Phật Hệ Cung Đấu

Chương 3




Sáng thứ hai theo thường lệ đi Thái Cực điện điểm danh canh năm (khoảng thời gian từ 3 – 5 giờ sáng) phải rời giường đúng đó là lúc chưa tới 5 giờ sáng, là nhiệm vụ không thể nào thực hiện đối với loại người thức khuya “tu tiên” sống thời hiện đại, chỉ khi đi du lịch theo đoàn ta mới từng thức sớm như vậy. Với lại chế độ công tác “Ngũ nhật nhất mộc” chính là làm việc năm ngày nghỉ một ngày, nếu theo quy định chỗ cũ của ta việc này là trái với luật lao động, áp bức nhân viên có thể lên tòa án kiện đấy.

Thế nhưng bên này vua chúa là lớn nhất, luật pháp gì đều không vượt qua nổi lời vàng miệng ngọc của hoàng đế đạo lý lớn nhất chính là không nói đạo lý.

May mà cha ta cũng được xem như là một vị minh quân, tuy quyền lực tập trung trong tay làm cho hiệu suất xử lý công văn từ tốn cần phải từ từ chỉnh sửa được cái vị vua cha kia của ta biết cách điều hành đất nước không hoang dâm vô độ nên đương nhiên không xây ra cái hồ rượu và rừng thịt nào, ngay cả thê thiếp nhà mình đều cùng chung số thắt lưng buộc bụng cần kiệm cực kỳ, không thôi cái đầu của ta không biết chừng đã bị mấy anh Lương Sơn ngắt hồi nào không hay.

(Mấy anh Lương Sơn: 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong tác phẩm Thủy Hử)

Lúc lâm triều đại học sĩ buộc tội thái tử kéo bè kết đảng ngay lập tức hoàng đế hạ chỉ đông cung có quyền cùng tham dự giải quyết triều chính khiến thái tử có thể quang minh chính đại bồi dưỡng thân tín ngăn chặn miệng lưỡi đám có ý kiến.

Đều nói trên đời hoàng gia vô tình nhất nhưng nhà họ Giang sẽ mở một con đường mới cho quý vị thấy ở đây chỉ có cảnh cha hiền con hiếu với anh nhường em kính.

Nhưng ta cũng có thể hiểu do cha và anh ta đều là loại người có chí lớn ngay thẳng đoan chính nếu đặt ở thời của ta chính là loại học sinh giỏi trong miệng giáo viên chủ nhiệm, người ta xem thường việc của những kẻ kéo bè xu nịnh, là loại chịu đựng được các kỳ kiểm tra hằng tháng và thi cuối kỳ còn hoàn thành xuất sắc.

Thử tưởng tượng xem hồi học cấp ba có người không chỉ theo hầu bạn mỗi ngày, còn thức đêm giúp bạn làm bài tập, thỉnh thoảng bạn đi chơi đến tối với bạn gái đêm hôm khuya khoắt người ta còn giữ cửa chờ bạn về, còn không mau cúng bái vị ân nhân cứu mạng này.

Kết thúc buổi họp sớm còn chưa bước ra khỏi cửa Chu Tước có người đến báo nói thái tử điện hạ có việc muốn ta đến trong cung hoàng hậu một chuyến.

Vương hoàng hậu là mẹ ruột của Giang Hoài Ngọc, con gái của Phiêu Kị đại tướng quân, bà ấy sinh ra ở thảo nguyên tây bắc giỏi nhất bắn cung và cưỡi ngựa, quả thực là một nhân vật có đảm đương, trong cuộc tranh đoạt Bạch Hổ Môn một mũi tên định đất trời, năm đó phụ hoàng đăng cơ một nửa công lao đều nằm trên người vị hoàng hậu này.

Ta đi vào cung điện của hoàng hậu, sau khi chào hỏi Vương hoàng hậu và thái tử ta gặp được người phía sau rèm châu, là mẫu phi của ta.

Mẹ ta xinh đẹp tuyệt vời như cũ sắc mặt có vẻ hồng hào càng hơn trước không ít xứng với câu mặt hoa da phấn, lúc này nàng kinh ngạc nhìn ta nước mắt rơi tràn mi.

Có lẽ mẹ ta là Mạnh Khương Nữ đầu thai gặp chuyện gì điều đầu tiên cứ khóc trước rồi tính, từ lúc ta sinh ra tới giờ thứ thấy nhiều nhất chính là cảnh nàng lau nước mắt, quá mệt mỏi rồi. Làm sao được ai bảo Tĩnh phi nương nương bề ngoài xinh đẹp tột đỉnh, một mình chiếm giữ sắc đẹp trên chúng phi tần mười tám năm khi khóc cũng như cành hoa lê trong mưa xuân người bên ngoài nhìn được phải cảm phục một câu nhìn thấy mà thương.

Vương hoàng hậu biết tính tình của nàng trêu ghẹo:

“Tĩnh phi tới cung của ta đã lâu, đếm sao ngóng trăng cuối cùng cũng chờ được con, mau qua trò chuyện với mẫu phi con đi.”

Giang Hoài Ngọc không lên tiếng dùng tay ra hiệu với ta ý là xong thì ra sau tìm hắn.

Ta quan sát vị Tĩnh phi từng có danh hiệu “Người đẹp nhất Giang Nam” đang khóc như mưa rơi trên hoa lê trước mặt không nhịn được có chút muốn bẻ tay.

Ta nghiêng mặt qua một bên trông thấy tấm gương đồng trên bàn đối mắt với người trẻ tuổi trong gương.

Hồi bé người hầu trong Bế Nguyệt trai có một câu nói đùa pha lẫn châm chọc nói bộ dạng của ta y như mẫu thân, sinh ra đã đẹp sẵn nghiêng nước nghiêng thành. Có điều gương trong cung so với đám gương biến dạng lồi lõm còn không bằng soi mũi không ra mũi mắt không ra mắt, đái một vũng chiếu so với nó còn rõ hơn nên bây giờ mặt ta như nào ta cũng không biết.

Nhưng trong hậu cung này mặt đẹp cũng chả làm được gì tất cả đều mặc đồng phục đen như mực có thể biết gu thẩm mỹ của hoàng đế bệ hạ không yêu cầu cao đâu. Không bàn cái khác người đẹp như mẹ ta so với Dương quý phi hoặc Triệu Phi Yến càng không kém cạnh sở hữu một gương mặt hại nước hại dân được ban thưởng Bế Nguyệt trai ngụ ý “Bế Nguyệt Tu Hoa (Hoa nhường nguyệt thẹn)” kết quả còn không phải lại một năm rưỡi mới gặp được hoàng đế một lần.

Ôn chuyện xong với mẫu phi ta liền đi ra sau hoa viên.