Trở lại vương phủ Tiểu Chất Tử bẩm báo bức “mãnh hổ xuống núi” bán được giá cao kho tiền trong một đêm “mập” hơn rất nhiều.
Ta không dự đoán được bức ba ba xuống núi của Giang Hoài Ngọc lại có thể giải quyết mối nguy tiền bạc trong phủ, thương cảm cho sự tiết kiệm của ta dù làm vương gia lâu rồi nghèo riết quen bỗng nhiên có tiền lời vui vô cùng lập tức dẫn Tiểu Chất Tử cùng Tiểu Trung Tử đi Thiên Hương lâu ăn một bữa thịnh soạn.
Còn chưa tới tiệm Thiên Hương đi ngang qua sân sau của Tam ti sử chỉ thấy một góc nóc nhà lót ngói xanh rường cột chạm trổ, tòa nhà Tam ti sử này vậy mà còn xa xỉ lộng lẫy hơn so với đông cung của thái tử, miễn cưỡng có hiềm nghi vượt quyền không nhịn được nhìn thêm vài lần. Thình lình cửa sau mở mấy tên mặc như người hầu khiêng một vật gì đó bị chiếu cuốn quăng lên xe bò.
Ta đứng ở đầu ngõ cách hơi xa nhưng vẫn ngửi được một mùi hôi thối khó tả tỏa ra từ chiếu kia.
Linh cảm có chuyện không lành không lo còn bữa ăn chưa kịp dùng gấp gọi Tiểu Chất Tử bám đuôi xe bò theo dõi Tam ti sử rốt cuộc đang làm gì.
Tiểu Chất Tử trở về bẩm báo vật ấy bị ném xuống sông đợi mấy người kia đi hắn mới dám lại gần vớt lên bây giờ “nó” được đặt giữa phòng khách.
Ta lệnh Tiểu Trung Tử mở chiếu ra bất ngờ bên trong là một cô gái trần truồng hai má bị rạch nát máu thịt lẫn lộn toàn thân che kín vết thương ngoài vết roi còn có vết do gây gộc đánh nhiều chỗ miệng vết thương đã thối rữa dậy mùi.
Một số tỳ nữ chưa từng thấy cảnh tượng kinh hoàng này sợ hãi đến nổi nôn mửa.
Ta bấm đầu ngón tay gắng gượng bình ổn tinh thần dặn người hầu cuốn chiếu lại đưa đến cửa huyện nha nói thấy “người” ra từ phủ Tam ti sử.
Nha môn kia nể mặt vương gia là ta tức khắc đi Tam ti sử điều tra nhưng chỉ làm ra vẻ, ngày hôm sau bắt mấy tên người hầu không biết có đúng người không, rồi bỏ tiền tổ chức tang lễ long trọng cho nàng liền vội vàng kết án. Về phần nàng ta tên họ là gì khi sống vì sao bị ngược đãi, quá trình như nào hết thẩy đều không hề được nhắc tới.
Sau khi tuyên án xong ta ngẩng đầu nhìn bảng hiệu “Minh Kính Cao Huyền (Sự sáng suốt của quan tòa)” treo chính giữa công đường mà toàn thân lạnh lẽo chỉ cảm thấy thật mỉa mai.
Tuy ta biết Tam ti sử quản lý muối, sắt và đường thủy có quyền đặt mức thuế cho thương buôn còn thu tiền trong phạm vi quản lý (huyện châu xung quanh) mánh khóe chồng chất thế lực rắc rối phức tạp đuôi to khó bỏ ngay cả cha ta cũng không thể tra xét dễ dàng.
Nhưng dù sao nơi đây cũng là đất gần vua ở mà dám làm thế đúng thật quá điên cuồng ngang ngược!
Ta trở lại vương phủ, càng nghĩ càng tức không kìm nổi tức giận ném vỡ bình hoa, còn đá ngã bàn.
“Uất ức! Quá uất ức rồi!”
Người hầu trong phủ lặng im không dám ho he, câm như hến, chỉ có Tiểu Chất Tử không ngừng nháy mắt với ta.
Ta lười phản ứng hắn muốn uống miếng nước trà giảm cơn nóng máu trong người mới vừa bước ra nửa bước quay đầu thì thấy Giang Hoài Ngọc khoanh tay đứng một bên cũng không biết hắn đến đây được bao lâu.
Giang Hoài Ngọc dịu dàng nói:
“Bé ngoan, đừng tức giận anh làm bánh cỏ ngải cho em rồi này.”
Hắn nói càng làm ta khó chịu càng không vui huyệt thái dương nhảy nhót không ngừng, đầu óc quay cuồng như sắp ngất xỉu không nhịn được chọi chén trà qua.
“Tức no rồi, ăn cái quần!”
Giang Hoài Ngọc nhìn mảnh vỡ đồ sứ dưới chân vẫn tốt tính bảo:
“Có tức no rồi cũng phải ăn.”
Đợi ta hơi bình tĩnh rồi kể lại chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.
Ta giận hết mức nhân tiện nói:
“Không phải hai ngày trước các đại thần cãi nhau về tiền bạc cứu trợ thiên tai không đủ sao em thấy Tam ti sử của cải dồi dào nơi ở so đông cung của anh còn quý giá khí thế hơn nhiều, nếu tịch thu tài sản của Khuất Trọng Du không cần phải chịu cảnh lấy trứng chọi đá như hiện giờ.”
Giang Hoài Ngọc nói:
“Tam ti sử do thái tổ thiết lập, quản lý tiền tài cả nước, rút dây động rừng tạm thời không động được.”
Ta không nhịn được phải hừ một tiếng.
“Em nói vậy cho đỡ tức, anh tưởng thật?”
Bỗng nhiên Giang Hoài Ngọc đưa tay nhéo mặt ta, cười tủm tỉm:
“Ai bảo ông ta chọc giận bé cưng của chúng ta, không trị ông ta đạo trời khó tha.”
Sau tám tuổi thái tử cuối cùng cũng tự giác bản thân hắn là anh ta rốt cuộc không còn gào khóc lần nào nữa ngược lại mỗi giờ mỗi phút đều ra vẻ làm như lớn hơn hai tuổi là cái gì ghê gớm lắm đấy.
Ta không nhịn được trở mình trợn mắt khinh thường.
Giang Hoài Ngọc đặt ngón trỏ lên bàn rồi gõ, ngước mắt chống lại tầm nhìn của ta, nói khẽ:
“Công khai tra xét ông ta đúng là rất khó nhưng có thể dùng lối tắt khác.”