Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 78: Nghiệp Thành nguy hiểm





Phù Trừng xuất chinh, Mộ Dung Xung muốn đi theo, bị Phù Trừng cự tuyệt.
Mộ Dung Xung tức giận mang theo một vạn binh mã thỉnh chỉ về Bình Dương, cũng không từ bỏ ý định lặng lẽ mang theo một ngàn kỵ binh một đường đi theo đại quân của Phù Trừng đi tới ô ngoại Nghiệp Thành.
Phù Trừng biết Mộ Dung Xung lặng yên mang binh đi theo phía sau, sau khi đóng quân ngay tại chỗ, một mình mình ngựa ra khỏi doanh địa, chạy vào trong phạm vi tầm mắt của Mộ Dung Xung.
"Nếu Phò mã đã dám đi theo, sao không dám đi ra gặp mặt?" Phù Trừng kéo chặt dây cương, đứng nói vọng vào phía sâu trong khu rừng mờ mịt phủ đầy tuyết trắng.
Mộ Dung Xung chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là thúc ngựa từ chỗ sâu trong rừng rậm đi ra, thân thiết nhìn Phù Trừng, "Phò mã lo lắng cho thê tử, chẳng lẽ không nên sao?"
"Thê tử là thân nhân, tỷ tỷ cũng là thân nhân, mẫu phi tính ra, cũng coi như là thân nhân của ngươi." Phù Trừng giục ngựa tiến đến, thanh âm đột nhiên trầm xuống, khiến cho chỉ có hai người mới nghe thấy rõ ràng, "Lần này ngươi mang binh rời khỏi Trường An, liền không còn ai để cho Thái tử Phù Hoành phải dè chừng, ngươi để cho tình cảnh của Thanh Hà và mẫu phi ở trong cung trở nên rất nguy hiểm, nếu như các nàng xảy ra chuyện gì, bổn cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Ta..." Mộ Dung Xung bừng tỉnh đại ngộ, lại vẫn không chịu nhận sai, "Nhưng mà, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, cả đời ta cũng sẽ hận chính mình!"
"Bổn cung cũng không phải là lần đầu tiên mang binh đánh giặc! Có thể xảy ra chuyện gì?" Phù Trừng lạnh lùng hỏi lại, "Nếu như Thanh Hà và mẫu phi có chuyện, lúc đó bổn cung và ngươi liền ân đoạn nghĩa tuyệt!"
"Trừng...Công chúa! Ta trở về không phải được rồi sao?" Mộ Dung Xung suy sụp kéo dây cương, làm bộ như đang chuẩn bị hồi Trường An.
Phù Trừng hít vào một hơi, cũng không ngăn trở, cuối cùng chỉ nói một câu, "Máu mủ tình thâm, nàng bảo hộ ngươi nhiều năm, lúc này, chính là lúc ngươi nên bảo hộ nàng."
"Không cần điện hạ nhiều lời! Ta biết nên làm cái gì!" Mộ Dung Xung hung tợn quát lại, cho tới nay, người trong lòng ngươi nghĩ đến nhiều nhất vẫn là tỷ tỷ!
Phù Trừng nhìn hắn cưỡi ngựa đi xa, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, có Mộ Dung Xung tiến vào Trường An làm mọi người kinh sợ, Phù Kiên lại bị thương nằm trên giường, nhất thời không có khả năng thân cận Thanh Hà, bên kia cũng coi như là an toàn.
Vừa nghĩ đến, Phù Trừng ghìm ngựa nhìn hình dáng mờ ảo của Nghiệp Thành từ phía xa xa, lẩm bẩm nói: "Trương Linh Tố, lần này, thật sự là không thể bỏ qua cho ngươi nữa."
Cùng lúc đó, Trương Linh Tố cải trang làm phó tướng cùng Phù Phi đứng ở đầu tường Nghiệp Thành, nhìn đại kỳ mang chữ Tần từ xa xa, nhẹ nhàng mỉm cười.
"Trừng Công chúa quả nhiên là kì nữ tử, trong mấy ngày ngắn ngủi liền có thể phá tan phản quân ngăn trở, đem loạn quân Cù Bân trục xuống dưới Nghiệp Thành, hình thành thế cục bị động." Trương Linh Tố thán thưởng từ đáy lòng, không khỏi có chút tiếc hận, "Đáng tiếc a đáng tiếc."
Phù Phi gật đầu nói: "Khả năng lãnh binh của Trừng muội muội, quả thật hơn xa không ít Tướng quân, chính là, quân muốn thần tử*, phụ muốn tử vong, nếu như nàng không phải là thiên kim của đế vương, có lẽ sẽ không có tai kiếp như ngày hôm nay."
(*Vua muốn thần tử phải chết, cha muốn con phải vong)
"Điện hạ tính làm như thế nào?"
Phù Phi chỉ chỉ vào cửa thành, nói, "Đợi đến khi nàng mang binh vây giết Cù Bân, ta mang binh đánh ra khỏi thành, nghênh đón nàng vào thành."
"Chẳng lẽ điện hạ không muốn mượn đao giết người?" Trong lòng Trương Linh Tố cảm thấy Phù Phi thật ngu ngốc, "Nay Trừng Công chúa rất có uy vọng ở trong quân, điện hạ ở trước mặt mọi người hạ thủ, ngày sau điện hạ hoàn thành đại nghiệp, việc này nhất định sẽ bị mọi người lấy ra đàm tiếu."
"Ngươi cũng quá coi thường ta đi." Phù Phi cười đến kiên định, "Mấy năm nay, ta đã không còn là Trường Lạc công trước kia nữa. Đao kiếm không có mắt, ta tất nhiên sẽ không tự mình động thủ ở trong thành." Nói xong, ánh mắt liếc nhìn một cung thủ đứng ở đầu tường, "Ta kích động loạn quân truy kích ta, Trừng Công chúa nhất định sẽ mang binh ứng cứu, chờ đến khi nàng vào phạm vi tầm bắn của cung thủ, ta liền hạ lệnh loạn tên bắn chết."
"Chiêu đục nước béo cò này của điện hạ không tệ." Trương Linh Tố khẽ gật đầu, "Nếu như Trừng Công chúa không có mang binh ứng cứu thì sao?"
"Tất nhiên còn có chiêu sau." Phù Phi đắc ý cười, chỉ chỉ vào cửa thành, "Ta liền dẫn địch binh vào thành, nàng nhất định sẽ tiến vào trong thành giết địch. Đến lúc đó cửa thành vừa mở, ta ở trong thành mai phục sẵn cung thủ, một trận loạn bắn, nhất định có thể đem phản quân cùng nàng bắn chết."
"Nếu như nàng không tiến vào thành?"
Phù Phi nâng tay nhéo gương mặt Trương Linh Tố một chút, nói: "Bao vây tàn binh của nàng ở bên ngoài, để nàng liên tiếp trục xuất tàn binh ra khỏi bốn cửa thành, nếu không tránh ra thì không mở cửa."
"Nàng nhiều khả năng sẽ quay lại đại doanh ngoài thành nghỉ ngơi." Trương Linh Tố liên tục lắc đầu, cảm thấy kế sách này không có chút hữu dụng nào, "Ngươi đây là công nhiên phản bội nàng, đến lúc đó nếu như nàng không chết, trái lại sẽ đánh trả ngươi một quyển, cho dù ngươi có thủ dụ trong tay, để trấn an sự phẫn nộ của nhiều người, điện hạ cũng sẽ là người bị hy sinh."
Phù Phi không khỏi kinh hãi đến gương mặt trắng bệch, vội hỏi: " Vậy Tố Tố cho là, ta nên làm như thế nào?"
Trương Linh Tố nhìn đại kỳ Tần tự từ xa xa, lạnh lùng nói: "Lúc điện hạ ra khỏi thành, lực chú ý của loạn quân nhất định sẽ không đặt ở cửa Bắc Nghiệp Thành, đến lúc đó phân phó một ngàn tướng sĩ tâm phúc giả dạng làm loạn quân từ cửa Bắc đi ra, thiêu sạch đại doanh ở ngoại ô, chặt đứt đường lui của nàng."
"Như vậy..." Phù Phi nhếch miệng cười, "Nàng liền không còn đường lui rồi!"
"Dựa vào bản lĩnh của nàng, nhất định sẽ không chết." Trương Linh Tố thoáng nhíu mi, "Nếu như mượn đao giết người, cũng không ngại lại đưa những người khác tiến vào đi?"
"Ý của ngươi là..." Phù Phi hít vào một hơi, "Thông lệnh cho tướng sĩ đang trấn thủ ở quan ải phía Đông Nghiệp Thành giải giáp? Để Mộ Dung Thùy tiến vào nội cảnh Nghiệp Thành, tế bái tổ tiên?"
Trương Linh Tố gật đầu nói: "Không sai."
"Mộ Dung Thùy cũng không phải là đèn hết dầu, lần này dâng tấu xin mang binh hồi cố thổ để tế bái tổ tiên cũng bị phụ hoàng bác bỏ, còn đặc biết nghiêm lệnh cho ta chú ý trấn thủ quan ải phía Đông, sao có thể..."
"Rốt cuộc là Hoàng thượng bác bỏ, hay là Trừng Công chúa bác bỏ?" Trương Linh Tố đột nhiên cắt ngang lời nói của Phù Phi, "Điện hạ đừng quên, mấy ngày gần đây là ai đang giam quốc phê duyệt tấu chương?"
"A! vậy chẳng phải là...Chẳng phải là..."
"Hoàng thượng xưa nay độ lượng, làm sao ngay cả chuyện thần tử tế bái tổ tiên cũng không chuẩn tấu?" Trương Linh Tố cố ý thở dài, "Nếu như đổi lại là Hoàng thượng, ngươi nói hắn có thể không để cho Mộ Dung Thùy tế bái tổ tiên hay không?"
"Nói như vậy, ta có thể để cho bọn họ nhập quan?"
"Thứ nhất, nếu như Mộ Dung Thùy có tâm làm phản, nếu như Trừng Công chúa có tâm bình định, nhất định sẽ dẫn binh tập kích hắn đầu tiên, đến lúc đó tất nhiên lại có thêm một phần lực lượng muốn giết chết Trừng Công chúa. Thứ hai, nếu như Mộ Dung Thùy không có tâm làm phản loạn, Trừng Công chúa thấy hắn nhập quan, nhất định sẽ tiến binh buộc bọn hắn phải lui về, như vậy chắc chắn sẽ có xung đột. Nếu như Mộ Dung Thùy bị buộc tạo phản, điện hạ thu thập tàn binh nơi này, lại mang binh đánh ra khỏi thành, bên kia đã là lưỡng bại câu thương." Trương Linh Tố nói xong, chỉ chỉ cung thủ trên đầu tường, "Đến lúc đó, lại dùng kế đục nước béo cò, như vậy điện hạ không chỉ hoàn thành mật lệnh, lại còn bình ổn liên tiếp ba cuộc chiến loạn, Hoàng thượng nhất định sẽ mượn cơ hội phế truất Thái tử, lập điện hạ làm tân Thái tử."
"Tố Tố, có ngươi ở bên cạnh, lo gì đại nghiệp bất thành a!" Phù Phi vui mừng kêu lên một tiếng, lúc này vỗ tay nói: "Hảo! Ta dựa theo lời của ngươi mà hành động!"
"Điện hạ, thần thiếp có thể mượn điện hạ một binh khí để phòng thân không?" Trương Linh Tố bỗng nhiên ôn nhu mở miệng.
Phù Phi gật đầu hỏi: "Đoản đao?"
Trương Linh Tố liền nói ngay: "Khi còn nhỏ thần thiếp ở Lương quốc ngoại trừ học thuật cưỡi ngựa, cung thuật này cũng có được học một chút."
"Hảo." Phù Phi lập tức phân phó một cung thủ ở gần nhất gỡ trường cung và túi tên mang lên trên đầu tường thành.
Trương Linh Tố tiếp nhận trường cung và tên túi, ý cười đột nhiên thâm hiểm thêm vài phần.
Nếu như bức Trừng Công chúa nóng nảy, chỉ sợ nàng sẽ một mình đánh vào trong thành, một mũi tên trí mạng này, nói thế nào cũng phải do Trương Linh Tố nàng bắn ra.
Chỉ cần Trừng Công chúa đã chết, quân tâm Đại Tần hỗn loạn, liền có thể nhân cơ hội thoát khỏi Nghiệp Thành, một đường Nam hạ.
Nghiệp Thành vừa vỡ, Trường An liền đánh mất một tòa thành trì mấu chốt, đến lúc đó loạn binh xung quanh hoành hành, vây đánh Trường An, ngày Đại Tần sụp đổ, liền gần ngay trước mắt. Đến lúc đó, chỉ cần đến Kiến Khang, gặp Hoàng thúc Trương Thiên Tích, sứ mệnh của Công chúa Lương quốc như nàng coi như đã hoàn thành. Hoàng thúc Trương Thiên Tích cũng nên tuân thủ hứa hẹn năm đó, tìm được Yên nhi, ngày đoàn tụ, liền sắp tới.
Phù Phi si ngốc liếc nhìn miệng cười của nàng một cái, cười nói: "Tố Tố, chờ ta trở lại, tối nay, ta phải hảo hảo yêu thương ngươi một đêm mới được."
Nụ cười của Trương Linh Tố thoáng cứng đờ, gượng cười nói: "Vậy thần thiếp liền ở đây, chờ điện hạ trở về."
"Hảo!" Phù Phi cười ha ha, trong lòng tràn đầy suy nghĩ nên làm thế nào đem Trương Linh Tố đặt ở dưới thân mà chinh phạt.
Trống trận chợt lôi động, đại kỳ quân Tần từ xa xa bay lên, dưới nền tuyết trắng có vẻ phá lệ rõ ràng.
"Đến rồi!" Phù Phi kích động quát lớn, ấn kiếm chạy xuống dưới cửa thành, vừa chạy, vừa gọi to: "Nhanh chóng mở cửa, theo ta đánh ra khỏi thành, đánh tan phản quân!"
"Dạ!"
Cửa thành mở rộng, Phù Phi đột nhiên cúi lưng xuống, phân phó vài câu với phó tướng tâm phúc bên cạnh.
Lúc này phó tướng tâm phúc ôm quyền đáp ứng, mang theo một ngàn nhân mã chạy về phía cửa Bắc.
Phù Phi đắc ý mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Trừng muội muội, xin lỗi." Nói xong, liền mang theo ba ngàn kỵ binh Nghiệp Thành đánh ra ngoài.
Bên ngoài có một vạn nhân mã của Trừng Công chúa, bên trong có Phù Phi mang binh đánh ra, Cù Bân thầm kêu không ổn, nay hai mặt thụ địch, nhất định là tránh không được cái chết.
Chính là ngoan cố chống cự, sao có thể dễ dàng thúc thủ chịu trói? Cho dù có chết, bất luận này là Hoàng tử Đại Tần, hay là Công chúa Đại Tần, làm bị thương một người cũng là có lợi!
Vì thế, Cù Bân hạ lệnh toàn quân tử chiến đến cùng, các tướng sĩ xé rách ống tay áo, gắt gao bao lấy bàn tay cùng binh khí, muốn cùng quân Tần chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!
Vây quân như dã thú, ai binh liều mình tiên phong, binh pháp có câu, phải tránh đi mũi nhọn.
Trong lòng Phù Trừng hiểu được, khi đại quân cách phản quân một dặm, hạ lệnh chia làm hai cánh, tránh ra một con đường trực diện, để cho phản quân lao đến.
Lệnh vừa truyền xuống, không chỉ làm cho phản quân hỗn độn, ngay cả Phù Phi cũng không ngờ đến.
Khi người tuyệt vọng nhìn thấy một đường sinh cơ, ý chí liều chết chiến đấu lúc trước liền hao hụt đi mấy phần.
Phù Trừng thấy trận thế của phản quân tán loạn, lúc này hạ lệnh: "Toàn quân tiến lên, phá tan trận thế phản quân!"
"Dạ!"
Tướng sĩ tuân lệnh, kêu giết chấn thiên.
Phù Trừng tiên phong làm gương, dẫn đầu nhảy vào trận thế của phản quân, một kiếm chém về phía thủ lĩnh của Cù Bần.
"Hảo một cái Công chúa Đại Tần!"
Tư thế oai hùng của Phù Trừng làm cho Cù Bân không thể không tán thưởng một tiếng, tức khắc thu liễm tâm thần, nghiêng người tránh né trường kiếm của Phù Trừng, nâng tay dùng trường thương quét ngang về phía Phù Trừng.
Thân mình Phù Trừng nghiêng đi, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, trường kiếm một khắc cũng không ngừng lại mà chém về phía thủ lĩnh của Cù Bần.
Cù Bânnhịn không được lại tán thưởng một câu, nhìn kỹ gương mặt của vị Công chúa Đại Tần này, rõ ràng là còn trẻ, tóc mailại sớm bạc trắng, ở độ tuổi này liền có được một thân bản lĩnh như vậy, nhất địnhđã chịu không ít cực khổ -- bởi vì ngươi là Công chúa Đại Tần, nếu không, được làmbằng hữu trên giang hồ, cũng coi như là có được một chuyện vui.