Phất Hiểu - Nam Bắc Tây Đông

Chương 6




44.

Ta đề nghị giúp Tiêu Thuật mang khung cửa sổ nhưng hắn từ chối ngay lập tức.

"Tiểu cô nương à, ngươi muốn để bọn họ mỗi người một bãi nước bọt mà nhấn chìm ta sao?"

"Hôm nay mà ta để ngươi làm việc này, ngày mai không chừng ngươi thực sự chiếm luôn cửa tiệm của ta mất."

Hắn chẳng nói chẳng rằng, đẩy ta qua một bên: "Ta là người khá lười biếng."

Rõ ràng ta nhìn ra điều đó.

"Nếu ngươi thực sự muốn giúp thì làm giám sát đi."

"Nếu bọn ta lười biếng thì ngươi cứ ghi lại."

"Trí nhớ của ngươi chắc không tệ chứ?"

Ta đáp lời: "Được thôi."

45.

Sau khi làm xong việc, Tiêu Thuật bước đến trước mặt ta, còn rót cho ta một ly nước.

"Đây này, giám sát đại nhân, mệt lắm rồi nhỉ, uống ngụm nước đi."

Ta che miệng cười trộm. Hắn đúng là thú vị thật, rõ ràng chính hắn làm việc nhiều nhất vậy mà trong lời hắn nói, người vất vả lại hóa thành ta.

Bên cạnh có một ông chú nói:

"Cô nương đừng thấy phiền nhé, nếu không có cô đứng đây giám sát thì tên tiểu tử này không biết còn lười biếng thế nào đâu."

Người bên cạnh cũng phụ họa:

"Đúng thế, cô nương à. Hắn hiếm khi quan tâm người khác lắm. Bình thường đừng nói đến chuyện rót trà mời nước, chỉ mượn cái chén của hắn thôi mà hắn đã càu nhàu cả buổi. Nhân cơ hội này, lát nữa bắt hắn mời cô một bữa đi. Chắc hắn cũng không dám từ chối đâu."

Tiêu Thuật nhướn mày, làm bộ vung nắm đấm về phía người vừa nói, đùa nghịch một lúc rồi quay lại nhìn ta, cười tươi rói:

"Lâm cô nương, hay là, nể mặt ta một chút?"

"Ngươi cũng nghe bọn họ nói rồi đấy, bình thường ta ki bo lắm. Hôm nay tâm trạng ta tốt, cảm ơn ngươi đã giám sát ta làm việc, để ta mời ngươi một bữa được không?"

Hắn đưa tay về phía ta, chiếc dây buộc trên cổ tay thoáng hiện ra dưới lớp tay áo.

Ta khẽ nhếch môi cười, cuối cùng đưa tay đặt lên ống tay áo của hắn.

46.

Tiêu Thuật không hỏi ta muốn ăn gì mà trực tiếp dẫn ta đến một quán ăn.

Quán này nhỏ hơn so với những cửa tiệm bình thường nhưng vừa bước vào, hương thơm của đồ ăn đã xộc thẳng vào mũi.

Là một mùi hương rất thanh mát.

Ông chủ dường như rất quen thuộc với hắn. Chúng ta vừa vào cửa thì ông ấy còn chưa kịp đặt cái muôi trong tay xuống đã vén rèm từ bếp sau đi ra.

"Tiểu tử thối, mấy tháng nay không thấy đến, sao thế, không thích đồ ăn của ta nữa à?"

Tiêu Thuật gãi đầu: "Làm gì có chuyện đó, dạo này không phải bận quá sao."

"Xạo sự! Thạch Đầu thúc nói rồi, bảo ngươi ngày nào cũng ru rú trên cái ghế nát đó mà ngủ, lười đến mức sắp mốc meo rồi!"

Đột nhiên ánh mắt ông ấy chú ý đến ta:

"Ê, đây, đây đây đây, cô nương này ở đâu ra thế?"

Ông chủ nhìn kỹ, thậm chí còn bước lại gần hai bước.

Tiêu Thuật "chậc" một tiếng: "Thôi được rồi, đừng nhìn nữa, nhìn thêm là người ta đỏ mặt mất."

Nói bậy, ta đâu dễ đỏ mặt như thế.

Ông chủ lập tức tươi cười rạng rỡ, vội vàng mời chúng ta ngồi xuống.

47.

Ta và Tiêu Thuật ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

"Ngươi có vẻ rất quen với ông chủ quán?"

Ta khẽ hỏi.

Hắn khịt mũi, làm vẻ mặt chán ghét:

"Xì, ai thèm quen với lão già khó ưa đó chứ."

Lời vừa dứt, từ bếp sau vang lên giọng nói của ông chủ:

"Tiểu tử thối, ngươi nói ai là lão già khó ưa đấy hả!"

"Ngươi mà còn ăn nói linh tinh thì ta bỏ thuốc vào đồ ăn của ngươi bây giờ!"

Tiêu Thuật không chút bận tâm, uể oải hét ngược vào trong:

"Bỏ thì bỏ đi, dù sao nếu ông thật sự hạ độc chết ta, cô nương đây đang nhìn. Đến lúc đó ta báo quan bắt ông, e là ông chẳng còn cơ hội cầm cái muôi lớn của mình nữa!"

Hắn đúng là không khác gì một đứa trẻ.

Ta hỏi hắn:

"Ê, sao ông chủ lại tự mình nấu ăn vậy?"

Tiêu Thuật liếc nhìn ra ngoài cửa sổ:

"À, lão già này rất thích nấu ăn. Người ta nói thế thì tự mở quán làm ông chủ đi. Kết quả là sau khi làm ông chủ, lão phát hiện người nấu ăn là đầu bếp, thế là ngày nào cũng chen chúc với đám đầu bếp trong bếp, vừa làm ông chủ vừa làm đầu bếp."

Nói đến đây, hắn cười ngả nghiêng.

Không biết từ lúc nào ông chủ đã bưng đồ ăn ra, đặt xuống bàn rồi vỗ mạnh một cái lên người hắn:

"Tiểu tử thối, không biết lớn nhỏ gì cả, còn dám cười nhạo ta!"

Tiêu Thuật bĩu môi, không thèm đáp lại.

Ông chủ cười híp mắt rồi quay sang ta:

"Cô nương, nếm thử đi."

"Ta họ Đinh, cô cũng có thể gọi ta là Đinh thúc, giống như tiểu tử này."

"Muốn ăn gì thì cứ nói, ta sẽ nấu cho cô."

Ta liền đáp: "Được thôi."

48.

Đồ ăn Đinh thúc nấu thật sự rất ngon.

Món mặn thì béo nhưng không ngấy, món chay thì thanh đạm, ngon miệng, còn ngon hơn cả những món ở Tường Vân Lâu ngoài kia.

Ta chợt nhớ đến câu chuyện hôm qua, định hỏi Tiêu Thuật nhưng lại nghe thấy khách bên cạnh đang bàn tán về chuyện nhà họ Lương.

"Này, nghe gì chưa? Nhị công tử nhà họ Lương sắp hủy hôn với thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh đấy."

"Nghe rồi chứ. Lương phu nhân tức đến phát điên. Đứa nhi tử này khó khăn lắm mới tìm được mà tính tình vẫn như xưa, nhất quyết đòi hủy hôn với nhà họ Trịnh."

"Nhưng mà vì sao chứ? Tiểu thư nhà họ Trịnh xinh đẹp, tính tình lại tốt, cưới về chẳng biết phải hưởng phúc đến thế nào. Cậu ấm nhà ai mà chẳng muốn cưới nàng ta?"

"Còn vì chuyện gì ngoài chuyện bên ngoài có cô nương khác. Nghe nói là một nữ y. Nói thật, ta thấy cô nương kia chẳng phải loại tốt đẹp gì. Biết người ta có hôn ước mà vẫn dám lôi kéo, cũng chẳng tự xem mình có xứng với người ta hay không."

Tay cầm đũa của ta khẽ siết lại.

Ta rất muốn nói rằng không phải như vậy nhưng lại không thể phản bác lời bọn họ. Rõ ràng những gì họ nói dường như cũng có lý.

Tiêu Thuật vẫy tay trước mặt ta, kéo ta quay lại thực tại.

Hắn hỏi: "Ăn xong chưa?"

Ta gật đầu.

Hắn đặt tiền lên bàn rồi kéo ta đứng dậy. Trước khi rời đi, hắn bước đến bàn bên cạnh – nơi những người vừa nói chuyện đang ngồi, chống một tay lên bàn, hỏi:

"Huynh đệ, vừa nãy ngươi nói Nhị công tử nhà họ Lương hủy hôn với nhà họ Trịnh là vì có cô nương khác bên ngoài?"

"Ngươi còn nói, cô nương đó không phải người tốt?"

Người kia gật đầu:

"Đúng rồi, thì sao?"

Tiêu Thuật cười nhạt: "Ta thấy ngươi nói rất đúng. Nhưng mà, theo ta, Nhị công tử nhà họ Lương cũng chẳng ra gì. Biết mình có hôn ước mà vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của người ta, thế là thế nào?"

Người kia nhướn mày, phản bác:

"Người ta không phải không nhớ ra chuyện đó sao? Là lỗi của cô nương kia, Lương công tử là quý nhân, còn cô nương đó chỉ là dân dã quê mùa, không tự nhìn lại mình mà cứ muốn trèo cao!"

Tiêu Thuật gật gù như đang suy ngẫm:

"À, theo lời ngươi nói thì, nếu vợ ngươi mất trí nhớ rồi kết hôn với người khác, dù người đó không ép buộc, không lừa dối, cũng chẳng biết chuyện, thì đó chỉ là lỗi của người kia thôi sao?"

"Ngươi!"

Người nọ giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt Tiêu Thuật. Tiêu Thuật nhanh chóng túm lấy tay hắn, lực tay mạnh đến mức gần như bẻ gãy ngón tay. Người kia đau đến kêu la không ngừng.

"Tiểu gia ta ghét nhất là bị người khác chỉ tay vào mặt."

"Chưa hiểu rõ sự tình đã đánh giá chuyện của người khác. Ta thấy ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì. Cái xã hội này đúng là kỳ lạ, mất trí nhớ là có thể làm gì cũng được, chỉ cần nói một câu "không nhớ" là có thể đẩy hết trách nhiệm cho người khác, khiến bản thân mình sạch sẽ như tờ giấy trắng."

Tiêu Thuật kéo tay áo ta rồi dẫn ta bước ra ngoài. Trước khi đi, hắn còn ghé vào bếp nói với Đinh thúc vài câu. Đinh thúc cầm muôi vừa cười vừa mắng hắn:

"Biến đi, tiểu tử thối!"