay Trương Linh Tố sờ soạng dọc theo thân mình Phù Trừng trượt xuống, Phù Trừng kinh sợ vội vàng buông cẩm bào ra, gắt gao giữ chặt lấy hai tay của nàng, trái tim đập phá lệ lợi hại.
Chỉ nghe thấy tiếng cười của Trương Linh Tố vang lên,"Trách không được Hiền phi sủng ái ngươi như vậy, thì ra trên người ngươi còn có nơi không thể sờ tới a..."
Bỗng nhiên Phù Trừng hiểu được ý tứ của Trương Linh Tố, thì ra nàng tưởng rằng mình là nam sủng do Mộ Dung Yên đưa vào cung, một khi đã như vậy, không bằng đâm lao thì phải theo lao, dựa theo lời nói của nàng, tìm cơ hội rời khỏi Thừa Ân điện.
"Nương nương...Nô tài..."
"Suỵt..." Trương Linh Tố đột nhiên thu tay lại, lẳng lặng đi tới trước mặt Phù Trừng, lại cẩn thận đánh giá nàng một phen,"Bỗng nhiên bổn cung cảm thấy..." Đang nói liền cố ý dừng lại một chút, nhiệt liệt trong đôi mắt của Trương Linh Tố làm cho Phù Trừng kinh hãi, "Ngươi nhất định là một tiểu nô tài rất biết hầu hạ người khác."
"Nương nương..." Phù Trừng vội vàng lui về phía sau vài bước, gắt gao tựa người vào cửa điện đóng kín, "Nô tài bất quá chỉ là một tục nhân, không dám làm bẩn quý thể của nương nương."
Trương Linh Tố che miệng cười nói: "Ha ha, ngươi đã có lá gan làm bẩn Mộ Dung Hiền phi, nếu như việc này truyền ra ngoài, ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ xử trí ngươi như thế nào?" Nói xong, Trương Linh Tố tới gần Phù Trừng, yêu thích mà xoa lên gương mặt Phù Trừng,"Nếu đã dám làm lần đầu tiên, vì sao không dám làm lần thứ hai? Thứ Mộ Dung Yên có thể cho ngươi, bổn cung cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi nghe lời bổn cung..."
Phù Trừng vội vàng lắc đầu nói: "Nương nương, nô tài bất quá chỉ là một nội thị nho nhỏ, thỉnh nương nương...Thỉnh nương nương..." Giọng nói nghẹn lại, hai chữ phía sau, cũng không thể nói thành lời.
Một nội thị nho nhỏ, làm sao có thể nói với sủng phi của Hoàng thượng hai chữ "Tự trọng"?
"Thỉnh bổn cung thế nào?" đầu ngón tay của Trương Linh Tố chạm lên mặt Phù Trừng, chưa từng thấy nam tử nào có làn da trắng mịn như vậy, cũng chưa từng có một nam tử nào giống như hắn vậy, làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ.
Cảm giác khác thường dâng lên trong lòng, khóe miệng Trương Linh Tố nhẹ cong lên, tay kia đột nhiên tháo nút thắt trên yếm, bộ ngực sữa bán lộ ra, tăng thêm phần quyến rũ, mùi thơm cơ thể trên người xông vào mũi.
Phù Trừng vội vàng xoay mặt đi,"Nương nương...Buông tha cho nô tài đi..."
Trương Linh Tố có chút tiếc hận lắc lắc đầu, nói: "Hôm nay bổn cung cho ngươi hai con đường, vốn định hảo hảo yêu thương một tiểu nội thị thú vị như ngươi một chút, chỉ tiếc...Chậc chậc...Xem ra ngươi là nguyện chết cũng không muốn theo bổn cung, có phải hay không?"
Phù Trừng cắn chặt răng,"Nương nương, nô tài vào cung chính là..."
"Xuống Diêm vương rồi nói đi." Ngón tay Trương Linh Tố không mang theo chút lưu luyến nào mà rời khỏi hai má Phù Trừng,"Người tới!"
"Dạ!"
Phù Trừng chỉ cảm thấy sau lưng bị cửa điện đột nhiên bật mở va chạm vào thật mạnh, lảo đảo một cái gục xuống, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy mười tên thị vệ đã rút kiếm chỉ về phía yết hầu của Phù Trừng.
"Các ngươi..." Phù Trừng chật vật đứng lên, trừng mắt lạnh lùng nhìn thị vệ, vừa định để lộ thân phận, một câu "Làm càn", vuột đến bên miệng, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn đè nén xuống.
Không đến thời khắc cuối cùng, vạn vạn không thể để lộ thân phận, nếu không, một khi phụ hoàng hỏi đến nguyên do, chính mình làm sao có thể giải thích chuyện trở vể cung chứ?
Trương Linh Tố một bên chậm rãi mặc lại cẩm bào đỏ thẫm, một bên lạnh lùng nhìn Phù Trừng,"Tiểu Đồng Tử vừa rồi dám vô lễ với bổn cung, kéo xuống..."
"Khoan đã."
Thanh âm quen thuộc vang lên, Phù Trừng theo giọng nói phát ra quay lại, liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp màu thủy lam đứng thẳng ở ngoài điện -- Đàn Hương che ô cho Mộ Dung Yên, khóe miệng Mộ Dung Yên thản nhiên mang theo một chút ý cười lạnh nhạt, chậm rãi đi tới.
"A." Trương Linh Tố kéo lại vạt áo, nghênh đón,"Ngọn gió nào đưa Mộ Dung tỷ tỷ tới đây thế này..." Nói xong, cúi đầu không mặn không nhạt nhìn thoáng qua Phù Trừng,"Xem ra Tiểu Đồng Tử này quả nhiên là bảo bối."
Mộ Dung Yên đi tới bên cạnh Trương Linh Tố, hai người đứng song song bên cạnh nhau, liền càng cảm thấy Mộ Dung Yên gầy yếu tái nhợt.
"Linh Tố muội muội, tuy rằng trong cung này thỉnh thoảng thiếu đi một tiểu nội thị cũng không phải việc gì lớn, chính là nếu như việc này để cho Hoàng hậu nương nương biết được, nhất định sẽ phải trách chúng ta một hai câu, không tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa, thậm chí...Không coi ai ra gì." Mộ Dung Yên cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng,"Đứng đầu hậu cung này, chung quy vẫn là Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ trong lòng Linh Tố muội muội ngươi không nghĩ như vậy sao?"
Đôi mắt trong trẻo của Trương Linh Tố hướng tới thoáng nhìn qua Mộ Dung Yên,"Lời này của Mộ Dung tỷ tỷ có thể chiết giết muội muội a, Linh Tố làm sao dám không đem Hoàng hậu nương nương đặt ở trong lòng chứ?"
"Ân?" Mộ Dung Yên nhẹ nhàng dùng giọng mũi ứng một câu, ánh mắt dừng ở trên người Phù Trừng,"Vậy đầu của Tiểu Đồng Tử, bổn cung có thể mang đi rồi chứ?" Nói xong, Mộ Dung Yên phất tay cho lui mười tên thị vệ, cúi người tự tay nâng Phù Trừng dậy, nhíu mi nhẹ nhàng phủi bụi trên xiêm y của nàng,"Sao lại không cẩn thận như vậy, đều làm dơ ấm y ta đưa cho ngươi."
Trong thanh âm thản nhiên trách cứ đó, vừa vặn làm cho Phù Trừng cảm thấy ấm áp, chính là kinh ngạc nhìn sườn mặt của Mộ Dung Yên, thậm chí còn thất thần.
Mộ Dung Yên hơi hơi nhíu mi, làm như cảm thấy được sự nhiệt liệt trong ánh mắt Phù Trừng, đôi mắt lạnh như băng liếc mắt quét qua Phù Trừng một cái, làm cho Phù Trừng thu liễm vài phần.
"Không ngờ Mộ Dung tỷ tỷ thế nhưng lại thương tiếc nô tài như vậy..." Trương Linh Tố nói ra nhẹ nhàng chậm rãi, Hai chữ "thương tiếc " lại tựa hồ có thâm ý khác.
Mộ Dung Yên nâng mắt chống lại đôi mắt của nàng, cười nói: " Nô tài cũng là người, chúng ta cũng là người, khác biệt có bao nhiêu, chúng ta nên tự mình hiều rõ."
Bất quá đều là Công chúa mất nước, cũng đều là nô tài dưới thân Phù Kiên.
Trương Linh Tố nghe thấy những lời này được nói ra, nét tươi cười cứng đờ, cười lạnh nói: "Mộ Dung tỷ tỷ, ngươi cũng nói, chúng ta đều là người, chúng ta vẫn là phi tử của Hoàng thượng..." Thanh âm liền mạch, Trương Linh Tố cố ý kéo vạt áo một chút,"Nếu như Hoàng thượng biết được hôm nay Tiểu Đồng Tử khinh bạc bổn cung, ngươi nghĩ Hoàng thượng có thể bỏ qua cho hắn hay không?"
"Linh Tố muội muội nói cũng đúng a." Mộ Dung Yên nặng nề thở dài, từng bước lùi về phía sau, bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi,"Ai nha!"
Nội thị, cung nữ, thị vệ ngoài điện đều khẩn trương nhìn về phía Mộ Dung Yên --
Ngoại bào màu thủy lam đột nhiên trượt xuống, bên trong một chiếc áo cánh ve mỏng manh loáng thoáng bọc lấy khối thân thể lung linh, chiếc yếm hoa sen màu xanh nhạt phá lệ chọc người động tâm.
"Nương nương!" Phù Trừng vội vàng nhặt ngoại bào lên, hai tay quấn chặt lấy thân thể của nàng, trong lòng cảm thấy chua xót khó chịu,"Người đây là..."
"Nương nương tha mạng!" Nội thị, cung nữ, thị vệ đều quỳ xuống.
Trương Linh Tố kinh ngạc vô cùng nhìn vào Mộ Dung Yên,"Ngươi..."
Mộ Dung Yên kéo chặt vạt áo, mỉm cười đi về phía Trương Linh Tố, nghiêng mặt nhẹ giọng nói ở bên tai nàng: "Ngươi biết diễn trò, bổn cung cũng biết...Ngươi giết một Tiểu Đồng Tử, ta liền giết sạch toàn bộ nội thị trong Thừa Ân điện của ngươi! Chúng ta thử một lần, xem ai là người có thể cười đến cuối cùng?"
"Ngươi ngoan*!" Trương Linh Tố hung hăng cắn răng, lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Yên một cái.
(*Tâm ngoan thủ lạt: thủ đoạn ngoan độc)
"Vừa rồi là bổn cung không cẩn thận, các ngươi đều đứng lên đi." Mộ Dung Yên phất tay nói xong, ánh mắt rơi vào gương mặt Trương Linh Tố,"Linh Tố muội muội, bổn cung nghĩ, chuyện hôm nay giữa ngươi và Tiểu Đồng Tử, cũng chỉ là hiểu lầm đi?"
"Đúng...Là hiểu lầm..." Trương Linh Tố cắn môi, hung hăng oan trách liếc nhìn Phù Trừng một cái.
Mộ Dung Yên nhẹ nhàng cười,"Bổn cung còn chờ Tiểu Đồng Tử đưa thuốc." Nói xong, Mộ Dung Yên phất tay với Phù Trừng nói,"Nhanh chóng đi sắc thuốc đi, bổn cung ở Tê Hoàng cung chờ ngươi."
"Dạ." Phù Trừng cúi đầu thật mạnh, xoay người lui xuống.
Mộ Dung Yên, ân cứu mạng lần này của ngươi, ta nên trả lại ngươi như thế nào đây?
Nhìn Phù Trừng bình yên đi xa, Mộ Dung Yên vươn tay đạt lên cánh tay Đàn Hương, lạnh lùng nói: "Bổn cung cảm thấy mệt mỏi, Đàn Hương, đỡ bổn cung hồi cung nghỉ ngơi."
"Dạ." Đàn Hương cúi đầu nâng cánh tay Mộ Dung Yên, khom người nói với Trương Linh Tố: "Nô tỳ cáo lui."
Trương Linh Tố lạnh lùng phất tay, cao giọng nói: "Hồng Loan, bổn cung muốn ăn điểm tâm, nhanh chóng đi ngự thiện phòng đưa điểm tâm đến!"
"Dạ!"Cung nữ có đôi mắt phượng gọi là HồngLoan vội vàng lên tiếng trả lời, chạy về phía ngự thiện phòng.