Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 76: Lãnh binh chinh chiến





Đinh Linh Nhân Cù Bân nhiều ngày vây công ở ngoài Nghiệp Thành, Phù Phi vẫn tránh né chiến tranh không ra khỏi thành, muốn đem chiến cuộc kéo dài đến mùa đông, cứ như vậy, phản quân thiếu y thiếu lương, sẽ có người chết đói, chết rét, đến lúc đó tiến đánh ra khỏi thành, nhất định có thể nhận được hiệu quả khi tập kích bất ngờ.
Trương Linh Tố khoác áo lông, nằm dựa trên giường nhỏ, chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
Vừa qua mấy ngày liền theo đoàn quân chạy về Nghiệp Thành, thân mình vẫn là cảm thấy có chút mệt mỏi, huống chi, còn phải chú ý nói chuyện lấy lòng Phù Phi, hiếm khi có được một khắc thanh tĩnh, nàng cần lẳng lặng suy nghĩ một chút, con đường sau này, nên đi như thế nào?
"Tố Tố! Tố Tố!" Thanh âm của Phù Phi vang lên ở ngoài cửa, không đợi nàng ngồi dậy, Phù Phi đã bị kích động đẩy cửa đi vào, trong tay nắm chặt một cái túi gấm tinh xảo.
"Nhìn vẻ mặt vui mừng của điện hạ, chẳng lẽ phản loạn Cù Bân ngoài thành đã bị trấn áp xuống?" Trương Linh Tố có chút kinh ngạc nhìn Phù Phi kích động tươi cười, nếu như phản loạn bên ngoài bị trấn áp xuống, chỉ sợ nàng liền khó có thể thoát thân khỏi Nghiệp Thành.
Phù Phi liên tục xua tay, đưa túi gấm tinh xảo cho Trương Linh Tố, cười nói: "Tố Tố, ngươi xem đây là cái gì?"
Trương Linh Tố nhận lấy, mở túi gấm ra, chỉ thấy trong đó có một mảnh lụa long bào. Trương Linh Tố đem mảnh lụa long bào mở ra, chỉ thấy phía trên viết chi chít mấy hàng chữ nhỏ, cẩn thận đọc qua, không khỏi kinh thanh nói: "Hoàng thượng muốn phế Thái tử lập ngươi?"
Phù Phi đắc ý gật đầu, cười nói: "Không sai, chính là phải có thứ để trao đổi."
"Ám sát Trừng Công chúa." Trương Linh Tố đọc ra những chữ viết phía trên mảnh lụa long bào, không khỏi hít vào một hơi, việc này chỉ sợ không có đơn giản như vậy!
Nhưng mà vừa nghĩ lại, nếu như Phù Phi giết Phù Trừng, Thanh phi và Phù Phi nhất định sẽ rơi vào thế không đội trời chung, người ngồi thu ngư ông đắc lợi cũng chỉ có một mình Phù Kiên, đến lúc đó một nhà bọn họ càng đấu đến gay gắt, liền không còn ai chú ý đến Trương Linh Tố nàng.
Mặc kệ việc này là thật hay là giả, chỉ cần có thể làm, mặc kệ tính toán như thế nào, đều có lợi cho Trương Linh Tố nàng! Có lẽ, còn có thể tìm được một cơ hội tốt, thật sự rời khỏi nơi này, đến Mạc Bắc tìm kiếm Yên nhi.
Phù Phi cầm lấy tay Trương Linh Tố, cười nói: "Tố Tố, ngươi yên tâm, long bào này tuyệt đối là thật, sau này ta lấy long bào này làm chứng, sau khi mọi chuyện hoàn thành, chính là Thái tử của Đại Tần!"
"Thần thiếp tin tưởng điện hạ có năng lực này." Trương Linh Tố nhíu mi nhìn Phù Phi, hình như có chút ưu tư, "Chính là, nay Trừng Công chúa ở Trường An xa xôi, điện hạ lại phụng hoàng mệnh bình định ở Nghiệp Thành, thử hỏi làm sao có thể ám sát Trừng Công chúa?"
Phù Phi hít vào một hơi, nói: "Một khi lão nhân đã an bài như vậy, nhất định còn có những hành động khác, chỉ cần Trừng Công chúa rời khỏi Trường An, ta liền có cơ hội ám sát nàng."
"Trừng Công chúa có một thân võ nghệ cao cường, ngươi đừng coi thường nàng." Trương Linh Tố vội vàng lắc đầu, "Điện hạ phải cẩn thận khắp nơi, nửa đời sau của thần thiếp, chỉ có thể dựa vào điện hạ đau thương." Nói xong, hai tay Trương Linh Tố ôm lấy cổ Phù Phi, cười đến vô cùng mị hoặc.
Tâm thần Phù Phi rung động, đem Trương Linh Tố hung hăng ôm vào trong lòng, gật đầu nói: "Tố Tố yên tâm, chờ đến một ngày khi ta đăng cơ, chắc chắn sẽ phong ngươi làm Hoàng hậu!"
"Như vậy, thần thiếp tạ chủ long ân trước." Trương Linh Tố mềm mại nói xong, hôn một cái lên mặt Phù Phi.
Phù Phi tâm hoa nộ phóng, đem Trương Linh Tố ôm lấy càng chặt, lần này, hắn khổ tâm chờ đợi nhiều năm như vậy, chung quy là có được hồi báo rồi!
Trừng nhi muội muội, lúc này, ngươi không thể trách đại ca!
Cùng tháng đó, Phù Kiên ngồi trên long sàn hạ chỉ, sắc lệnh Thanh phi thay Hoàng hậu cầm quyền hậu cung, mỗi ngày phụ trách đem tấu chương từ các nơi đưa đến trước mặt Phù Kiên, cùng phê duyệt tấu chương.
Đồng thời, Phù Kiên hạ lệnh Trấn quốc Công chúa Phù Trừng suất lĩnh một vạn tinh binh gấp rút tiếp viện Nghiệp Thành, trong vòng một tháng, phải trấn áp phản loạn Cù Bân, quét sạch loạn quân ở phụ cận Trường An.
Ý chỉ đến quá bất ngờ, khiến cho Thanh phi và Phù Trừng đều vô cùng kinh hoảng.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, này coi như là cơ hội tốt để lập cứ điểm ở ngoài thành, Thanh phi tin rằng, dựa vào năng lực của Phù Trừng, trấn áp phản loạn Cù Bân, nhất định là không thành vấn đề. Hiếm khi có đươc loại cơ hội để Trừng nhi tăng cao uy vọng, lần này, nhất định phải thắng thật thuyết phục, ván cờ sau này, liền càng dễ dáng kết thúc.
Trong Lan Thanh các, Phù Trừng uống cạn trà ấm trong chén, cười nói: "Mẫu phi không cần lo lắng, chuyến đi này, nhất định sẽ không có việc gì."
Thanh phi nhẹ nhàng mà vuốt vuốt phần tóc mai bạc trắng của Phù Trừng, gương mặt anh khí này, là càng ngày càng giống hắn trước kia, bất giác có chút thất thần, "Trừng nhi, nương ở trong cung chờ con trở về."
"Ân, những ngày con không có ở đây, mẫu phi phải chiếu cố tốt bản thân." Phù Trừng có chút lo lắng đến thân thể của nàng, "Hôm nay khí trời lạnh lẽo, trăm ngàn lần đừng để bị cảm lạnh."
Thanh phi gật gật đầu, "Lần này mặc theo Phi hạc giáp của con đi, miếng hộ tâm của giáp y này rất là chắc chắn, nương cũng an tâm hơn một chút."
"Hảo! Lần này, con nhất định phải làm cho trên dưới Đại Tần đều phải khiếp sợ, nể phục khả năng lĩnh quân bình định của con!"
Thanh phi hiểu ý mỉm cười, nắm tay Phù Trừng, tựa hồ có chút không đành lòng.
Phù Trừng mỉm cười nói: "Mẫu phi, yên tâm, con về cung thu thập quần áo trước, một lát sau lại đến nói chuyện cùng mẫu phi, được không?"
Thanh phi ngầm đồng ý mà gật gật đầu, nhìn Phù Trừng vội vã rời khỏi Lan Thanh các.
Thanh phi chờ đến khi Phù Trừng đi ra khỏi tầm mắt, phân phó Hồng Loan: "Hồng Loan, giúp ta truyền Hứa Thái y đến thỉnh mạch."
"Dạ."
Không lâu sau, Hứa Thất Cố liền mang hòm thuốc đi theo Hồng Loan đến Lan Thanh các.
"Tham kiến nương nương." Hứa Thất Cố hướng Thanh phi chắp tay cúi đầu.
Thanh phi phất tay ý bảo Hồng Loan pha trà, cho lui cung nữ nội thị dư thừa, mới mở miệng nói: "Hôm nay Mộ Dung Yên có uống chén thuốc bột rết không?"
Hứa Thất Cố buồn bã thở dài, gật đầu nói: "Nàng đã nghĩ xong con đường phải đi sau này, làm sao lại do dự? Chén thuốc hôm nay, uống không dư một giọt nào."
"Mộ Dung Xung này có một vị tỷ tỷ như vậy, coi như là may mắn của hắn." Trong giọng điệu của Thanh phi có chút tiếc hận, "Nếu nàng có thể đưa cho Trừng nhi một cái thanh danh, bổn cung tất nhiên cũng sẽ không làm khó xử một lòng muốn bảo hộ đệ đệ của nàng."
"Ý của nương nương là?"
"Mấy ngày nay, để nàng trò chuyện cùng Trừng nhi, bởi vì tạm thời còn chưa thể trở mặt với Mộ Dung Xung." Nói xong, Thanh phi trầm ngâm một lát, nói tiếp: "Bàn cờ này còn cần một người đứng ra, giúp bổn cung làm đao phủ. Tính tới tính lui, Mộ Dung Xung là lựa chọn thích hợp nhất -- mượn tay của hắn, giết sạch tôn thất Đại Tần, cuối cùng để Trừng nhi xuống tay." Âm lãnh cười cười, Thanh phi nhìn về phía Hứa Thất Cố, "Thất Cố, đến lúc đó, mạng nhỏ của Mộ Dung Xung, sẽ để ngươi cứu một lần, tuy rằng không thể để cho hắn chết thật, nhưng mà không thể để cho hắn bình yên vô sự, chung quy vẫn là tàn phế thì tốt hơn."
"Hạ quan nhất định sẽ tuân lệnh hành sự."
"Hoàng tử Đại Yên báo thù, niệm tình Trừng nhi là thê tử kết tóc, không nỡ xuống tay. Chờ hắn giết hết tôn thất Đại Tần, Trừng nhi lại ra tay giết chết-- tổng thể này, coi như là một lần thu quan hoàn mỹ." Thanh phi cười nói xong, bỗng nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng nhẹ đi vài phần.
Hứa Thất Cố lại ẩn ẩn có chút lo lắng, "Nương nương, vẫn là cẩn thận có sinh biến a."
Thanh phi nghi hoặc nhìn Hứa Thất Cố một cái, "Chẳng lẽ Mộ Dung Yên muốn đổi ý sao?"
Hứa Thất Cố lắc đầu nói: "Không phải Hiền phi, mà là Thục phi. Người này nhất định là đang ở phủ Trường Lạc công, nếu như nàng muốn ám hại điện hạ, lần này điện hạ vẫn có gặp nguy hiểm, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn."
"Nói rất có lý." Thanh phi giật mình gật đầu, "Lát nữa Trừng nhi trở về, nhất định phải nói chuyện tỉ mỉ với nàng."
Nữ tử này ba lần bốn lượt khiêu khích hai mẹ con nàng, nếu như lúc trước không phải vì hai chữ chế hành, đã sớm nhổ cái gai trong mắt này. Nay vì đại cục, cái gai trong mắt này là nhất định phải nhổ bỏ, cho nên, nếu như Trừng nhi có thể vào Nghiệp Thành, nhất định phải nghĩ biện pháp bắt được Trương Linh Tố -- chỉ cần hành tung của Trương Linh Tố sáng tỏ, Phù Phi liền phạm đại tội khi quân bắt giữ phi tần, đến lúc đó một người không trinh, một người bất trung, ngay lập tức giết chết hai người, cũng không cần động binh khí.
Sau khi Phù Trừng rời khỏi Lan Thanh các, lập tức đi đến Tê Hoàng cung.
Tiếng tỳ bà giống như gót sắt hoành hành, sau một trận uyển chuyển mà hữu lực phất đàn, Mộ Dung Yên đột nhiên nhấn lên dây đàn, âm thanh khúc nhạc đột ngột ngừng lại.
Phù Trừng bối rối bước vào cửa cung, cười nói: "Sao nương nương không tiếp tục đàn?"
Đàn Hương vội vàng mang theo cung nữ hướng Phù Trừng hành lễ, biết ý mà dẫn dắt nhóm cung nữ rời khỏi cung, đem cửa điện đóng kín.
Mộ Dung Yên nhíu mi nói: "Khúc này mang điềm xấu, không muốn để ngươi nhiễm điềm xấu trong khúc âm."
"Nga?" Phù Trừng ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Yên, cười nói,"Khúc nhạc này vang vọng hữu lực, sao lại là điềm xấu?"
"Tên khúc nhạc này là 'Thập diện mai phục'." Mộ Dung Yên nghiêm túc nhìn Phù Trừng, "Năm đó bá vương Hạng Vũ cùng đường, nghe khúc nhạc này, cuối cùng tự vận ở Ô Giang, qua đời lúc tráng niên..."
"Ha ha, chết cũng không có gì là không tốt, ít nhất có thể thường xuyên ở bên cạnh nương nương, ngày đêm làm bạn, so với hiện tại không biết là tốt hơn bao nhiêu lần?" Phù Trừng nói rất thản nhiên, chọc cho Mộ Dung Yên liếc mắt nhìn nàng một cái.
"Điện hạ quả nhiên là càng ngày càng làm càn." Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, băng lãnh đến khó chịu, "Chẳng lẽ điện hạ đã quên ước định cùng ta? Nếu như điện hạ không tuân thủ ước định, đi trước một bước, vậy đừng trách ta treo kính chiếu yêu ở Tê Hoàng cung, để ngươi không thể đến gần một bước!"
Phù Trừng vội vàng đem Mộ Dung Yên gắt gao ôm lấy, ôn nhu nói: " Thanh Hà, ngươi đừng tức giận, vừa rồi ta bất quá là nói đùa mà thôi."
"Buông tay." Thanh âm của Thanh Hà thản nhiên vang lên, Phù Trừng không thể không buông tay ra, nhìn Mộ Dung Yên đem tỳ bà đặt ở bên giường nhỏ.
Mộ Dung Yên xoay người qua, hai tay cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Phù Trừng, đưa đến bên môi, thổi một hơi, nhẹ nhàng mà chà xát, nhíu mi nói: "Trời đông giá rét, cũng không biết mặc thêm nhiều áo lông, cứ như vậy mà chạy tới chỗ của ta, không sợ lạnh đến hỏng thân mình sao?"
Phù Trừng cười ha ha, trong lòng một mảnh ấm áp, đem bàn tay của Mộ Dung Yên áp lên ngực, nói: "Nơi này ấm áp, tất nhiên sẽ không cảm thấy lạnh. Cho dù là bị phong hàn cũng không sợ, chỗ này của Thanh Hà ngươi không phải mỗi ngày đều có chén thuốc sao? Đến lúc đó, ngươi uống một ngụm, ta cũng uống một ngụm, cho dù là có đắng, dược vào trong miệng, cũng coi như ngọt ngào."
Thân mình Mộ Dung Yên run lên, người trước mắt nàng cười đến vô tư chân thành tha thiết, ấm áp đến làm đau lòng nàng, "Thuốc làm sao có thể tùy tiện uống lung tung?"
"Sao không thể? Cùng là phong hàn, uống một ngụm thì có sao?" Phù Trừng nói xong, dáng tươi cười với Mộ Dung Yên càng đậm, "Cho dù đó là rượu độc, chỉ cần ngươi uống, ta cũng sẽ uống, ta sẽ không lại để cho ngươi một mình chịu khổ."
"Ngốc..." Mộ Dung Yên khẽ nói một câu, trong mắt ẩn ẩn có lệ, "Người còn sống vẫn là phải sống, sao lại có người muốn chết giống như ngươi vậy?"
"Thanh Hà..."
"Ân?"
Phù Trừng nhẹ nhàng gọi một tiếng, Mộ Dung Yên nâng mắt nhìn về phía nàng, nước mắt trong đôi mắt làm cho Phù Trừng đau lòng.
Phù Trừngôn nhu nâng gương mặt của nàng lên, "Lần trước là 'không được không về', lầnnày, nương nương sẽ muốn nói với bổn cung cái gì đây?"