Phất Huyền Thập Tam Khúc

Chương 117: Tấn binh cứu viện





"Thương Lang...Nhi tử của trẫm..." Khi chiến báo từ Cừu Trì truyền vào Hoàng cung Kiến Khang, Tư Mã Diệp bỗng dưng ngã ngồi trở về long ỷ, hung hăng vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay.
"Hoàng thượng?" Tát Tát Hoàng hậu thay một chén trà ấm cho Tư Mã Diệp, nhìn thấy trong mắt Tư Mã Diệp có lệ, không khỏi hỏi, "Làm sao vậy?"
Tư Mã Diệp nâng đôi mắt đẫm lệ lên, run run giọng nói: "Nhi tử của trẫm, Thương Lang đã chết ở ngoài thành Cừu Trì..."
"Chuyện này!" Tát Tát Hoàng hậu không thể tin được mà mở to hai mắt nhìn, "Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?"
Tư Mã Diệp đưa tờ giấy trong lòng bàn tay đến trước mặt Tát Tát Hoàng hậu, để nàng vuốt phẳng tờ giấy ra, nhất thời kinh hãi đến trắng bệch khuôn mặt, liên tục nói mấy lần "Không thể nào", cuối cùng làm cho chính mình bình tĩnh lại, lập tức quỳ xuống đất nói: "Thỉnh Hoàng thượng nhanh chóng phát binh cứu viện Cừu Trì!"
"Tát Tát ngươi nói đúng, trẫm lập tức cho phát binh! Vạn vạn không thể để cho Trừng nhi lại xảy ra chuyện!" Tư Mã Diệp liên tục đáp ứng, lập tức viết chiếu chỉ, lệnh Tạ Huyền nhanh chóng mang binh Bắc thượng cứu viện.
Tát Tát Hoàng hậu gấp giọng nói: "Hoàng thượng, chỉ sợ người phải ngự giá thân chinh..."
"Ngự giá thân chinh?" Tư Mã Diệp sửng sốt, "Nhưng mà nếu như trẫm rời khỏi Kiến Khang..."
"Hoàng thượng, người xem lời nói trong tờ giấy này, đều là huyết lệ, nếu như ngươi tự mình xuất chinh cứu mẫu tử bọn họ trở về, nhất định có thể làm cho bọn họ từ nay về sau nhớ kỹ lòng tốt của Hoàng thượng, sau này Hoàng thượng cũng không cần lại phải đề phòng bọn họ, không phải sao?" Tát Tát Hoàng hậu nói xong, đau thương hít vào vài cái, "Thương Lang là thân sinh nhi tử của thần thiếp, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì, thần thiếp phải có linh cảm mới đúng, cho nên, Hoàng thượng lần này Bắc thượng cứu viện Cừu Trì, thần thiếp liền phái nhân thủ tìm kiếm Thương Lang, tin rằng ngày Hoàng thượng khải hoàn, chính là lúc thần thiếp tìm Thương Lang về."
"Tát Tát..." Tư Mã Diệp nén lệ cầm lấy tay nàng, "Lan Thanh đã nói rất rõ ràng, Thương Lang hắn..."
"Không thấy thi thể, nói gì thần thiếp cũng sẽ không tin!" Tát Tát Hoàng hậu kiên định nói xong, đột nhiên đẩy thân mình Tư Mã Diệp, "Hoàng thượng vẫn là nhanh chóng xuất chinh đi, để tránh cho thành Cừu Trì bị phá, ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không có."
"Ân!" Tư Mã Diệp hít vào một hơi, biết trời sanh tính tình Tát Tát cố chấp, không để nàng tự mình tìm Thương Lang một lần, nàng sẽ không chịu chấp nhận sự thật này.
Nghĩ đến huyết mạch duy nhất trong thành Cừu Trì là Tư Mã Trừng, tâm tình Tư Mã Diệp loạn đến lợi hại, vội vàng phân phó Tát Tát vài câu, liền hạ chỉ ngự giá thân chinh, mang theo mười vạn Tấn binh cứu viện Cừu Trì.
Tư Mã Diệp rời đi chưa đến một khắc, Tát Tát Hoàng hậu liền hạ chỉ dụ, cho một nửa Ngự Lâm quân trong cung tìm kiếm tung tích của Tư Mã Thương Lang dọc theo sông Trường Giang nơi.
Bồ câu đưa tin này đã nói rất rõ ràng, Tư Mã Thương Lang chết trong tay thích khách ở ngoại ô Cừu Trì, cố tình Tát Tát Hoàng hậu muốn lao sư động chúng* tìm kiếm ven sông. Tư Mã Diệp biết việc này, niệm tình nàng đau xót nhi tử thương yêu, nhất thời nhắm mắt làm ngơ, liền để mặc nàng đi tìm.
(*Chỉ việc sử dụng nhân lực, sức lực lớn)
Kiến Khang, Hoàng cung, Phò mã Tạ Uyên tiếp nhận mật lệnh của Hoàng hậu, giả trang thành bộ dáng của tiểu nội thị đi tới tẩm cung của Tát Tát Hoàng hậu.
Nơi này ngoại trừ đèn cung đình mơ hồ, mọi người bên trong đều bị Tát Tát Hoàng hậu cho lui xuống toàn bộ.
Tạ Uyên cúi đầu bước vào cung, quỳ xuống đất ôm quyền nói: "Nhi thần, tham kiến mẫu hậu."
"Miễn lễ." Tát Tát Hoàng hậu bưng trà nóng, bình tĩnh uống một ngụm, đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh, "Dương Lan Thanh này quả thật không phải là nhân vật đơn giản, bổn cung chẳng qua là đã muộn một bước, nàng liền dùng một chiêu 'rút củi dưới đáy nồi' đối với bổn cung, muốn lấy đi tính mạng của Thương Lang!"
Tạ Uyên cúi đầu nói: "Thỉnh mẫu hậu nén bi thương..."
"Nén bi thương?" Tát Tát Hoàng hậu lại lạnh lùng cười, "Bổn cung có bi thương sao?"
Tạ Uyên cả kinh, lại càng không dám nhìn sắc mặt của Tát Tát Hoàng hậu trong giờ khắc này, chỉ có thể im lặng không đáp lời Tát Tát Hoàng hậu.
Tát Tát Hoàng hậu cầm chén trà trong tay đặt lên bàn, nói: "Các nàng dám dùng một chiêu 'rút củi dưới đáy nồi' với bổn cung, bổn cung tất nhiên cũng muốn đáp lại các nàng một chiêu 'mượn xác hoàn hồn'."
"Mẫu hậu?" Tạ Uyên cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy đáy lòng chợt lạnh.
Tát Tát Hoàng hậu lạnh lùng xuy một tiếng, nói: "Bổn cung làm việc, từ trước đến nay luôn để lại đường lui, đã có Thương Lang thứ nhất, liền có Thương Lang thứ hai." Thoáng ngừng một chút, Tát Tát Hoàng hậu sửa sang lại xiêm y cho Tạ Uyên, "Ngươi là phu quân của Thương Tâm, tất nhiên coi như người một nhà của bổn cung bên này, bổn cung liền nói thẳng. Lúc trước bổn cung giả mang thai, vì Tư Mã Diệp sinh hạ một nhi tử, vì phòng đứa nhỏ này giữa đường chết non, hỏng đại kế của bổn cung, cho nên cố ý chọn một cặp huynh đệ sinh đôi để bố trì ván cờ này, trên đường trưởng thành, nếu có chút chuyện xấu, một người khác liền có thể thay thế."
Tạ Uyên kinh ngạc vô cùng nhìn Tát Tát Hoàng hậu, "Thương Lang thế nhưng không phải...Không phải..."
Tát Tát Hoàng hậu lạnh lùng cười, ánh mắt đột nhiên hung ác, sáng quắc dừng ở trên mặt Tạ Uyên, "Thương Tâm là đứa con duy nhất của bổn cung, ngươi nên biết, cuối cùng là ai nên ngồi trên long ỷ kia, cho nên, ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, bí mật ngươi che dấu trong lòng kia, rốt cuộc có nên nói cho bổn cung hay không?"
Tạ Uyên kinh hoảng vội vàng quỳ xuống đất nói: "Nhi thần không biết mẫu hậu đang nói cái gì?" Liên tục nghe được nhiều bí mật như vậy, làm cho Tạ Uyên cảm thấy bản thân tựa hồ đang cách cái chết rất gần, rất gần.
Tát Tát Hoàng hậu lắc lắc đầu nói: "Tạ Uyên, ngươi đừng nghĩ rằng Thương Tâm thật lòng yêu thương ngươi, bổn cung liền không dám lấy đi tính mạng của ngươi! Bổn cung muốn nói cho rõ! Tề vương Tư Mã Trừng, rốt cuộc có phải là Trừng Công chúa của Tần quốc lúc trước hay không?"
Trái tim Tạ Uyên lộp bộp kinh hoảng một tiếng, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh từ sau lưng thấm ra.
Tát Tát Hoàng hậu tiếp tục nói: "Ngươi đừng nghĩ rằng đang ở Kiến Khang, nên bổn cung cái gì cũng không biết, những năm tháng qua ở Mạc Bắc, ngươi cho rằng bổn cung là một nữ nhân ngu ngốc dốc lòng mưu tính vì Tư Mã Diệp sao?"
Tạ Uyên nắm chặt nắm tay, cắn chặt khớp răng, không dám nói lung tung một câu.
Tát Tát Hoàng hậu thấy hắn không chịu nói, lạnh lùng cười cười, nói: "Tạ Uyên, lời nói dối đầu tiên cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là, sau khi ngươi nói ra lời nói dối thứ hai, liền thật sự là vạn kiếp bất phục. Nếu như ngươi không muốn nhìn thấy dòng dõi tôn thất của ngươi..."
"Bẩm mẫu hậu, Tề vương Tư Mã Trừng, quả thật chính là Công chúa Phù Trừng của Tần quốc lúc trước!" Tạ Uyên suy sụp há miệng nói xong, lại gấp giọng thêm vào một câu, "Nhưng mà nàng quả thật là huyết mạch ruột thịt của Hoàng thượng, quả thật cũng là Trừng Công chúa của Tấn quốc!"
Tát Tát Hoàng hậu dùng ánh mắt lạnh nhìn xuống Tạ Uyên, cười nói: "Không sai, ngươi quả thật là một người thức thời, hiểu được trong tình huống gì thì nên nói những lời gì."
"Người phạm tội khi quân là Tạ Uyên ta, xin mẫu hậu bỏ qua cho tôn thất của ta..."
"Im miệng!" Tát Tát Hoàng hậu quát một tiếng chói tai, cắt ngang lời nói của Tạ Uyên, "Người phạm tội khi quân không phải là Tạ Uyên ngươi, là Tề vương Tư Mã Trừng, là trưởng Công chúa Tư Mã Yên, là Thanh phi Dương Lan Thanh, không có chút liên quan nào đến ngươi cả."
Nghe thấy tên của Tư Mã Yên, trái tim Tạ Uyên không khỏi thắt lại một chút, vẫn là bảo hộ không được ngươi, chung quy là bảo hộ không được ngươi...
Tát Tát Hoàng hậu đột nhiên hài lòng cười cười, nói: "Ngươi đứng lên, giúp bổn cung viết hai phong thư dùng bồ câu đưa tin."
Tạ Uyên tuyệt vọng đứng lên, chắp tay đáp lời, đi tới bên bàn sách, mài mực, chua xót nói: "Mẫu hậu, mời nói."
Tát Tát Hoàng hậu lại nhàn nhã bưng chén trà lên, uống một ngụm trà ấm, nói: "Tấn binh muốn tới, tướng sĩ chủ lực lui về phía sau trăm dặm, để lại hàng binh Tần quốc năm đó tiếp tục vây thành..."
Tạ Uyên kinh ngạc ngừng bút, "Xin hỏi mẫu hậu, thư này là muốn gởi cho ai?"
Tát Tát Hoàng hậu cười nói: "Hoàng đế Hậu Tần Diêu Trường."
"Hậu Tần? Chẳng lẽ lần này Cừu Trì bị vây, là mẫu hậu..." Tạ Uyên kinh hãi im tiếng, không dám lại tiếp tục hỏi, tối nay biết được thật sự là quá nhiều chuyện, cho tới nay, hắn luôn nghĩ rằng bản thân nguyện trung thành với Hoàng hậu, chính là trung thành với bằng hữu Tư Mã Diệp, lại không ngờ rằng sự thật chính là như thế này!
"Sao? Muốn hỏi bổn cung vì sao phải làm như thế?" Sắc mặt Tát Tát Hoàng hậu trầm xuống, "Ngươi thật ra có thể trở về hỏi Thương Tâm một chút, vì sao bổn cung phải làm như thế?"
Tạ Uyên không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể cúi đầu nói: "Là nhi thần lắm miệng, thỉnh mẫu hậu tiếp tục."
"Đừng quên ước định phân đôi thiên hạ." Tám chữ này từ trong miệng Tát Tát Hoàng hậu nói ra, Tạ Uyên rốt cuộc hiểu được, vì sao Hậu Tần Diêu Trường lại nguyện ý nghe lời nàng xuất binh tấn công Cừu Trì?
"Phong thư thứ hai, gởi cho Hậu Yến Mộ Dung Thùy, nói hắn nhanh chóng phái Công chúa hòa thân, củng cố liên minh Tấn Yến, ngày sau lấy Trường Giang làm ranh giới, phân chia thiên hạ."
Nghe lời nói của Tát Tát Hoàng hậu, Tạ Uyên cảm thấy toàn thân lạnh đến cực hạn, hứa hẹn cùng hai quốc gia phân chia thiên hạ, ngày sau người ngồi thu ngư ông đắt lợi chung quy chính là nàng, nữ tử này rốt cuộc muốn đánh một ván cờ lớn đến thế nào, không ai biết được, điều duy nhất biết được chình là, hai phong thư này xuất phát từ tay hắn, nói cách khác, hắn vĩnh viễn cũng không thể lại quay về làm hảo huynh đệ của Tư Mã Diệp nữa, từ nay về sau nhất định sẽ trong thế đối lập với Tư Mã Diệp.
Tát Tát Hoàng hậu nhìn hắn viết xong, vừa lòng gật gật đầu, nói: "Nếu như thư này đã viết xong, ngươi cũng có thể hồi phủ Phò mã của ngươi, miễn cho Thương Tâm trách cứ người làm mẫu hậu như bổn cung, làm hại nàng ở nhà chờ đợi phu quân quá lâu."
Tạ Uyên chỉ có thể gác bút trong tay xuống, cung kính cúi đầu với Tát Tát Hoàng hậu, vội vã rời khỏi Hoàng cung.
Tát Tát Hoàng hậu đi tới bên bàn sách, cẩn thận nhìn hai phong thư Tạ Uyên viết ra, chỉ thấy phía trên có chút vết mực do chần chờ mà làm thấm ra, không khỏi lẩm bẩm nói: "Tạ Uyên a Tạ Uyên, ngươi thông minh một đời, lần này, bổn cung tin rằng ngươi sẽ lựa chọn một con đường sống." Nói xong, Tát Tát Hoàng hậu nhấc bút lên, một bông hoa quỳnh độc đáo được vẽ lên dựa theo ký tự của hai nước Tần Yên.
Tạ Uyên kinh hồn chưa định về tới phủ Phò mã, chỉ nghe thấy trong phòng Khánh nhi lại đang khóc lớn đòi tìm mẫu thân, Tạ Uyên nặng nề hít vào một hơi.
Tư Mã Yên không còn là Tửu Tửu trước kia, cũng không thể trở về là Tửu Tửu trước kia...
Trong lòng Tạ Uyên đau xót, nhíu mày đi vào phòng, ôm lấy Khánh nhi đang khóc nháo từ trong lòng Công chúa Tư Mã Thương Tâm, nghiêm thanh nói: "Không phải phụ thân đã nói vài lần rồi sao, mẫu thân thật sự của Khánh nhi, ở đây." Nói xong, dùng ánh mắt xin lỗi nhìn về phía Tư Mã Thương Tâm, thấy sắc mặt nàng xanh mét, biết rằng Khánh nhi lại một lần làm tổn thương lòng của nàng, chung quy thân mẫu vẫn là nàng.
Tư Mã Thương Tâm nhướng mi lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Phò mã, đứa con này, bổn cung không muốn nữa!"
"Ngươi lại đang nói mê sảng gì vậy, đây chính là cốt nhục của chúng ta." Tạ Uyên dỗ dành Khánh nhi trong lòng, đứa nhỏ này khóc nháo thật lâu, nay được phụ thân dỗ dành, cũng là ngoan ngoãn vài phần, dần dần dựa vào đầu vai Tạ Uyên ngủ thiếp đi.
Đôi mắt Tư Mã Thương Tâm tràn đầy nước mắt ủy khuất, "Nhưng mà có lúc nào hắn coi ta là mẫu thân chứ?"
Tạ Uyên hít vào một hơi, đem Khánh nhi cẩn thận đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận cho hắn, lúc này mới xoay người lãnh nghiêm mặt nhìn về phía Tư Mã Thương Tâm, "Ngươi lại có lúc nào coi ta là phu quân của ngươi sao?"
Tư Mã Thương Tâm sửng sốt, tức giận hỏi: "Tạ Uyên, ngươi có ý gì?"
Tạ Uyên chua xót cười, thấy trong phòng cũng không có người khác, mới mở miệng hỏi: "Thê tử của ta, rốt cuộc là loại người nào đây?"
Tư Mã Thương Tâm đột nhiên hiểu được ý tứ của Tạ Uyên, "Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì?"
Tạ Uyên đứng dậy đến gần Tư Mã Thương Tâm, yêu thương đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng mà hôn lên trán của nàng một cái, nói: "Tối nay mẫu hậu nói cho ta rất nhiều chuyện, bao gồm Thái tử điện hạ rốt cuộc là..."
Tạ Uyên ôn nhu làm cho sự ủy khuất cùng tức giận của Tư Mã Thương Tâm giảm bớt một chút, chung quy vẫn là thật tình đối đãi với hắn, Tư Mã Thương Tâm vội vàng che kín miệng Tạ Uyên lại, lắc đầu nói: "Phò mã, ta rốt cuộc là ai, tối nay mẫu hậu không nói cho ngươi, ta tất nhiên cũng không thể nói cho ngươi."
Tạ Uyên cầm tay nàng, áp lên ngực, nói: "Tâm nhi, chúng ta đã là phu thê, chẳng lẽ ngươi vẫn không tin ta?"
"Ta không thể phá hỏng đại kế của mẫu hậu, cho nên, Phò mã, ta chỉ có thể nói ta cũng không phải là nữ nhi của Tư Mã Diệp." Tư Mã Thương Tâm nói xong, đáy mắt hiện lên một tia hận ý, "Những chuyện khác, ngươi đừng lại tiếp túc hỏi ta, được không?" Thanh âm nhu hòa xuống, Tư Mã Thương Tâm ôm lấy cổ Tạ Uyên, xấu hổ thấp giọng nói, "Để ta lại sinh cho ngươi một đứa nhỏ khác, được không?"
Tạ Uyên chỉ có thể hung hăng hôn lên đôi môi của nàng, dùng một nụ hôn hít thở không thông để kết thúc những kinh hoảng của ngày hôm nay, cũng coi như kết thúc mọi tình toán của hắn.
"Mẫu thân..." Khánh nhi đang ngủ liền nói mớ, trái tim Tạ Uyên cũng theo đó hung hăng đau nhói.
Nhớ lại từngchút từng chút cùng Tư Mã Yên lúc trước, khi đó tuy rằng chỉ có danhnghĩa phu thê, nhưng mà hắn vẫn sống thản nhiên, Tửu Tửu chỉ mộtlòng trù tính vì hắn, mặc dù hắn lừa dối nàng, nhưng cũng xem như một lòng vì huynh trưởng của Tửu Tửu, trù tính vì hảo bẳng hữu của mình...Không giống như giờ này khắc này, hắn như người chìm sâu vào lốc xoáy, sớm hay muộn sẽ có một ngày, trở thành người vô tình vô nghĩa, nhấtđịnh không thể chết yên ổn.