Tấn quốc, Kiến Khang, Hoàng cung.
"Sao Thương Lang lại đột nhiên tấn công Trường An?" Tư Mã Diệp đem tấu chương nén sang một bên, đỡ trán lắc đầu, tùy tiện giao chiến với phản quân các nơi của Giang Bắc như vậy, chung quy sẽ phá hỏng đại kế nhất thống thiên hạ.
Tát Tát Hoàng hậu nhặt tấu chương lên, đi tới bên cạnh Tư Mã Diệp, thản nhiên cười nói: "Này cần phải hỏi Hoàng thượng một chút, lúc trước nữ tử Dương Lan Thanh của Cừu Trì là một người đơn giản sao?"
Tư Mã Diệp giống như bừng tỉnh mộng mà liếc nhìn Tát Tát Hoàng hậu một cái, không khỏi hít vào một hơi, "Nàng quả nhiên là một chút cũng không thay đổi." Nói xong, Tư Mã Diệp thở dài một hơi, "Nàng có thể xui khiến Thương Lang tấn công Trường An, nhất định là không muốn nam hạ, nay nàng ở Giang Bắc xa xôi, nhất thời trẫm cũng không thể làm gì được nàng."
Tát Tát Hoàng hậu lắc đầu cười nói: "Hoàng thượng là vua của một nước, lại là phu lang của nàng, sao lại không làm gì được nàng? Hoàng thượng người cần phải biết, nếu như nàng vẫn ở lại Giang Bắc, chung quy sẽ thành họa lớn." Nói xong, Tát Tát Hoàng hậu không quên nắm lấy tay Tư Mã Diệp, "Hoàng thượng, người không ngại hạ chiếu phong nàng thành phi, cho nàng một danh phận phù hợp, thử một lần xem nàng có còn nhớ đến phần tình nghĩa năm đó hay không?"
"Nga?"
"Nếu như nàng vẫn không về, đại khả để cho người trong thiên hạ nhìn thấy, một mảnh tình thâm của Hoàng thượng người, lại đổi lấy sự đối đãi lạnh lùng như thế, cho dù ngày sau binh khí chỉa về phía nhau, chúng ta sẽ chiếm được vài phần tình lý." Tát Tát Hoàng hậu nói xong, ngã vào trong lòng Tư Mã Diệp, ôm lấy cổ của hắn, cười nói, "Nếu như nàng còn nhớ Hoàng thượng, liền nhất định sẽ trở về, đến lúc đó ban cho nàng một vườn ngự uyển, hảo hảo chiếu cố nàng đến già, cũng không phụ một câu hữu tình hữu nghĩa đi? Về phần cái gai trong lòng Hoàng thượng kia..." Đầu ngón tay của Tát Tát Hoàng hậu không ngừng vẽ vòng trước ngực Tư Mã Diệp, "Nếu như nhận định nàng đã không còn trinh trắng, không chạm vào là được."
"Tát Tát..." Tư Mã Diệp bị Tát Tát khơi hỏa, hung hăng nắm lấy đầu ngón tay của nàng, hôn lên má của nàng một cái, "Trẫm có ngươi ở bên cạnh là tốt rồi, ba ngàn mỹ nhân, trẫm thà rằng không cần!"
"Ha ha, vậy Hoàng thượng có đồng ý thuận theo lời ta nói hay không?" Tát Tát mị hoặc mỉm cười, tâm thần Tư Mã Diệp đã sớm nhộn nhạo.
"Hảo! Trẫm lập tức hạ chỉ!" Tư Mã Diệp nói xong, lúc này nhấc bút son, vừa muốn hạ bút, Tát Tát đã ngăn chận bàn tay của hắn.
"Hoàng thượng, còn nên hạ thêm một đạo chiếu chỉ, nhanh chóng triệu Thương Lang trở về, thần thiếp lo sợ Thương Lang sẽ gặp nạn ở Giang Bắc."
"Lan Thanh không đến mức ngoan tâm như thế." Tư Mã Diệp lắc lắc đầu.
"Trưởng tử không phải là Thái tử, Hoàng thượng, chẳng lẽ người quên loại oán hận này sao?" Một câu của Tát Tát Hoàng hậu, hung hăng kích thích tiếng lòng của Tư Mã Diệp.
Trừng nhi cùng hắn, đều là trưởng tử nhưng không thể làm Thái tử, nếu như Lan Thanh có tâm tranh giành ngôi vị Đông cung Thái tử này, vậy Thương Lang ở lại Giang Bắc, quả thực chỉ có một đường chết!
"Tát Tát thật sự là một lời làm cho người ta bừng tỉnh đại ngộ! Trẫm nhất định phải để cho Thương Lang nhanh chóng hồi kinh!" Tư Mã Diệp chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh băng hàn, nếu như Thương Lang cùng Trừng nhi vì ngôi vị Hoàng đế mà tranh đấu, huynh đệ tướng tàn, chung quy là tai họa của Hoàng gia!
Thế cục không thể trì hoãn, Tư Mã Diệp vừa nghĩ tốt chiếu thư, liền lệnh cho sứ giả nhanh chóng chạy như bay đến Giang Bắc, để chiếu thư mau chóng đưa đến tay Thái tử.
Sáng sớm, đại quân Cừu Trì nhổ trại, một đường đi về phía Tây, trở về cố quốc Cừu Trì.
Dương Lan Thanh thấy Trừng nhi trở về, vốn là vui mừng, nhưng mà khi nhìn thấy Mộ Dung Yên ôm hộp gỗ đàn, không khỏi biến sắc, nữ tử này quả nhiên là dây dưa không rõ cùng Trừng nhi!
"Công chúa điện hạ, nay Trường An đã là thành trì của Đoạn Tùy, Thái tử Tấn quốc vẫn chưa bắt được Trường An." Hứa Thất Cố cắt ngang lời Dương Lan Thanh đang muốn mở miệng nói ra, làm cho Dương Lan Thanh không thể không một lần nữa nghĩ xem, con đường sau này nên đi như thế nào?
Trừng nhi nhìn thấy sắc mặt mẫu phi xanh mét, nghiêng mặt cười cười với Mộ Dung Yên, "Thanh Hà, đêm qua ngươi đã đáp ứng làm Tề vương phi của ta, không thể nuốt lời."
Mộ Dung Yên kinh ngạc nhìn Trừng nhi, chỉ thấy nàng từng bước một đi đến cung giai*.
(*Bậc thềm bên trong cung điện)
"Mẫu phi." Trừng nhi đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ngẩng mặt lên, thành khẩn nhìn vào gương mặt Dương Lan Thanh, "Con muốn ở Cừu Trì lấy Mộ Dung Yên thành phi."
"Hồ nháo!" Dương Lan Thanh lập tức phất tay áo quát lớn, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Mộ Dung Yên, nghĩ nghĩ lí do từ chối, cuối cùng mở miệng nói, "Nàng từng là nữ nhân của Phù Kiên...Con sao có thể lấy một ngươi như thế..."
"Mẫu phi!" Trừng nhi kinh sợ vô cùng, lập tức cắt ngang lời nói của Dương Lan Thanh.
Hứa Thất Cố hít vào một hơi, chỉ có thể lắc đầu, cho dù hai người các nàng có tình, nhưng là thế nhân sẽ không chấn nhận.
Mộ Dung Yên ôm lấy hộp gỗ đàn đi tới bên cạnh Trừng nhi, thản nhiên cười cười, nói: "Thanh phi nương nương, hầu hạ Tần hoàng, xin hỏi chúng ta rốt cuộc có ai là cam tâm tình nguyện? Bất quá ngươi là vì Trừng nhi, ta là vì Phượng Hoàng mà thôi."
Dương Lan Thanh không thể không một lần nữa nhìn kỹ Mộ Dung Yên trước mắt, nói: "Hảo cho một câu có ai là cam tâm tình nguyện? Vậy bổn cung lại hỏi ngươi, ngươi còn nhớ chuyện đã hứa hẹn với bổn cung trước kia?"
Mộ Dung Yên thê lương cười cười, cúi đầu nhìn chiếc hộp trong lòng, "Phượng Hoàng đã ở đây, lời hứa năm đó, chẳng lẽ nương nương cảm thấy còn có ý nghĩa để tiếp tục sao?"
Trừng nhi cả kinh, nhìn nhìn các nàng hai bên, "Cái gì là lời hứa năm đó?"
Dương Lan Thanh muốn nói lại thôi, chỉ có thể trầm mặc, Mộ Dung Yên nhìn thoáng qua Trừng nhi, cũng chỉ có thể trầm mặc.
Các nàng đều cùng quan tâm đến niềm vui của Trừng nhi, nếu như để cho nàng biết, lúc trước Mộ Dung Yên ở trong thể lưỡng nan lựa chọn uống thuốc độc từ từ bỏ mình, không biết sẽ lại nhấc lên phong ba như thế nào?
"Dù sao, Trừng nhi tuyệt đối không thể lấy ngươi!" Dương Lan Thanh kiên quyết gật đầu, "Nếu như ngươi thật sự quan tâm đến Trừng nhi, liền không cần hủy đi cả đời của nàng!"
"Mẫu phi!" Trừng nhi vội vàng đứng lên, vươn cánh tay vòng lấy thân mình Mộ Dung Yên, "Nếu như người thật sự quan tâm đến con, có thể cho con hoang đường một lần này không?"
"Con!" Dương Lan Thanh khiếp sợ vô cùng mà nhìn Trừng nhi, nơi đáy mắt nổi lên lệ quang, chua xót nói, "Nương chính là không muốn ngày sau con bị thế nhân phỉ nhổ!"
"Không phải chỉ là lấy một nữ nhân đã từng thành thân làm phi sao, phỉ nhổ lại có thể phỉ nhổ được đến đâu?" Tư Mã Thương Lang đã mang binh đi tới, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, "Bổn điện hạ xin khuyên nhị vị vẫn là sớm đi thu thập hành trang, nhanh chóng Nam hạ Kiến Khang, đừng lại diễn loại thủ đoạn nhàm chán này, vọng tưởng kéo dài thời gian."
Kéo dài thời gian...
Thân mình Dương Lan Thanh chấn động, nghiêng mặt liếc nhìn Hứa Thất Cố một cái.
Hứa Thất Cố nhíu chặt lông mày, cuối cùng hít vào một hơi, nói: "Hiếm khi Tề vương điện hạ thích một người như thế, sao Công chúa không thành toàn cho điện hạ? Hoàng thành Cừu Trì này, đã là hồi lâu không có hỷ sự thế này, Công chúa người nói đúng không?"
Dương Lan Thanh chần chờ nhìn nhìn Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên, nay dùng biện pháp này, có lẽ còn có thể lại kéo dài mấy ngày, có lẽ có thể tìm được biện pháp, lại nghĩ cách để Tư Mã Thương Lang phải toàn tâm đối phó với khốn cảnh, khó có thể chú ý đến các nàng.
Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên đều nghe ra ý tứ của Hứa Thất Cố, cảm kích thoáng gật đầu với hắn, nay việc này quả nhiên là đả xà tùy côn thượng*, đã ở thế bắt buộc.
(*Đánh rắn bằng côn, rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người. Ý là lợi dụng thời cơ)
Trong lòng Dương Lan Thanh không ngừng cân nhắc, cuối cùng chỉ có thể gật đầu từ bỏ, "Thôi thôi, nếu ngươi thật sự thích nàng, lấy liền lấy đi! Chính là, nếu đã muốn ủy khuất thanh danh, cũng không thể làm trái phép tắc, toàn bộ quy chế đều dựa theo phép tắc của hoàng thất, tất cả mọi việc, đều giao cho Hứa đại nhân phụ trách."
"Dạ." Hứa Thất Cố ôm quyền gật đầu.
Dương Lan Thanh nặng nề thở dài, nhìn Trừng nhi nói: "Ngày sau bị vạn dân không ngừng chê cười, Trừng nhi, con có chịu đựng được không?"
"Hôm nay không hối tiếc, ngày sau liền không hối tiếc." Trừng nhi kiên định mở miệng, liếc mắt nhìn Mộ Dung Yên, tràn đầy tình ý.
Dương Lan Thanh thật sự là nhìn thấy khó chịu, trong lòng bị đâm thật đau, liền phất tay áo xoay người, lạnh lùng rời đi.
"Trừng nhi." Mộ Dung Yên lo lắng liếc nhìn Trừng nhi một cái.
Trừng nhi gật đầu nói: "Nghịch thiên mà đi, có gì không thể? Chỉ cần ngươi đừng lại lui bước là được, nếu không..." Nói xong, đôi mắt Trừng nhi đỏ lên, làm đau đớn trái tim Mộ Dung Yên.
"Tuyệt đối không lui bước." Mộ Dung Yên gật đầu thật mạnh, hai người nhìn nhau, tình ý dạt dào kia làm cho Tư Mã Thương Lang nhìn thấy không phải tư vị.
Ánh mắt sáng quắc của Tư Mã Thương Lang dừng trên gương mặt Mộ Dung Yên, âm thầm nói: "Tư Mã Trừng! Một người khá như vậy, tạm thời để ngươi chiếm tiện nghi trước, chờ ngày sau khi trở về Kiến Khang, ta nhất định muốn ngươi ngoan ngoãn đem nàng đưa đến trên giường của ta!"
Hứa Thất Cố xoay người qua, chắp tay cúi đầu với Tư Mã Thương Lang, nói: "Vừa rồi điện hạ cũng nghe thấy, Tề vương điện hạ sắp sửa thành thân cùng Vương phi, cho nên hành trình này, nhất định phải chậm trễ mấy ngày."
"Đã sớm dự đoán được các ngươi sẽ tìm mọi cách để chối từ, bất quá bổn điện hạ vẫn là kiên nhẫn cùng các ngươi!" Tư Mã Thương Lang lạnh lùng cười, "Chính là sau này, các ngươi đừng lấy cái cớ là Vương phi có thai nên không thể đi xa, lại tiếp tục kéo dài!"
"Ha ha, con cái chính là ông trời ban cho, sao có thể nói có liền có?" Hứa Thất Cố cười nói xong, liếc mắt nhìn Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên một cái.
Có lẽ, cái cớ này...Chính là cái cớ vĩnh viễn không có khả năng thực hiện được.
Trừng nhi cùng Mộ Dung Yên đỏ mặt lên, nhìn nhau cười.
Tư Mã Thương Lang phất tay áo mà đi, nhìn bộ dáng bọn họ có đôi có cặp, cảm thất thật phiền lòng, không bằng đi vào trong thành Cừu Trì, tìm vài nữ tử có tư sắc, cũng hưởng thụ một lát.
Hứa Thất Cố thấy Tư Mã Thương Lang đi xa, quay đầu hít vào một hơi, nói: "Điện hạ lúc này thật sự là thương tổn mẫu phi của người."
Trừng nhi hổ thẹn cúi đầu, nói: "Ta chỉ mong được cùng người yêu thương, gần nhau đến già, ta nghĩ, mẫu phi là người thâm minh đại nghĩa, sẽ có một ngày, minh bạch tâm ý của ta."
Hứa Thất Cố không khỏi nhíu mày cười nói: "Điện hạ cùng Công chúa đều là người quật cường, nút thắt này nếu để cho thời gian đến cởi bỏ, chỉ sợ cả đời này cũng khó có thể cởi được một phần. Chẳng..." Hứa Thất Cố liếc nhìn Mộ Dung Yên một cái, "Ngươi có bằng lòng dựa theo lời của hạ quan mà diễn một tuồng kịch hay không?"
Mộ Dung Yên nhìn nhìn Hứa Thất Cố, thản nhiên nói: "Nếu như có thể sớm ngày cởi bỏ nút thắt này, ta tất nhiên là nguyện ý."
Hứa Thất Cố gật gật đầu, cười nói: "Hảo, vậy hạ quan liền cả gan thỉnh Vương phi tối nay tới đây dạ đàm*."
(*Bàn bạc thảo luận vào ban đêm)
Trừng nhi cả kinh, "Dạ đàm?"
"Nếu như điện hạ không tin tưởng hạ quan, có thể âm thầm đi theo Vương phi." Hứa Thất Cố chua xót cười.
"Không phải không tin ngươi, mà là..."
"Mấy ngày nay Công chúa luôn khó có thể đi vào giấc ngủ, mỗi canh ba, luôn khoác áo lông tới đây đi dạo một chút, cho nên, có chút chuyện, chỉ có thể để đến lúc đó làm cho nàng nghe thấy." Hứa Thất Cố nói xong, nghiêm túc nhìn Trừng nhi, "Có đôi khi, lời nói thẳng thắng chân thành trước mặt, chẳng bằng lời nói vô tình nghe thấy."
Mộ Dung Yên gật gật đầu, thản nhiên cười với Trừng nhi, "Nếu như ngay cả việc này cũng làm không tốt, ta không chỉ uổng phí danh cưng là Thanh Hà Công chúa Đại Yên, càng uổng phí danh xưng là Tề vương phi của ngươi."
Gương mặt Trừng nhi giãn ra nở một nụ cười, khôngtiếng động mà gật gật đầu.