Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 146: Thương Tâm cuồng loạn





Sáng hôm sau, xe ngựa của Tạ Uyên đứng ở ngoài biệt viện, Tạ Uyên ôm Khánh nhi đang ngủ say đi xuống xe ngựa, một đường đi tới trước phòng trúc nhỏ của Tư Mã Yên.
"Tửu Tửu, ta mang Khánh nhi đến xem ngươi."
Tư Mã Yên khoác áo lông mở cửa ra, xoa xoa ánh mắt, nhìn thấy Tạ Uyên ôm Khánh nhi đứng ở trước mặt, không khỏi kinh ngạc một chút, lập tức nói: "Bên ngoài trời giá rét, còn không mau tiến vào, coi chừng bị cảm lạnh." Tư Mã Yên nói xong, không quên them vào một câu, "Khánh nhi còn nhỏ, chịu không nổi gió lạnh."
Tạ Uyên mỉm cười ôm Khánh nhi đi vào trong phòng, đem Khánh nhi đặt lên giường, quay đầu cười nói: "Tửu Tửu, ta đưa Khánh nhi đến."
Tư Mã Yên đi tới bên cạnh Khánh nhi, ôn nhu xoa xoa hai má của Khánh nhi đang ngủ say, ôn nhu gọi một tiếng, "Khánh nhi."
Tạ Uyên ngơ ngác nhìn hình ảnh đã lâu mới thấy lại này, giống như quay về khoảng thời gian vui vẻ trước đây, đi tới bên cạnh Tư Mã Yên, "Tửu Tửu, Khánh nhi vẫn luôn rất nhớ ngươi."
Trong lòng Tư Mã Yên đau xót, chua xót nói: "Kỳ thật ta cũng nhớ Khánh nhi..." Nói xong, Tư Mã Yên cầm bàn tay nhỏ bé của Khánh nhi, "Nhớ bộ dáng hắn gọi ta là mẫu thân."
Tạ Uyên vươn tay đặt lên mu bàn tay Tư Mã Yên, "Chờ đến khi Tử Triệt huynh đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, mọi chuyện đều sẽ quay lại trước đây."
"Ha ha." Tư Mã Yên cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng mà lắc lắc thân mình của Khánh nhi, "Khánh nhi, tỉnh lại, gọi ta một tiếng 'mẫu thân'."
Nét tươi cười trên mặt Tạ Uyên cứng đờ, âm thanh lạnh lùng nói: "Tửu Tửu, Khánh nhi nhất thời vẫn là không thể tỉnh lại."
"Thế nào?" Tư Mã Yên giật mình nhìn Tạ Uyên, "Chẳng lẽ ngươi hạ mê dược với hắn?"
Tạ Uyên im lặng nhìn Tư Mã Yên, "Không sai. Khánh nhi còn nhỏ, quản không được cái miệng của mình, nếu như hắn thấy ngươi, sau khi trở về nói lỡ miệng trước mặt Thương Tâm, dựa vào năng lực hiện tại của ta, căn bản không thể bảo hộ cho ngươi."
Khóe miệng Tư Mã Yên mang theo một tia cười lạnh, hắn quả nhiên còn chưa thể hoàn toàn tin tưởng nàng.
Tư Mã Yên gật gật đầu, vừa kéo góc chăn đắp lên thân mình Khánh nhi, vừa phân phó nói với Tạ Uyên: "Trời lạnh, giúp ta đóng kín cửa phòng, ta sợ Khánh nhi bị cảm lạnh."
"Hảo." Tạ Uyên đứng dậy chuyển hướng đi về phía cửa phòng, đem cửa phòng đóng kín.
Trong nháy mắt này, Tư Mã Yên động thủ nhổ xuống mấy sợi tóc mai bạc, lặng yên nhét vào trong y phục của Khánh nhi. Tạ Uyên từ sau lưng nhìn qua, giống như Tư Mã Yên đang dịch góc chăn cho Khánh nhi, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Chờ Tạ Uyên đi đến bên cạnh, Tư Mã Yên bỗng nhiên đứng lên, cười với Tạ Uyên, giống như nhiều năm trước, chỉnh lại nếp gấp vạt áo cho hắn, "Ta đã gặp được Khánh nhi, ta cũng không có tâm nguyện gì nữa, để tránh cho Tư Mã Thương Tâm sinh nghi, ngươi vẫn là sớm đưa hắn đưa trở về đi...Nếu như có thể, buổi tối sớm trở về."
Tạ Uyên cả kinh, không thể tin được mà nhìn Tư Mã Yên, "Tửu Tửu..."
Tư Mã Yên tựa vào trong lòng hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng Tạ Uyên, "Tối nay, ta chuẩn bị tốt rượu trong lễ hợp cẩn chúng ta, sớm cùng nhau uống rượu, phu quân."
Trong lòng Tạ Uyên ấm áp, đôi mắt đỏ ửng, "Tửu Tửu, vì một câu này của người, có biết rằng ta có bao nhiêu vui mừng không?"
"Có lẽ, đêm nay, ngươi sẽ càng vui mừng." Tư Mã Yên cố ý nói đến vô cùng ái muội, kích thích Tạ Uyên nhịn không được nâng cằm của nàng lên, muốn âu yếm nàng.
"Ai!" Tư Mã Yên vươn tay ngăn cản đôi môi Tạ Uyên, "Ngươi cũng biết tính tình của ta, nếu như ngay cả vài canh giờ cũng chờ không được, rượu vào buổi tối nay, không uống cũng được."
"Tửu Tửu, là ta đường đột!" Tạ Uyên vội vàng nhận sai, buông lỏng thân mình Tư Mã Yên ra, kích động ôm lấy Khánh nhi, mang theo ý cười nồng đậm rời khỏi biệt viện.
Tư Mã Yên đi tới cửa, nhìn theo phương hướng Tạ Uyên đi xa, buồn bã thở dài, "Khánh nhi, đừng trách ta, cũng đã lợi dụng ngươi."
Tạ Uyên về tới phủ Công chúa, Tư Mã Thương Tâm đang nghi hoặc vì sao sáng sớm Phò mã đã đưa Khánh nhi ra khỏi phủ viện, lập tức đến đón tiếp, nhìn thấy Khánh nhi ngủ say, vươn tay ôm vào trong lòng.
"Phò mã?"
Tạ Uyên thản nhiên chống lại đôi mắt nghi hoặc của Tư Mã Thương Tâm, "Buổi sáng ta thấy thời tiết không tệ, cho nên đưa Khánh nhi ra khỏi thành cưỡi ngựa một vòng, không ngờ đứa nhỏ này nửa đường liền ngủ mất."
Tư Mã Thương Tâm cẩn thận nhìn nhìn Khánh nhi đang ngủ say trong lòng, thở phào nhẹ nhõm, "Đừng để Khánh nhi bị lạnh là được rồi."
"Có ta ở đây, sao có thể để cho hắn bị cảm lạnh?" Tạ Uyên vội vàng nói một câu,"Đúng rồi, Tâm nhi, buổi tối có bằng hữu hẹn ta đi uống rượu, tối nay có lẽ sẽ không trở về, ngươi cùng Khánh nhi sớm nghỉ ngơi đi."
"Nga." Tư Mã Thương Tâm lo lắng nhìn Tạ Uyên, "Phò mã, rượu vẫn là uống ít một chút, coi chừng thương thân."
"Ta biết Tâm nhi đau lòng ta, ta sẽ chú ý." Tạ Uyên mỉm cười vươn cánh tay vòng lấy đầu vai Tư Mã Thương Tâm, nhìn nhìn sắc trời, "Tâm nhi, bây giờ cũng không còn sớm, ta nên vào cung thương nghị chính sự cùng mẫu hậu, ngươi ở trong phủ nếu như cảm thấy buồn chán, có thể mang theo thị vệ đi ra ngoài một chút."
"Ân." Tư Mã Thương Tâm gật đầu mỉm cười, "Buổi tối...Nếu như say, ta sai người tới đón ngươi."
"Không cần, ta sẽ chú ý uống ít mấy chén, tận lực sớm trở về." Tạ Uyên vội vàng phất tay, xoay người rời khỏi phủ Công chúa.
Tư Mã Thương Tâm nhìn Tạ Uyên đi xa, ôm Khánh nhi đi vài bước, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lạnh của Khánh nhi, lập tức phân phó cung nữ một cạnh: "Nhanh chóng chuẩn bị nước ấm cho Khánh nhi, bổn cung sẽ tắm rửa cho Khánh nhi."
"Dạ."
Không bao lâu sau nước ấm liền được chuẩn bị xong, cung nữ đem tiểu ấm y của Khánh nhi đặt ở bên cạnh bồn gỗ, cung kính đứng ở một bên, chờ đợi Công chúa phân phó.
"Các ngươi đều đi xuống đi, hôm nay bổn cung muốn tự mình làm." Tư Mã Thương Tâm phất phất tay, cho lui cung nữ.
Nhóm cung nữ rời khỏi phòng, Tư Mã Thương Tâm đi tới bên giường của Khánh nhi.
"Khánh nhi ngoan, mẫu thân tắm rửa cho con." Tư Mã Thương Tâm mỉm cười nói xong, vươn tay mở vạt áo của Khánh nhi ra.
Mấy sợi tóc bạc trên nền áo màu đỏ của Khánh nhi nhìn thấy phá lệ rõ ràng, Tư Mã Thương Tâm ngẩn ra, vươn tay cầm lấy mấy sợi tóc bạc kia, sắc mặt bỗng nhiên xanh mét một mảnh.
"Tóc bạc...Tóc bạc..."
Tư Mã Thương Tâm suy nghĩ một lúc, mình cùng Tạ Uyên đều vẫn còn trẻ tuổi, vẫn chưa ai có tóc bạc, tuy rằng mẫu hậu đã gần đến bốn mươi, cũng chưa thấy có tóc bạc, nếu nói là người có tóc bạc --
Tư Mã Diệp bị giam lỏng trong thâm cung, không thể có tiếp xúc với Khánh nhi, nay Tư Mã Trừng ở Giang Bắc xa xôi, càng không thể có tóc bạc ở đây, khả năng duy nhất đó là -- Tư Mã Yên!
Nữ tử mất tích này...Chẳng lẽ...Chẳng lẽ...
Tư Mã Thương Tâm không thể tin được là liên tục lắc đầu, có thể tránh thoát được sát thủ ở ngoại ô, đột nhiên biến mất, nếu không phải bản lĩnh của nàng quá lớn, chính là Tạ Uyên cố ý buông tha cho nàng!
Sáng sớm liền đưa Khánh nhi xuất hành cưỡi ngựa? Buổi tối còn có hẹn không về?
"Chẳng lẽ là -- sáng nay hắn đưa Khánh nhi đi gặp Tư Mã Yên! Buổi tối lại có ước hẹn đêm đẹp cùng nàng!" Tuy rằng không thể tin được một kết quả như vậy, nhưng mà Tư Mã Thương Tâm nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất có thể giải thích, chỉ có một cái này!
"Tạ Uyên!" Tư Mã Thương Tâm cắn răng quát lớn, hung hăng lắc lắc Khánh nhi, "Khánh nhi! Tỉnh lại! Tỉnh lại!"
Bị kịch liệt lay động, Khánh nhi tỉnh lại, chống lại đôi mắt hung ác của Tư Mã Thương Tâm, không khỏi sợ tới mức khóc lớn lên, "Mẫu thân ta sợ!"
"Ngươi nói! Sáng nay cùng phụ thân đi gặp ai?"
"Ta sợ...Ta sợ...Ngươi là người xấu! Mẫu thân sẽ không hung dữ với ta như vậy...Sẽ không!"
Khánh nhi khóc kêu, làm cho sự bi ai trong trái tim Tư Mã Thương Tâm càng thêm lợi hại, vung tay lên, hung hăng cho Khánh nhi một bạt tai, "Ta đánh chết đứa nhỏ ngay cả mẫu thân ruột cũng không biết như ngươi!"
"Ô -- mẫu thân cứu ta! Mẫu thân cứu ta!"
"Ngươi còn khóc!" Tư Mã Thương Tâm mang lệ quát lớn, lại là một bạt tai đánh vào trên mặt Khánh nhi, "Ta cho ngươi khóc! Cho ngươi khóc!"
Chợt nghe thấy Công chúa ở trong phòng điên cuồng chửi lớn như thế, nhóm cung nữ sợ tới mức mất hồn, không ít cung nữ đứng ở ngoài cửa không ngừng khuyên giải, sợ Công chúa xuất thủ quá nặng làm bị thương tiểu công tử.
"Mau, mau đi bẩm báo cho Thái Hậu!" Trưởng thị vệ phủ Công chúa vội vàng phân phó tiểu cung nữ nhanh chóng vào cung.
"Dạ!"
Không bao lâu, Tạ Uyên cùng Tát Tát đã vội vàng chạy vào trong phủ Công chúa, giờ khắc này thanh âm chửi bới của Tư Mã Thương Tâm cũng đã yếu đi một chút, bên trong đã sớm không còn tiếng khóc của Khánh nhi, nhóm cung nữ ở ngoài phòng đều lo lắng có phải tiểu công tử đã xảy ra chuyện gì hay không.
Tạ Uyên phẫn nộ đi vào, nhìn thấy Tư Mã Thương Tâm gắt gao nắm chặt vạt áo Khánh nhi, "Ta đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!"
Hai gò má Khánh nhi đã thành màu xanh đỏ, toàn thân run run đến lợi hại, yết hầu đã khóc đến khàn khàn, tựa hồ đã phát không ra tiếng nổi nữa.
"Ngươi điên rồi!" Tạ Uyên tức giận quát lớn, từ trong tay Tư Mã Thương Tâm đoạt lấy Khánh nhi, đau lòng ôm vào trong ngực, "Khánh nhi, Khánh nhi, con nói một chút, đừng dọa phụ thân!"
Tát Tát chưa từng thấy qua bộ dáng của nữ nhi như thế, vội vàng phất tay nói: "Nhanh chóng truyền Thái y tới trị thương cho tiểu công tử!"
Tạ Uyên ôm Khánh nhi bước đi ra, bước nhanh đến thư phòng của mình, Tư Mã Thương Tâm, ngươi cũng thật là ngoan tâm! Nhi tử của chính mình lại có thể thương tổn đến như vậy!
"Tâm nhi, con có biết con đang làm cái gì không?" Tát Tát đến gần Tư Mã Thương Tâm, vươn tay qua, nắm lấy thân mình run run của nữ nhi, "Hắn là cốt nhục của con a!"
"Hắn không phải...Hắn không phải...Hắn cũng giống như phụ thân của hắn, đều bị hồ ly tinh mê tâm!" Tư Mã Thương Tâm ủy khuất ôm lấy thân mình Tát Tát, "Mẫu hậu, người biết Tư Mã Yên còn sống! Nàng còn sống!"
Sắc mặt Tát Tát trầm xuống, "Con nói cái gì?"
"Tư Mã Yên còn sống...Rõ ràng là ngày đó Tạ Uyên cố ý thả cho nàng một con ngựa, thậm chí...Thậm chí có thể bị hắn giấu đi đâu đó, hảo hảo bảo hộ!" Tư Mã Thương Tâm thê lương nói xong, nước mắt khó có thể kiềm chế được, trong nháy mắt khi ôm chặt thân mình mẫu thân, lặng im mà rơi xuống.
"Lại còn có việc này!" Tát Tát sao có thể nhìn nữ nhi của mình chịu nỗi đại nhục này, vỗ vỗ Tư Mã Thương Tâm trong ngực, "Cho dù là còn sống, lần này mẫu hậu cũng sẽ làm cho nàng trở thành người chết!"
"Người không thể hỏi ra, mẫu hậu, nếu như Tạ Uyên không chịu nói, cho dù là dùng đại hình bức cung, làm thế nào người cũng không thể hỏi ra." Tư Mã Thương Tâm vội vàng lắc đầu, "Huống hồ, con chỉ muốn hồ ly tinh kia chết! Con không muốn hồ ly tinh kia được tiện nghi, nàng chết rồi, còn có thể cùng Tạ Uyên làm quỷ phu thê!"
"Con là luyến tiếc Tạ Uyên!" Tát Tát đau lòng nữ nhi si ngốc, hít sâu một hơi, "Con yên tâm, mẫu hậu sẽ cho hắn một cơ hội cuối cùng, hoàn toàn chặt đứt nghiệt tình giữa Tư Mã Yên và hắn!"
"Mẫu hậu..."
"Chínhlà thành Kiến Khang có bao nhiêu lớn?" Tát Tát lạnh lùng cười, "Ngườidám khi dễ con, mẫu hậu chắc chắn sẽ làm cho bọn họ cả đời khó quên, biết được cáigì là đau đến khắc cốt minh tâm!"