49.
Khi đã ra khỏi quán ăn, đi một đoạn khá dài thì ta mới nhận ra Tiêu Thuật vẫn đang nắm tay áo của ta.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Hắn đột nghiên hỏi, ta giật mình tỉnh lại rồi mỉm cười khổ sở lắc đầu.
"Không có gì."
Hắn không tiếp tục hỏi nữa, cũng không buông tay áo ta ra mà chỉ lặng lẽ kéo ta đi về phía trước.
"Ta nhớ ra rồi."
Hắn lại đột nhiên mở miệng: "Cái chuyện ta kể cho ngươi hôm qua, ngươi hỏi ta đứa trẻ đó thế nào rồi?"
Ta gật đầu: "Ta vừa định hỏi chuyện này."
Đám mây trắng đột ngột che khuất mặt trời, cả người hắn như bị đông cứng lại, không biết tại sao ta cứ có cảm giác trong mắt hắn chứa đựng một nỗi buồn khó nói.
Một lát sau hắn mới lên tiếng:
"Sau khi lão đầu chết, hắn làm xong tang lễ cho ông ấy rồi gia nhập quân ngũ. Ở đó, hắn lại gặp một đám lão đầu, trong ba năm ngắn ngủi, hắn đã lên làm phó tướng. Sau đó, trong một trận chiến, tướng quân bảo hắn đi gọi viện quân nhưng hắn trở lại muộn, thành trì bị phá, binh khí của quân sĩ đều bị hỏng hết. Hắn chỉ có thể đứng nhìn những người dân trong thành đầy người chết, bị thương, máu chảy thành sông, hắn định quay lại kinh thành nhận tội nhưng lại bị đám lão đầu trong bếp đẩy xuống xe giữa đường. Hắn từng bước đi về kinh thành nhưng khi tới nơi, đám lão đầu ấy đã bị giáng xuống làm dân thường, còn các huynh đệ trong quân, đầu của họ thì bị treo trên tường thành."
Ta cảm thấy tay hắn đang siết chặt lấy tay áo ta nhưng có lẽ hắn cũng không để ý, giọng hắn khi nói chuyện vẫn còn run rẩy.
"Hắn đi gõ cửa cung điện, người gác cổng bảo hắn đã chết rồi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía tường thành nơi có những huynh đệ, lúc đó hắn mới nhận ra hắn không phải đã chết mà là một tên đào ngũ."
Ta vô thức lắc đầu, nhìn thấy tay hắn run rẩy không ngừng thì lập tức vội vàng ngắt lời:
"Được rồi, được rồi, chuyện còn lại để lần sau nói tiếp nhé."
Hắn ngẩn người một lúc rồi trầm mặc trong giây lát, cuối cùng thở dài một hơi, khôi phục lại vẻ bình thường như lúc trước.
50.
Trong những ngày sau đó, ta và Tiêu Thuật thường xuyên ăn cơm cùng nhau. Vào dịp Trung Thu, chúng ta còn cùng mọi người ăn một bữa cơm đoàn viên. Những người xung quanh hắn đều là những người rất tốt, sạch sẽ và thuần khiết, lòng dạ nhân hậu. Luôn có những khoảnh khắc, ta cảm thấy như mình quay lại trấn Bình Triều.
Thỉnh thoảng Tiêu Thuật lại nhớ ra kể cho ta nghe những câu chuyện nhưng ta đều lảng tránh.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, nửa tháng đã qua. Cảm giác thật kỳ lạ, từ khi Lương Hoài Tự đưa ta về đây, lời hứa nửa tháng ấy dường như chẳng còn quan trọng nữa.
Nhưng cuối cùng thì điều gì phải đến cũng sẽ đến.
Người đến khiến ta bất ngờ chính là Lương phu nhân. Bà ta chăm sóc bản thân rất tốt, không hề có dấu vết của thời gian.
Bà ta cũng rất quyết đoán, vừa bước vào cửa đã nói muốn gặp ta. Khi vào đến phòng ta, bà ta cũng đi thẳng vào vấn đề mà chẳng hề vòng vo.
"Ta biết Hoài Tự thích ngươi."
"Ta cũng rất cảm ơn ngươi đã cứu nó, vì vậy ta không truy cứu việc ngươi đã giữ nó bên cạnh suốt hai năm qua, nhưng ngươi phải hiểu rõ sự khác biệt giữa ngươi và nó."
"Ngươi không có cha mẹ, không có gia thế, cho dù con lấy Hoài Tự thì ngươi có thể giúp được gì cho nó? Cho dù Hoài Tự không quan tâm, nhà họ Lương không quan tâm nhưng những người trong kinh thành thì sẽ quan tâm."
"Ta thừa nhận, ta và bọn họ đã lừa nó, việc hôn sự với nhà họ Trịnh cũng là ta định đoạt cho nó, nhưng đó chỉ vì ta là mẹ nó, ai làm cha mẹ mà không mong nhi tử mình sống tốt? Dù ta đã đồng ý hôn sự với các ngươi nhưng khi các ngươi thành thân thì sao? Có lẽ chỉ ba, năm năm, nó sẽ hối hận, ngươi sẽ nhận ra rằng cả hai người không hề hợp nhau, nó phải cưới người như Cẩm Hòa chứ không phải như ngươi."
Ta mím môi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Lương phu nhân: "Vậy bà muốn ta làm gì?"
Ánh mắt bà ta lóe lên một tia quyết đoán, sau một hồi lâu, bà ta mở miệng:
"Ta sẽ cho ngươi một trăm lượng vàng, thêm ba điều kiện, nhưng điều kiện của ta là, ngươi phải lập tức thành thân."
Ta hiểu bà ta muốn nói gì. Nếu ta lập tức rời đi thì có lẽ Lương Hoài Tự sẽ tìm ta quay lại nhưng nếu ta lập tức thành thân thì hắn ta sẽ từ bỏ rồi ngoan ngoãn nghe theo lời người nhà.
Sau khi ta thành thân sẽ phải lập tức rời đi và sau khi Lương Hoài Tự cưới tiểu thư Trịnh thì ta mới có thể tự do.
51.
Ta đã đồng ý với điều kiện của phu nhân nhà họ Lương.
Nếu nói rằng trước đây ta từng có chút tình cảm với Lương Hoài Tự thì giờ đây hoàn toàn không còn nữa.
Ta không muốn bị cuốn vào mối tình yêu hận rối ren của những gia đình quyền thế như họ, cũng không muốn có lỗi với bất kỳ ai, càng không muốn để ai đó vì ta mà chống lại cả thế giới.
Ở bên Lương Hoài Tự có lẽ chưa chắc đã là lựa chọn tốt.
Phu nhân nhà họ Lương đến nhanh mà đi cũng nhanh. Trước khi rời đi, bà ta nói rằng ta xem như là người biết điều, cũng tạm coi là biết thân biết phận và nhìn xa trông rộng.
Ta khẽ kéo khóe môi, điềm tĩnh đáp:
“Trước khi gặp bà, quả thực ta từng nghĩ mình không xứng để Lương Hoài Tự làm điều gì vì mình, ta đúng là không thể sánh bằng Cẩm Hoà cô nương – người đoan trang, nho nhã và dịu dàng. Lương Hoài Tự không nên vì một y nữ tầm thường như ta mà từ hôn.”
“Nhưng giờ ta không nghĩ vậy nữa. Trịnh cô nương là một cô gái tốt, công tử Lương cũng quả thực cao quý, nhưng ta – Lâm Phất Hiểu – không hề thua kém họ. Ta không phải người xấu xí, bất tài, cũng không phải người nóng nảy, thô lỗ. Ta biết y thuật, biết pha trà, biết làm kinh doanh. Ta không phải kẻ vô dụng.”
“Ta không gả cho Lương Hoài Tự nhưng sẽ luôn có người yêu ta vì chính con người ta. Và ta không cần phải sống dựa vào bất kỳ người đàn ông nào. Thưa phu nhân, mọi nữ nhân trên thế gian này đều xứng đáng được yêu và trân trọng.”
Phu nhân nhà họ Lương không đáp lại, cũng không quay đầu, chỉ đứng im tại chỗ vài giây rồi mở cửa rời đi.
Ta nghe thấy tiếng Tiêu Thuật vừa cười vừa nói lớn ngoài:
“Sao rồi? Vừa nãy ta thấy khí thế của bà ta như muốn ăn tươi nuốt sống ngươi, giờ ra ngoài trông lại chẳng dữ tợn như thế.”
Ta mỉm cười:
“Chỉ là một cuộc trao đổi mà thôi, đâu đến mức đáng sợ như ngươi nói.”
Phu nhân nhà họ Lương đã đạt được thứ bà ta muốn, đương nhiên sẽ không làm khó ta.
Không thể coi là làm khó được.
Bà ta chỉ nói ra những gì trong lòng mình, và ta cũng vậy.
Âm thanh gỗ cọt kẹt từ cầu thang vang lên, Lương Hoài Tự thở hổn hển đứng trước mặt ta.
Nửa tháng không gặp, hắn ta lại gầy đi một chút.
“Phất Hiểu, mẹ ta có làm khó nàng không?”
Ta lắc đầu: “Không đâu, Lương phu nhân dễ gần mà.”
“Hôm nay ngươi đến là muốn nói gì với ta?”
Hắn ta đột nhiên cúi đầu như thể đang đấu tranh với chính lòng mình, cuối cùng chỉ thấp giọng gọi ta: “Phất Hiểu.”
Nhìn thấy vậy, ta nhún vai: “Tiêu Thuật.”
“Hả.”
“Ta hơi đói rồi.”
Tiêu Thuật lập tức phản ứng, hắn kéo tay áo định dẫn tôi đi ăn.
Lương Hoài Tự ngay lập tức gọi ta lại: “Phất Hiểu.”
“Ta… ta xin lỗi.”
“Mẹ ta…”
“Nàng yên tâm, ta sẽ không lấy thê tử, ta chỉ lấy nàng thôi, chờ ta một chút nữa được không, cho ta thêm thời gian.”
Ta nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn hắn ta: “Chờ đến khi nào?”
“Chờ đến khi ta 25 tuổi, hay 30 tuổi?”
“Chờ đến khi mẹ ngươi không còn can thiệp vào ngươi?”
“Hay là chờ đến ngày ngươi nói thật với ta?”
Ánh mắt hắn ta chợt dừng lại, ta đi đến gần hắn ta, nhón chân ghé vào tai hắn ta: “Lương Hoài Tự, ngươi còn định lừa ta đến bao giờ?”
Tay lùi lại hai bước, khoác tay Tiêu Thuật: “Lương công tử, ta sắp thành thân rồi.”
Hắn ta đã đến lúc trưởng thành rồi.
“Vẫn câu nói đó, chúc ngươi và Trịnh cô nương trăm năm hạnh phúc, sống trọn đời với nhau.”
Ta đi theo Tiêu Thuật ra ngoài, để Lương Hoài Tự đứng lại tại chỗ.
52.
Tiêu Thuật thật sự đã dẫn ta đi ăn, hắn cũng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra, chỉ là cứ luyên thuyên kể về chuyện Đinh thúc hôm đó cho hắn ăn cơm, bỏ nhiều giấm vào, chua đến nỗi hắn suýt nữa rụng hết răng rồi còn nói Đinh thúc lại đi mách chuyện nhỏ của hắn với Sở thúc.
Ta nhìn chằm chằm vào đĩa đậu hũ đã sạch sẽ, nhìn đi nhìn lại, không hiểu sao lại mở miệng nói: “Không cần phải thế đâu.”
Ta biết Tiêu Thuật không muốn ta vì Lương Hoài Tự mà phải bận tâm nhưng thực sự ta cảm thấy không có gì to tát cả.
“Tiêu Thuật, thật mà, không có gì lớn lao đâu.”
“Chỉ là một người tri kỉ cũ cũng như chỉ là một bệnh nhân thôi, ta đâu phải nói nhất định phải lấy phu quân, cũng không phải nói nhất định phải lấy hắn.”
“Làm sao, không có Lương Hoài Tự thì ta sống không nổi sao? Ta không phải là Lâm Phất Hiểu nữa à?”
Trước đây ta từng nghĩ liệu mình có thật sự rất xấu không.
Dì Lưu vẫn nói ta là một cô nương tốt.
Nhưng ta lại nhận tiền khám bệnh từ những kẻ côn đồ, ta thả chó của người ta đi, ta cố tình chữa bệnh cho những người mình ghét mà không dùng thuốc mê, thậm chí —
Ta rõ ràng biết Lương Hoài Tự chưa bao giờ bị mất trí nhớ nhưng vẫn theo hắn ta về kinh thành, rõ ràng ta không định lấy hắn ta thế mà vẫn nhận tiền từ phu nhân Lương, nhận những lợi ích từ bà ta.
Nhưng mà sao chứ?
Kẻ côn đồ thì luôn cướp tiền của người khác, chiếm đoạt nữ nhi nhà người ta; gia đình bỏ chó thì thường xuyên ngược đãi chó, còn ta chỉ là muốn chờ Lương Hoài Tự nói sự thật thôi.
Cho dù ta có thật sự xấu đi nữa thì cũng chẳng sao, trên đời này đâu phải ai cũng là người tốt.
Ta không nhất định phải là người từ bi.
Không từ bi đâu phải là tội.
Ta chỉ là muốn bảo vệ chính mình thôi.