12.
Có Lương Hoài Tự bên cạnh quả thật là một điều rất tốt.
Ta không còn phải một mình loay hoay sửa mái nhà dột, không còn phải gồng mình đối mặt với những kẻ vay tiền thô lỗ. Ta cũng không phải lẻ loi run sợ, trốn sau cửa đề phòng những bóng người lảng vảng gần sân nhà. Khi đi chợ, bên cạnh luôn có người hào hứng chỉ cho ta đâu là món đồ tốt nhất.
Hắn ta thường ôm vai ta, cùng ta ngồi trong sân ngắm sao, khoe khoang với người trong làng rằng hắn ta đã thành thân rồi, thê tử của hắn ta là nữ nhi nhà họ Lâm ở trấn Bình Triều.
Trong những đêm dài, hắn ta nhẹ vuốt lên bông hoa linh lan trên vai ta, thì thầm bên tai ta, giọng nói như mê hoặc lòng người gọi tên của ta: “Phất Hiểu.”
Ta thực sự rất yêu khoảng thời gian ấy.
13.
Ta từng nghĩ cuộc sống như thế này sẽ kéo dài mãi mãi.
Nhưng không ai ngờ được rằng, ba tháng sau khi thành thân, người nhà của Lương Hoài Tự lại tìm đến.
Hai người hầu, một cô gái xinh đẹp đoan trang và một phụ nữ trung niên trạc tuổi thím Lưu.
Khi nhìn thấy Lương Hoài Tự, cô gái ấy đã bật khóc ngay lập tức.
Nàng ta đứng trong sân, hướng về phía cửa. Lương Hoài Tự nghe tiếng liền bước ra, dáng vẻ bối rối, còn nàng thì gầy gò đến mức như gió thổi qua cũng có thể ngã.
Nàng ta khẽ gọi: “A Tự…”
Lương Hoài Tự lúng túng, ta cũng vậy.
14.
Ta mời họ vào nhà.
Họ biết Lương Hoài Tự bị mất trí nhớ, biểu cảm trên gương mặt bỗng trông không mấy tốt đẹp, nhưng rồi lại như có chút hài lòng hơn.
Người hầu phủi phủi ghế mời nàng ta ngồi xuống. Nàng ta nói mình tên là Trịnh Khâm Hòa.
Ta rót trà cho họ, người hầu không nhận, chỉ có nàng ta cầm lên nhưng bị người phụ nữ trung niên kia vô tình hất đổ.
Ta hơi mím môi, cũng không để ý.
Người phụ nữ trung niên kia có vẻ như là hộ vệ, vừa bước vào đã lên tiếng:
“Lâm cô nương còn người thân nào không?”
Ta lắc đầu: “Cha mẹ ta đều đã qua đời.”
“Vậy thì lão nô xin phép nói thẳng. Lương công tử, trước đây ngài đã hứa sẽ quay lại cưới tiểu thư nhà họ Trịnh. Nay, lão nô muốn hỏi, lời hứa đó có còn giá trị không?”
Lương Hoài Tự dường như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó.
“Vừa nãy lão nô thấy công tử và Lâm cô nương rất thân thiết. Hai người là…”
“Chúng ta đã thành thân rồi. Nàng là thê tử của ta.”
Cô gái họ Trịnh lập tức bật dậy, chạy ra ngoài. Thấy vậy, người phụ nữ trung niên lườm ta một cái rồi vội vã đuổi theo, chỉ còn lại hai người hầu trong phòng.
15.
“Hai người là…”
“Bẩm công tử, tiểu nhân là Hưng Lai, đây là Phúc Lai, đều là người hầu bên cạnh ngài. Phu nhân sai chúng ta đến đưa ngài về nhà, sớm thành thân với tiểu thư Trịnh gia.”
Họ nói rất nhiều.
Họ nói, người bên cạnh ta đây không phải là Lục Thời An, mà là công tử nhà họ Lương ở kinh thành, tên là Lương Hoài Tự.
Họ nói, nhà họ Lương là một gia tộc buôn bán giàu có, đứng đầu trong hàng ngũ hoàng thương.
Họ nói, trước khi mất trí nhớ, Lương Hoài Tự rất yêu thương cô nương họ Trịnh kia, đến mức hôn ước đã được chuẩn bị sẵn.
Họ còn kể, vì nàng ta mà Lương Hoài Tự từng lén trèo tường vào nhà họ Trịnh, từng đánh nhau, thậm chí bị cha mình phạt không xuống nổi giường. Nhưng khi thấy nàng ta, hắn ta vẫn cười ngốc nghếch đầy vui vẻ.
Họ còn kể, từ khi Lương Hoài Tự mất tích, cô nương ấy ngày nào cũng khóc, thậm chí từng nghĩ quẩn.
Còn Lương Hoài Tự thì sao?
Hắn ta chỉ không ngừng lắc đầu, trong mắt đầy sự hoang mang khó tin.
Ta không thể nghe thêm được nữa, viện cớ rời đi.
Lương Hoài Tự muốn theo ta nhưng ta nhanh chóng đóng cửa lại.
Ra đến bên ngoài, ta không kìm được nữa, từng giọt nước mắt rơi xuống đất.
16.
Ngươi xem, ta đã nói rồi, hắn ta không thuộc về nơi này.
Giờ đây ta không dám đối mặt với Lương Hoài Tự, càng không thể đối mặt với chính mình.
Ta đã giữ người chưa cưới của người khác suốt hai năm trời.
Ta đã yêu một người không nên yêu, thậm chí còn thành thân với hắn ta.
Lâm Phất Hiểu, từ khi nào mà ngươi trở nên hồ đồ đến mức không biết người mình yêu họ gì, tên gì, sống ở đâu mà cũng dám động lòng?
17.
Lúc Tiểu Ngũ ca đến lấy thuốc, thấy ta ngồi ngoài khóc liền hỏi ta có chuyện gì.
Huynh ấy là huynh trưởng của A Noãn và có mối quan hệ khá tốt với Lương Hoài Tự.
Chiếc áo mà Lương Hoài Tự mặc hôm đầu tiên là của Tiểu Ngũ ca.
Ta không nói lý do cho huynh ấy biết, chỉ lau nước mắt rồi đứng dậy đi lấy thuốc cho huynh ấy.
"Phất Hiểu, có chuyện gì thì nói đi, muội gặp chuyện gì phải không, có phải là chuyện với Thời An —"
"Ta không sao đâu Tiểu Ngũ ca, huynh về đi, rảnh rỗi ta sẽ đi thăm thím sau."
Ta cứng rắn đẩy huynh ấy ra, khóa cửa nhà thuốc lại, nước mắt không ngừng rơi làm ta hoàn toàn sụp đổ.
Lương Hoài Tự đứng ngoài gõ cửa rất lâu, vừa gõ vừa gọi: "Phất Hiểu, mở cửa đi, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng."
"Phất Hiểu, Phất Hiểu."
Trước kia ta rất thích nghe hắn gọi ta là Phất Hiểu, giờ nghe chỉ thấy chói tai.
"Đừng gọi ta như vậy!"
18.
Ta cố kìm nén cảm xúc trong lòng, sắp xếp lại rồi quay lại phòng trong.
Trịnh cô nương mắt mũi sớm sưng vù, vừa thấy ta lại che mặt khóc nức nở khiến người phụ nữ trung niên vội vàng an ủi.
Trong phòng im lặng một lúc lâu.
Ta thở dài một hơi: "Vậy thì ta nói trước."
"Trước tiên, ta xin lỗi Trịnh cô nương."
"Hai năm trước ta cứu Lương công tử, giữ hắn lại hai năm là lỗi sai của ta, ta đã thử tìm gia đình cho hắn nhưng không có kết quả, cũng không tiếp tục tìm kiếm, là lỗi của ta, tài mọn học ít, không thể chữa trị bệnh cho hắn, cũng là lỗi của ta."
"Vừa rồi Lương công tử nói sai, ta và hắn không có mai mối của cha mẹ, khi thành thân ba lễ không đủ, không hợp quy tắc, không hợp lễ nghi, không thể tính được."
Lương Hoài Tự mắt đỏ, khổ sở cầu xin ta:
"Đừng nói nữa, xin nàng, đừng nói nữa, Phất Hiểu."
Ta không để ý đến lời cầu xin của hắn: "Tất cả là ta đã làm phiền Lương công tử trước, hắn chưa bao giờ nói yêu ta, về việc thành với ta, trong thị trấn có một tên ác bá thường xuyên đến quấy rối ta, hắn kết hôn với ta chỉ để che mắt hắn ta."
"Trịnh cô nương, giờ Phất Hiểu đã hiểu, Phất Hiểu chỉ là một người phụ nữ nông thôn, không xứng với Lương công tử, cô và Lương công tử mới là cặp đôi trời sinh."
Ta nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng ta: "Giờ các người đã tìm được hắn, thì đưa hắn về đi."
Lương Hoài Tự liều mạng, cố gắng nắm lấy tay áo ta, ta dứt khoát tránh ra.
"Phất Hiểu chúc Lương công tử và Trịnh cô nương trăm năm hạnh phúc, trọn đời bên nhau."
19.
Ta không ngoái lại, bước ra khỏi phòng đi thẳng về phòng của mình.
Lần này Lương Hoài Tự không chần chừ theo vào.
Hắn ta kéo vai của ta, đẩy ta vào tường, đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn ta.
"Lâm Phất Hiểu."
"Nàng vừa nói gì vậy, nàng muốn bỏ ta à?"
"Ta nói cho nàng biết, ta không đi đâu!"
Hắn ta nghiêng người đến muốn hôn ta, ta quay mặt tránh đi.
"Lâm Phất Hiểu." Hắn ta lẩm bẩm.
"Nàng không thích ta sao?"
"Ta đã nói rồi, ta sẽ ở bên nàng suốt đời, ta sẽ là Lục Thời An của nàng suốt đời."
"Nhưng nàng tại sao, tại sao lại đẩy ta cho người khác, tại sao vậy —"
"Vậy ta phải làm sao!"
Ta hoảng loạn hét lên với hắn ta.
"Ngươi muốn ta tiếp tục giữ ngươi bên cạnh, rồi sống một đời không yên ổn sao! Giữ ngươi bên cạnh, vậy Trịnh cô nương làm sao, gia đình nàng ấy sẽ ra sao? Họ sẽ không buồn sao?"
"Ngươi là Lương Hoài Tự, là Lương công tử ở kinh thành, ngươi ở lại đây, với ai mà nói cũng không công bằng."
Ta vùng vẫy rời hỏi hắn ta, lau nước mắt trên mặt: "Cứ coi như cuộc đời Lâm Phất Hiểu đến đây là kết thúc đi."
20.
Khi mặt trời lặn, Lương Hoài Tự và bọn họ rời đi.
Ta không ra tiễn hắn ta, hắn ta cũng không quay đầu lại nhìn ta.
Ta biết, hắn ta rất tức giận.
Vào giờ cuối cùng trước khi hắn ta rời đi, hắn ta đấm mạnh vào tường, âm thanh trầm thấp: "Lâm Phất Hiểu, nàng căn bản không yêu ta."
Hắn ta nói đúng.
Người ta yêu tên là Lục Thời An, là Lục Thời An sẽ cùng ta trồng hoa, là Lục Thời An sẽ cùng ta đi dạo, là Lục Thời An sẽ che tai ta trong đêm mưa sấm chớp để an ủi ta.
Nhưng trên đời này chẳng có Lục Thời An.
Chỉ là một giấc mơ, tỉnh mộng rồi sẽ tan biến.