Phất Hiểu - Nam Bắc Tây Đông

Chương 14




72.

"Năm xưa, bậc cửa của Phất Hiểu Đường gần như bị người ta giẫm mòn. Trong kinh thành từ quyền quý đến thường dân, ai nghe đến tên cha ngươi đều từ tận đáy lòng mà kính trọng ông."

"Ngươi có biết vì sao người dân sống quanh đây lại không bao giờ ngăn cản những lưu dân muốn vào Phủ Hiểu Đường không?"

Ta gật đầu.

Dĩ nhiên là ta biết.

Phất Hiểu Đường là nơi cha ta lập nên, từ trước đã là nơi cứu người, cứu khổ cứu nạn.

Nơi này còn là nơi tôn trọng sự sống, chữa lành lòng người.

Bất giác ta đưa mắt nhìn quanh, phát hiện không thấy Tiêu Thuật đâu.

Mọi người xung quanh đều lắc đầu. Cảm giác bất an trong ta bất chợt trào lên. Trong đám đông có một bóng người xuất hiện, nhìn về phía ta.

Ta nheo mắt lại, là A Tiệm.

Hắn ta làm khẩu hình, ta cố gắng đọc và nhận ra hắn ta đang nói: "Tiến cung, nhị hoàng tử, tiến cung."

Hắn ta bảo ta vào cung.

Chẳng lẽ Tiêu Thuật đang ở trong cung?

Ta không còn tâm trí để bận tâm đến xung quanh nữa, chỉ kịp dặn dò vài câu rồi vội vàng lên đường tiến cung.

Ngày hôm ấy, con đường dẫn vào hoàng cung dường như dài vô tận.

Nhưng ta không dám dừng lại. Mỗi bước tiến gần về cung lòng ta lại thêm bất an.

Ta cứ có cảm giác rằng nếu chậm thêm một chút thì ta sẽ không còn cơ hội gặp lại Tiêu Thuật nữa.

73.

Đến trước cửa cung, hai bên thị vệ ngăn lại, ta không biết lấy sức mạnh từ đâu mạnh mẽ gạt đi những thanh đao trong tay họ. Ta nói với họ rằng ta muốn gặp Tiêu Thuật.

Nước mắt ta không kìm được mà trào ra.

Thị vệ cứng nhắc không chịu cho ta vào. Ta chợt nhớ đến lệnh bài mà hoàng thượng từng ban cho nhưng tìm mãi, tìm thế nào cũng không thấy. Đúng lúc này, Lục ngự y hớt hải chạy tới nhưng họ cũng không cho ông ấy vào.

Trong lòng ta cứng lại, quyết định liều mạng xông thẳng vào.

Không dám dừng lại dù chỉ một bước, ta cứ chạy mãi, cuối cùng cũng đến được Thừa Nguyên Điện.

Cửa lớn của đại điện đóng chặt, bên ngoài có rất nhiều binh lính canh gác.

"Tránh ra." Ta lạnh giọng nói.

"Không có lệnh của điện hạ, ai cũng không được—"

Két...

Cánh cửa đại điện hé mở một khe nhỏ, từ bên trong vang lên một giọng nói thô ráp:

"Để nàng vào."

Bọn họ lúc này mới thu đao, nhường đường cho ta.

Ta bước từng bước lên bậc thang, mỗi bước chân như mang thêm ngàn cân nặng.

Bên trong đại điện có rất nhiều người.

Thái tử bị thương đang tựa vào cột, thần sắc mệt mỏi. Các cung nhân và đại thần bị binh lính ép vào một góc, vũ khí sáng loáng chỉ thẳng vào họ.

Nhị hoàng tử ngồi trên ngai vàng ở vị trí cao nhất, phong thái ngạo mạn.

Lương Hoài Tự đứng trên bậc thang phía sau, ánh mắt kinh ngạc nhìn ta.

Sở Sơn cũng có mặt ở đó, sắc mặt y tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra. Tiêu Thuật đang đỡ lấy y, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào nhị hoàng tử ở vị trí cao kia.

Ta vội vàng chạy tới kiểm tra xem Tiêu Thuật có bị thương không nhưng hắn lại bảo ta mau xem xét tình trạng của Sở Sơn.

Ta dồn hết tâm trí vào việc xem xét tình hình của Sở Sơn thì nhị hoàng tử đột nhiên lên tiếng:

"Lương ái khanh, đây là phu nhân xuất sắc mà khanh luôn nhắc đến phải không? Quả nhiên là sắc nước hương trời."

Lương Hoài Tự mím môi, im lặng không đáp.

Ta nghiêng đầu nhìn lên phía trên, thấy Lý Trị đang nhìn ta với vẻ mặt đầy thích thú.

Ánh mắt ta quét qua xung quanh, nơi này tập trung đông đủ mọi người từ những kẻ nên xuất hiện đến những kẻ không nên. Chỉ duy nhất hoàng thượng là không có mặt.

Ta hỏi: “Hoàng thượng đâu?”

Lý Việt khó khăn cất lời: “Tỷ...”

“Cứu, cứu phụ hoàng, cứu phụ hoàng của ta...”

Ta hỏi y: “Hoàng thượng ở đâu?”

Lý Trị cất tiếng cười lớn:

“Phụ hoàng đương nhiên là đang trên đường Hoàng Tuyền rồi. Nhưng mà người sẽ không cô đơn đâu, bởi vì đứa nhi tử mà ngài yêu thương nhất cũng sắp sửa đi cùng người rồi.”

Sở Sơn nghiến răng, phẫn nộ thốt lên: “Đúng là thâm độc!”

Lý Trị cười điên cuồng:

“Thiện ác là gì? Thế gian này vốn dĩ mạnh được yếu thua mà thôi.”

Hắn ta nheo mắt, trong ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo sắc bén:

“Ta thắng rồi.”

Trong lòng ta chấn động, Sở Sơn chắc chắn đã bị trúng độc.

Ta hỏi Tiêu Thuật: “Sao hắn trúng độc?”

Chưa đợi Tiêu Thuật trả lời thì Lý Trị đã lạnh lùng cười:

“Một kẻ không biết tự lượng sức mình mà dám đến đây tìm ta đòi công lý. Hừ, ta chính là công lý!”

Hắn ta ngừng lại, giọng nói trở nên mỉa mai:

“Được thôi, hôm nay ta để các ngươi chết một cách minh bạch. Thật đáng tiếc, phu nhân xinh đẹp của Lương ái khanh.”

Mắt Lương Hoài Tự đỏ ngầu, hắn ta nghiến răng: “Ý ngươi là gì? Ngươi đã nói sẽ không làm hại nàng!”

Lý Trị thậm chí không thèm liếc hắn ta, chỉ ung dung nghịch ngợm ngọc tỷ trong tay:

“Các ngươi biết không, trên núi tuyết ở phía Bắc có một loại liên hoa mọc trên đỉnh cao, tựa như đốm lửa cháy rực trên băng tuyết. Người nào thấy đóa hoa này thường đứng dưới chân núi mà say mê, cuối cùng bị băng tuyết cắn nuốt. Có người vì muốn hái nó mà bất chấp mạng sống nhưng thường bỏ mạng giữa chừng.”

“Người ta gọi nó là sát thủ núi tuyết, nhưng nó lại có một cái tên đẹp, là Liên Hoa Ngậm Tâm.”

“Hễ nghiền thành bột và chỉ cần chút xíu thôi, kẻ hít phải sẽ dần chìm vào ảo giác, chậm rãi mà chết trong thế giới hư ảo đó, không quá một tháng.”

Hắn ta nhìn về phía thái tử:

“Đệ đệ thân yêu của ta, đệ nên cảm ơn ta. Ta đã chọn cho phụ hoàng tự phụ và lạnh lùng của chúng ta một cách chết không quá đau đớn.”

74.

Lồng ngực của thái tử phập phồng dữ dội:

“Ngươi như vậy là giết vua!”

“Thì sao chứ!”

Lý Trị cất cao giọng:

“Là ông ta nợ ta!”

“Ông ta luôn miệng nói yêu thương mẫu phi ta nhưng đến khi bà qua đời ông cũng chẳng thèm đến gặp bà lần cuối. Ta và ngươi đều là nhicủa ông ta, dựa vào cái gì mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về ngươi! Ngay cả người ta yêu, người vốn dĩ thuộc về ta, ông ta cũng muốn ban cho ngươi!”

“Mọi người đều khen ngợi ngươi lý trí, hiền năng, họ sai hết rồi. Ta mới là người quyết đoán hơn, ta mới xứng đáng làm vua hơn ngươi!”

Tiêu Thuật nãy giờ im lặng thì bỗng nhiên mở miệng:

“Ngươi sai rồi.”

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổ dồn về phía hắn.

“Đó không phải là quyết đoán mà là bồng bột, là ngạo mạn. Ngươi luôn miệng nói hận phụ hoàng nhưng ngươi không thể phủ nhận rằng sự kiêu ngạo và lạnh lùng của ngươi chẳng khác gì ông ấy.”

“Chỉ vì những đau khổ ngươi từng chịu, chỉ vì tham vọng của ngươi mà ngươi có thể giẫm đạp lên đầu người khác để thực hiện cái gọi là lý tưởng của mình sao?”

“Sinh mạng không phải cỏ rác. Khi ngươi tráo đổi vũ khí của các tướng sĩ ở Du Lâm Quan, khi ngươi bắn chết những binh lính giữ thành, khi ngươi dâng binh lực của mình làm viện quân cho bọn người Hồ, ngươi có bao giờ nghĩ rằng đây là quốc gia của ngươi, rằng những tướng sĩ đó đang bảo vệ gia đình ngươi, chiến đấu vì ngươi không?”

“Ngươi, một kẻ coi thường sinh mạng như vậy, có lẽ sẽ không nhìn thấy những cái đầu đẫm máu treo trên tường thành, cũng sẽ không thấy những xác chết nằm la liệt ở Du Lâm Quan hay dòng sông hộ thành đã nhuộm đỏ máu tươi.”

“Họ không có vũ khí sắc bén, biết rõ đó là một trận chiến không thể thắng nhưng vẫn cứ lao mình vào chỗ chết một cách vô ích.”

“Những gì ngươi gây ra không chỉ là mất đi một tòa thành mà còn là sự hy sinh vô nghĩa của những anh hùng, khiến bách tính không còn tin vào nơi mà trái tim hướng về và mang lại vô số đau khổ cho nhân gian.”

“Gia đình của những tướng sĩ ấy đã chuẩn bị sẵn bánh bao, mong chờ họ trở về đoàn tụ dịp năm mới, đã may những bộ áo bông ấm áp hơn nhưng không ngờ lần gặp lại là trên tường thành hoặc trong tuyết lạnh ở Du Lâm Quan.”

“Ngươi có thấy những dân lưu lạc bên ngoài kia không? Đó chính là hậu quả từ những sai lầm của ngươi.”

“Ta không sai!”

Đôi mắt của nhị hoàng tử đỏ ngầu, cả người như hóa điên:

“Làm người tốt thì có ích gì! Người hiền lành thì bị kẻ khác ức hiếp. Ta chẳng qua chỉ giúp bọn họ chết sớm, giải thoát sớm, ta không sai!”

“Họ thì có gì đáng thương? Chết rồi ít nhất còn có người nhớ tới. Mẫu phi ta thì sao? Suốt hai mươi năm bà yêu một kẻ giả dối, đến lúc chết trong cô độc, ngay cả đứa nhi tử duy nhất cũng không ở bên. Ai còn nhớ đến bà? Bà không đáng thương sao? Còn ta, bị người khác chỉ thẳng vào mặt gọi là con hoang, bị chính phụ hoàng ruồng rẫy bao năm nay, ta không đáng thương sao —”

“Trẫm chưa bao giờ có lỗi với mẫu phi ngươi.”

Cửa đại điện bị đẩy ra. Thị vệ hoàng cung bao vây những binh lính tư nhân trong điện. Hoàng đế khoác tay hoàng hậu từng bước tiến về phía Lý Trị.

Lý Trị ngơ ngác, không nói được lời nào. Hắn ta không thể hiểu được người đáng lẽ phải chết sao lại đột nhiên sống sờ sờ đứng trước mặt hắn ta.

Thị vệ hoàng cung bắt nhị hoàng tử, kéo hắn ta xuống bậc thềm. Hoàng đế quay lại ngồi vào chỗ cũ, nói:

“Trẫm vốn tưởng ngươi chỉ là người tính tình u uất nhưng không ngờ ngươi lại tham vọng đến vậy, tâm địa hẹp hòi như thế.”

“Ngày xưa mẫu phi ngươi không phải chết vì bệnh trầm uất mà là vì mắc bệnh lao nên xung quanh không có mấy ai đến gần. Trẫm và mẫu phi ngươi có những chuyện cũ nhưng mẫu phi ngươi hiểu rõ mọi chuyện, bà ấy sớm đã buông bỏ.”

“Nhưng ngươi không hề nghe thấy tiếng ho khù khụ của bà ấy vào ban đêm, khi bà ấy bệnh nặng không thể dậy được, ngươi lại đi đua ngựa ở ngoại ô, ở Lương Châu cùng tiểu thư nhà họ Lăng vui chơi. Ngươi chưa bao giờ đặt ánh mắt của mình vào mẫu phi nhưng bà ấy lại không một lời oán trách, chỉ nói ngươi tính tình u uất ít nói, không phải không muốn gần gũi mà là không biết cách bày tỏ.”

“Ngươi đem bùa bình an bà ấy xin cho ngươi quay đi tặng cho tiểu thư nhà họ Lăng, sau lưng nói bà ấy suốt ngày quản thúc ngươi, hạn chế tự do của ngươi, nói bà ấy tuổi tác đã cao không còn trẻ đẹp như Trương chiêu nghi, không dịu dàng rộng lượng như Tần phi nhưng ngươi có bao giờ nghĩ đến trước khi bà ấy sinh ngươi đã vất vả thế nào?”

“Bà ấy dặn chúng ta không được nói cho ngươi biết bà ấy bệnh nặng, để ngươi an tâm ở ngoài nhưng ngươi có từng làm cho bà ấy yên tâm không? Ngươi nói bà ấy chết cô đơn nhưng trước khi bà ấy mất, tất cả mọi người trong cung đều đã đến thăm bà ấy một lần, chỉ có ngươi là không.”

Lý Trị đứng sững tại chỗ, môi hắn ta run rẩy, liên tục lặp lại câu không thể nào.

Hoàng thượng thở dài một tiếng: "Bao nhiêu năm qua ngươi hận trẫm, hận thái tử nhưng ngươi có biết người khiến mẫu phi ngươi không thể an tâm ra đi, chết một mình là ai không? Ngươi thật sự không biết sao?"

Chỉ là không muốn thừa nhận tội lỗi của mình nên mới tự lừa dối bản thân.

Một lúc lâu sau, Lý Trị ngẩng đầu lên: "Vậy còn Sương Nhi thì sao, sao ngươi lại ban Sương Nhi cho hắn?"

Sương Nhi chính là tiểu thư nhà họ Lăng mà hoàng thượng vừa mới nhắc đến. Nàng ấy là con gái của Tĩnh An Hầu phủ.

Thái tử khẽ cười: "Hoàng huynh, chính là Sương Nhi tự mình cầu xin."

Ánh mắt Lý Trị đầy vẻ không thể tin, nói rằng thái tử đang nói dối.

"Không thể nào, Sương Nhi từng nói thích ta mà."

Thái tử lắc đầu: "Chính vì nàng ấy quá yêu ngươi."

"Hoàng huynh, chúng ta cùng lớn lên với Sương Nhi, mặc dù ta cũng thích nàng nhưng Sương Nhi thật sự yêu ngươi, đến mức nàng biết được ngươi muốn gì, biết ngươi làm những chuyện gì trong bóng tối mà vẫn chưa bao giờ ngừng yêu ngươi."

"Với danh nghĩa là thái tử phi tương lai, nàng đã bảo vệ ngươi, sau khi ta phát hiện ra thì nàng cầu xin ta, nếu sau này ngươi làm chuyện gì mà bị phát giác thì vẫn phải giữ lại mạng sống cho ngươi."

"Hoàng huynh, ngươi nói Sương Nhi là cô gái thuần khiết, thiện lương nhất thế gian nhưng nàng ấy vì ngươi đã làm những gì?"

Hoàng thượng vẫy tay, ra lệnh cho cấm vệ quân áp giải Lý Trị vào Trấn Hình Ty, Lý Trị cứ vậy mắt đờ đẫn, miệng lẩm bẩm nói “không thể nào”.