Phất Hiểu - Nam Bắc Tây Đông

Chương 12




66.

Ta bảo A Tiến tìm cho ta một chiếc mạng che mặt, bảo hắn ta đứng đợi tại chỗ, hắn ta không thể ngăn cản ta nên chỉ đành làm theo, dặn dò ta phải cẩn thận.

Ta bảo hắn ta yên tâm, ta chỉ đi xem một chút thôi.

Lúc ta bước vào trại tị nạn, mặc dù có chiếc mạng che mặt nhưng vẫn có một mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.

Đó là mùi của rất nhiều thứ đã thối rữa suốt mấy ngày qua.

Dân tị nạn chỉ đơn giản tìm một chỗ nào đó để nằm, có người đang tranh giành một chiếc bánh nướng khô, có người vì đói mà sức lực đã kiệt quệ, thở dốc như không còn hơi, có người mắc bệnh, trên người nổi mụn đỏ, bị mọi người xa lánh, có một số vết lở vì gãi mà đã bị rách da, mủ chảy ra rồi đóng vảy.

Ta nhìn mà cảm thấy buồn bã, họ trước kia cũng là những người dân của một kinh thành, giống như những người đang đi ngoài phố, có mái ấm hạnh phúc và cơ thể khỏe mạnh, giờ đây lại bị đói khổ, bệnh tật và mệt mỏi hành hạ thành hình dạng này.

Họ không hề quan tâm đến sự xuất hiện của ta.

Ta đi đến bên cạnh người đang bị phát ban đỏ khắp người, kiểm tra tình trạng bệnh của hắn ta, hắn ta nhìn ta bằng đôi mắt mơ màng, đôi môi khô nứt như sắp không thể nói được nữa nhưng vẫn yếu ớt nói:

"Đừng chữa trị… Đừng chữa khỏi cho ta…"

"Chết vì bệnh hoặc chết vì đói, dù sao cũng chết, chết sớm… sớm được giải thoát…"

Ta nhìn vào mắt hắn ta, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một sự kiên quyết, từng chữ từng câu nói:

"Không."

Nếu không chữa trị bệnh của hắn ta thì dù hắn ta có chết đi cũng sẽ lây bệnh cho những người khác, trong trại tị nạn đông đúc như vậy, họ đều đã trốn đến kinh thành, không thể để họ chết vô ích ở đây.

67.

Những ngày sau đó, ta sẽ bảo A Tiến mua ít đồ ăn rồi ta mang vào trong. Ta còn chế ra một số thuốc có thể làm dịu bớt bệnh phát ban đỏ, ban đầu hắn ta chỉ đứng ngoài nhìn nhưng sau một thời gian, hắn ta cũng vào giúp ta.

Thuốc làm dịu phát ban đỏ không thể chữa khỏi tận gốc, mỗi tối ta còn phải nghiên cứu cách trị bệnh dịch này.

Rất nhanh, Lương Hoài Tự cũng biết những chuyện này.

Biết hay không cũng chẳng sao.

Chỉ là ta không ngờ rằng hắn ta đã trở thành người mà ta gần như không nhận ra được nữa.

Ngày hôm ấy, hắn ta lạnh lùng bước vào, thấy ta đang giã thuốc thì lập tức hỏi ta đang làm gì.

"Đang giã thuốc."

Hắn ta bước tới, giọng nói lạnh lùng: "Cho ai?"

Ta cúi mắt: "Dân tị nạn, có người ở đó mắc bệnh dịch, nếu không chữa sẽ lây lan cho người khác."

Bệnh dịch lan nhanh chóng, trong trại dân tị nạn đã có phần lớn người mắc phải. Nếu không phải ta bảo A Tiến tìm người canh gác, không cho ai vào ra trong trại dân tị nạn thì giờ bệnh dịch đã không biết đã lan rộng tới mức nào.

Lương Hoài Tự lại không tán thành.

Hắn ta nắm chặt cổ tay ta, cây chày thuốc bị hắn ta ném sang một bên. Ta nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Hắn ta nhận ra hành động của mình có phần nóng vội thì lập tức hạ thấp giọng: "Phất Hiểu, đó là bệnh dịch, nàng quản chuyện của những người tị nạn làm gì?"

Ta không hài lòng: "Dân tị nạn cũng là người, căn bệnh đó sẽ cướp đi mạng sống của họ, ta là thầy thuốc, là phải chữa bệnh cứu người."

"Nàng đang lấy mạng sống của mình để cứu người, họ vốn đã sống không được lâu, nếu nàng bị bệnh thì phải làm sao?"

Ta không thể tin hắn ta lại có thể nói ra những lời như vậy. Dù hắn ta đã làm rất nhiều chuyện sai trái nhưng ta vẫn luôn nghĩ hắn ta có chút thiện tâm, một chút lương tri.

Ít nhất trong lòng ta thì dù là Lương Hoài Tự hay là Lục Thời An cũng sẽ không nói ra câu "Họ vốn không sống lâu được" như vậy.

Ta không thể tin nổi nhìn hắn ta: "Lương Hoài Tự, nếu bệnh dịch lan rộng thì người trong kinh thành cũng sẽ mắc bệnh, đến lúc đó có thể ngươi cũng sẽ mắc bệnh, ngươi không sợ sao?"

"Nhưng nàng mỗi ngày cứ trắng trợn bày ra vẻ mặt ra ngoài để quản chuyện của những người đã chết nửa sống nửa chết đó, nàng có biết nàng đang cản đường người khác không, còn mạng sống của nàng thì sao? Nàng không cứu thì cũng sẽ luôn có người khác đến cứu thôi."

Ta tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, mắt đỏ ngầu nhìn hắn ta: "Ta cản đường ai?"

"Nhị hoàng tử sao? Lương Hoài Tự, ngươi đã quyết tâm đánh cược với hắn như vậy sao?"

Ngoài trời gió nổi lên mạnh mẽ thổi cửa sổ mở tung, trong khung cảnh, ta và Lương Hoài Tự cách nhau một cái bàn, như thể đang đứng ở hai phía đối lập.

"Ta hỏi ngươi, nỗi khổ của nhân gian và quyền lực, sự giàu có của ngươi, cái nào quan trọng hơn?"

"Ta..."

"Ngươi nói sẽ có người cứu họ, vậy khi nào sẽ cứu? Có phải đợi cho đến khi những người trong trại dân tị nạn gần chết hết, đợi cho bệnh dịch hoành hành trong thành, đợi mọi người đều chịu đựng bệnh tật hành hạ thì lúc ấy ngươi theo sau nhị hoàng tử để cứu họ như một vị cứu thế, lấy lại danh tiếng lòng tốt của mình, đúng không?"

"Vậy những người đã chết sớm thì sao? Họ vì câu "thời cơ chưa đến" mà chết một cách vô ích sao?"

"Ngươi nói ngươi và hắn chỉ là kẻ lợi dụng lẫn nhau, vậy còn bây giờ ngươi đang làm gì, Lương Hoài Tự, thứ ngươi cần thật sự chỉ có ta sao?"

Hắn ta bước lại gần ta nhưng ta lùi lại: "Đừng lại gần nữa."

"Lương Hoài Tự, ta không quan tâm đến cái gọi là đại nghiệp của ngươi, ta sẽ đi cứu người, nếu ngươi muốn ngăn cản ta thì giết ta đi."

Ta nhặt lấy đơn thuốc trên bàn rồi đi ra cửa. Hắn ta kéo tay áo ta lại, hỏi ta muốn đi đâu. Ta nói: "Đi đến nơi ta phải đi."

Ta không nhìn hắn ta thêm lần nào nữa, ta mở cửa, mặc cho tóc bị gió thổi rối tung, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của A Tiến, ta nhẹ nhàng nói với người phía sau:

"Lương Hoài Tự, đã là thầy thuốc thì phải có lòng từ bi."

68.

Ta bước ra ngoài, mưa rơi trên phố làm ướt vai ta nhưng ta lại cảm nhận được tự do vô tận.

Người phía sau đuổi kịp nhưng ta, Lâm Phất Hiểu, chưa bao giờ có thói quen quay đầu lại.

Thế này thật tốt, trước đây ta lo lắng không có lý do gì để rời bỏ Lương Hoài Tự, sợ hắn ta phát hiện kế sách tạm thời rồi lại đi gây rắc rối với Tiêu Thuật nhưng giờ đây, đi ngược lại thế này chính là lý do hợp lý.

Ta đến trại dân tị nạn, ngôi nhà bỏ hoang là nơi trú ngụ của họ, mặc dù xập xệ nhưng trong nhà vẫn còn nguyên vẹn.

Họ giờ đã nhận ra ta, có người còn chưa ngủ, họ nhìn ta một cách ngạc nhiên: "Lâm cô nương, sao người lại đến đây?"

Ta phủi đi nước mưa trên người: "Trời tối mưa nặng, ta đến thăm một chút."

Ta kiểm tra những vết đỏ trên người họ, có người đã hết gần hết, cộng thêm khoảng thời gian này có đủ thức ăn nên tinh thần họ tốt lên rất nhiều.

Sau khi kiểm tra xong thì ta đi ra ngoài sân, mưa đã nhỏ hơn một chút, ta đứng dưới mái hiên nghe tiếng mưa rơi xuống đất, rồi ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy người lâu nay chưa gặp.

Tiêu Thuật dựa vào cửa, mắt chứa đựng nụ cười nhìn ta rồi ngẩng cằm lên.

"Lâm cô nương, phòng của nàng chưa trả đâu."

"Tiệm nhỏ này luôn luôn hoan nghênh nàng ghé thăm."

Ta bật cười: "Nếu ở lại thêm nữa thì ta không trả nổi tiền phòng đâu."

Hắn mỉm cười: "Xem kìa, Lâm cô nương, nàng quên nhanh thế, chúng ta đã thành thân rồi, giờnàng là bà chủ."

Hắn từng bước tiến lại gần, đôi mắt và lông mày mang theo nụ cười: "Bà chủ thì không cần phải trả tiền phòng đâu."

Ta khẽ cong môi, nhìn hắn từng bước tiến tới bên cạnh ta nhưng không ngờ hắn lại một tay ôm lấy eo ta, cúi người nhìn ta: "Thế nào, bà chủ, có thể theo ta về nhà không?"

Ta từ trong vòng tay hắn thoát ra, đứng thẳng người lại: "Sao chàng biết ta ở đây?"

Hắn nhướn mày: "Không phải bà chủ Lâm luôn luôn giúp đỡ người khác trong lúc khó khăn, sao lại không thể để ta trao một ánh mắt thân thiết?"

Ta bị hắn chọc cười: "Chàng nói gì vậy?"

Hắn không còn đùa nữa, nghiêm túc nói: "Sở Sơn nói nàng bị Lương Hoài Tự giam giữ, sau đó lại nghe Đinh thúc nói đã nhìn thấy nàng, ta cảm thấy có gì đó không đúng, sau đó…" Hắn chỉ vào đám người trong trại dân tị nạn: "Họ nói có một cô gái như Bồ Tát, mang thức ăn và nước cho họ, còn cứu mạng họ."

"Ta tính toán một chút, hừ, cô nương xinh đẹp, lòng tốt và biết cứu người, chẳng phải là bà chủ Lâm của chúng ta sao?"

Ta cười và gạt tay hắn ra, nhón chân lên nhìn vào tai hắn: "Thế nào, còn đau không?"

Hắn nắm lấy cổ tay ta, mắt đảo một vòng: “Aiz, đau chết mất.”

"Nhưng nếu bà chủ Lâm có thể đau lòng thêm một chút nữa thì sẽ không đau nữa."

Giờ phút này mà còn đùa giỡn.

Cái hình phạt đó đúng là ác độc vô cùng.

Nhớ lại ngày hôm đó hắn trong ngục, thân thể đầy vết thương, ta điều chỉnh lại thần sắc, nhìn vào mắt hắn: "Tiêu Thuật."

"Hử?"

"Chúng ta đi đi."

Rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt.

"Tiêu Thuật, ta không thể ở bên cạnh chàng, chàng cũng thấy rồi, ta sẽ hại chàng."

Hắn im lặng rất lâu, một lúc sau giọng hắn trầm lại, mắt hạ xuống: "Vậy nên vì lý do này, nàng ngay cả bước về phía có ta cũng không dám sao?"

"Lâm Phất Hiểu, nếu ta thật sự sợ điều này thì nàng nghĩ ta còn đến tìm nàng không?"

Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nhưng ta sợ."

Ngay khi ta nói ra chữ "sợ", Tiêu Thuật liền dùng ngón trỏ chặn môi ta, ánh mắt hắn nheo lại: "Lại quên rồi sao?"

"Phất Hiểu không sợ gì cả."