21.
Sau khi Lương Hoài Tự rời đi thì không một người nào trong trấn đến hỏi han, như thể ở trấn Bình Triều này chưa từng tồn tại người nào tên Lục Thời An vậy.
Ngược lại thì A Noãn và A Diệu, Tiểu Ngũ ca, hoặc cô nương nhà các thím khác lại thường xuyên lui tới. Chẳng ai trong số họ nhắc đến cái tên Lục Thời An mà chỉ âm thầm giúp ta kiểm tra sổ sách, phơi thuốc, làm những việc trước đây ta tự mình lo liệu rồi sau này có Lương Hoài Tự cùng ta chia sẻ.
Bà lão vẫn ngồi dưới gốc cây hòe nơi cổng trấn, lẩm bẩm những lời khó ai có thể hiểu được.
Sau khi cha mẹ qua đời, ta đã giam mình trong hiệu thuốc suốt một thời gian dài.
Khi ấy đúng vào mùa mưa, đêm nào cũng vang vọng tiếng sấm rền.
Thi thoảng, tia chớp lóe sáng khắp gian phòng nhưng mặc cho các bác, các thím bên ngoài gọi khản cả tiếng, ta vẫn không mở cửa, càng không bước ra ngoài.
Ta sợ hãi, không dám bước ra khỏi cánh cửa ấy, bởi trong lòng luôn cảm thấy chỉ cần bước chân ra, thế giới ngoài kia sẽ chẳng còn an toàn nữa.
Hiệu thuốc vẫn còn vương hơi ấm của cha mẹ, là nơi duy nhất khiến ta cảm thấy bình yên.
Rồi một ngày, sau cơn mưa, trời hửng nắng, bà lão chống gậy, từng bước chậm rãi nhưng vững chãi, bước vào hiệu thuốc và dẫn ta ra ngoài.
Đôi mắt già nua phủ đầy nếp nhăn của bà lão dường như chất chứa những ký ức cổ xưa.
Bên cạnh bà lão, ta tìm lại được cảm giác an toàn, quen thuộc như khi còn cha mẹ kề bên. Thế nên ta nắm lấy tay bà lão.
Từ đó, ta thường xuyên ra gốc cây hòe tìm bà lão.
Bà lão luôn là nơi ta tìm thấy sự an ủi.
22.
“Bà ơi, giữa niềm vui và nỗi buồn, điều gì dễ để lại ấn tượng hơn?”
Bà nhẹ nhàng vuốt ve tay ta, mắt nhìn xa xăm, nói: “Khi con nhớ về một người thì cả niềm vui lẫn nỗi buồn đều sẽ khắc sâu trong lòng.”
“Phất Hiểu cảm thấy, với hắn ta, niềm vui hay nỗi buồn nhiều hơn?”
Gió thổi nhẹ cuốn những chiếc lá khô rơi bên chân.
Ta suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng thưa: “Con thích cùng hắn ta đuổi theo ánh hoàng hôn, thích cùng hắn ta nô đùa trong sân, thích nhìn hắn ta đắc ý khi bắt được cá. Mỗi khi có hắn ta bên cạnh, lòng con luôn ngập tràn niềm vui.”
“Nhưng khi gia đình hắn ta đến, kể về một cô nương mà hắn ta từng yêu thương, con bỗng cảm thấy nỗi buồn trong ngày hôm đó dường như nặng nề hơn cả hai năm vui vẻ trước.”
“Bà ơi, con đã thương một người không nên thương.”
23.
Ngày hôm ấy, ta đã nói với bà rất nhiều, nói mãi không thôi, cho đến khi bà tựa vào gốc cây hòe ngủ thiếp đi.
Nhưng trong suốt câu chuyện ấy, ta không rơi lấy một giọt lệ.
Điều kỳ lạ là, từ ngày hôm đó, ta không còn nghĩ về sự tồn tại của Lục Thời An nữa.
24.
Cứ như vậy, nửa năm trôi qua trong bình yên.
Một ngày, có một người đàn ông trung niên đến trấn, ông ấy dò hỏi khắp nơi rồi tìm đến hiệu thuốc.
Ông ấy bước vào, quan sát xung quanh rồi gật đầu, sau đó hỏi ta: “Cô nương này, xin hỏi có phải cha cô tên là Lâm Sao không?”
Ta hơi ngạc nhiên, đáp lại một cách chắc chắn.
Dường như câu trả lời của ta đã xác nhận điều ông ấy nghi ngờ, ông ấy tỏ vẻ vui mừng.
“Vậy ông ấy hiện giờ ở đâu?”
Căn phòng trở nên im lặng.
Ta cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Cha ta đã qua đời từ lâu.”
Ông ấy trông không thể tin nổi, lùi lại hai bước rồi buồn bã lẩm bẩm: “Lâm huynh…”
Một lúc sau, ông ấy ngẩng lên và hỏi ta có thể giúp ông ấy một việc không.
Ông ấy nhờ ta đến kinh thành cứu một người.
Ông ấy nói: “Lẽ ra ta đến mời cha cô nương, nhưng tiếc rằng ông ấy đã qua đời nên đành phải nhờ cô thay thế.”
“Người này rất quan trọng, mong Lâm cô nương cùng ta đến kinh thành.”
Ta do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Mạng sống là quan trọng, chúng ta lập tức lên đường.
25.
Kinh thành cách nơi đây một quãng đường khá xa.
Trên đường đi, ông ấy hỏi:
“Cô nương, cô tên gì?”
“Lâm Phất Hiểu, là tên cha ta đặt cho ta.”
Ông ấy lẩm bẩm: “Phất Hiểu…”
“Ông ấy có từng nhắc đến kinh thành, hay nói về Lục Khắc không?”
Ta lắc đầu.
Nhưng ta không nói cho ông ấy biết trong cuốn sách y của cha, ở trang cuối cùng, ta đã thấy cái tên Lục Khắc.
Ông ấy ngừng lại một lúc, vẻ mặt đượm buồn.
Ngồi bên đống lửa, ta hỏi:
“Hình như ngài quen biết cha ta?”
Ông ấy ngước nhìn về phía xa, thở dài:
“Quen biết ư? Không chỉ là quen biết…”
“Đều là lỗi của ta, ta có tội…”
Ông ấy không nói thêm gì nữa.
Chỉ nói rằng khi chữa trị xong cho người ở kinh thành, ông ấy sẽ kể cho ta nghe mối quan hệ giữa ông ấy và cha ta.
26.
Đến kinh thành, ông ấy dẫn ta vào cung.
Lúc này ta mới biết người mà ông ấy muốn ta cứu chính là thái tử.
Trong nội điện Đông Cung, các thái y quỳ gối khắp phòng, hoàng thượng và hoàng hậu lo lắng đi đi lại lại.
Trên giường có một thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đôi mắt khép hờ, thỉnh thoảng lại nhíu mày.
Bụng y có một vết thương chảy máu, băng vải được quấn ba lớp trong ba lớp ngoài, nhưng máu vẫn rỉ ra, cảnh tượng thật đáng sợ. Nếu không cầm được máu thì y sẽ mất máu mà chết.
Hoàng hậu với vẻ uy nghiêm và thanh thoát nắm chặt tay ta, đôi mắt tràn ngập sự khẩn cầu:
“Lâm cô nương, xin ngươi hãy cứu lấy đứa nhi tử của ta, cứu lấy nhi tử của ta.”
Hoàng thượng đứng bên cạnh, khuôn mặt đầy dấu vết thời gian, ánh mắt buồn bã, nghẹn ngào nói:
“Chúng ta biết mình đã có lỗi với cha ngươi, với ngươi, nhưng xin ngươi, hãy cứu lấy thái tử.”
Ta khẽ gạt bỏ những nghi vấn trong lòng, bắt đầu kiểm tra vết thương của thái tử.
27.
Vết thương của thái tử có một mũi tên đã được các thái y dùng dây thép đặc biệt lấy ra, nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
Ta nhận ra rằng họ cần ta sử dụng một phương pháp khâu đặc biệt để cầm máu.
Nhớ lại những gì cha đã dạy, ta từ từ bắt đầu xử lý: Đầu tiên là sát trùng vết thương, sau đó dùng thuốc tê, bôi thuốc cầm máu và cuối cùng là dùng kim chỉ để khâu lại.
Kỹ thuật khâu lộn ngược này là do cha ta trực tiếp chỉ dạy, mặc dù trước đây ta ít có dịp thực hành, chỉ luyện tập trên da động vật trong những buổi học đầu tiên, nhưng ta tự tin rằng mình có thể làm tốt.
28.
Khoảng một giờ sau, thái tử từ từ tỉnh lại, đôi môi cũng dần hồng hào trở lại.
Hoàng hậu xúc động nắm chặt tay ta, nước mắt tuôn rơi không ngừng, các thái y cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàng thượng vui mừng hỏi ta muốn phần thưởng gì.
Ta mỉm cười, khẽ đáp: “Chữa bệnh cứu người, không cần khen thưởng.”
“Nhưng nếu phải nói về phần thưởng thì xin cho phép ta đến thăm Ngự Y Viện, nơi cha ta từng làm việc.”
Lục ngự y ngẩn người, hỏi: “Cô đã biết rồi sao?”
“Ta có thể đoán được.”
Khi nghe tin cha ta qua đời, Lục ngự y không khỏi cảm thấy áy náy, ngay cả hoàng thượng cũng thừa nhận mình có lỗi với cha ta.
Cùng với những cái tên ghi trong sách y của cha ta.
29.
Lục ngự y dẫn ta đến một bàn làm việc trong Ngự Y Viện.
“Tiểu thư, cha cô từng ngồi ở đây.”
Ta bước lại gần, nhìn thấy trên bàn đọc sách còn giữ nguyên các vật dụng như mực, bút và nghiên, tất cả đều được bảo quản cẩn thận.
Ta mở một quyển sách rangay lập tức nhìn thấy cái tên của cha mình – Lâm Sao.
Quyển sách ghi lại những kiến thức y học, cũng như rất nhiều trường hợp cứu chữa người.
Cuối quyển sách là một quyển nhật ký, nơi cha ta ghi lại những sự việc hàng ngày từ khi vào Thượng Dược Cục cho đến khi gia nhập Ngự Y Viện, tất cả những gì đã xảy ra trong cuộc sống và công việc của ông.
Trong cuốn nhật ký, ghi lại không ít những câu chuyện thú vị: Có lần Lục ngự y trêu chọc cha ta, khiến ông vô tình ăn phải quả mơ xanh; đôi khi, em gái của Trần ngự y thường xuyên đến tìm ông; cũng có lần, cha ta khuyên nhủ Châu ngự y nên chú ý giữ gìn sức khỏe.
Còn có những lần cha ta và Trương ngự y cùng nhau cứu chữa cho Quý phi, và cả những lần ông cùng các ngự y trong viện dâng sớ, xin nhà vua quan tâm đến những vấn đề quan trọng.
Đọc những dòng chữ ấy, ta không khỏi xúc động.
Như thể trong mắt ta, hình ảnh của cha dần hiện lên – người thanh niên tài hoa, đầy lý tưởng, với bao khát vọng cứu chữa mang hết tâm huyết và kiến thức để cứu người, cùng những đồng nghiệp khác trong Ngự Y Viện, đồng hành trên con đường thực hiện lý tưởng của họ.