Khi Tô Hoài nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Khương Ngạn Hi, rồi anh lại nhanh chóng lui lại.
Khương Ngạn Hi cái hiểu cái không, lại rơi vào ngơ ngác: "?"
Có thể có. . . . . . Có thể có cái gì?
Tô Hoài đứng lên, đưa tay về phía cậu: "Đi, về nghỉ ngơi sớm, hôm nay còn phải đi ra ngoài."
Khương Ngạn Hi nhìn chằm chằm vào tay của Tô Hoài hai giây, bối rối đưa một đoạn nhỏ ngón tay lên lòng bàn tay của anh.
Tô Hoài tự nhiên đưa tay về phía trước, nắm chặt lấy toàn bộ lòng bàn tay của cậu, kéo cậu một cái.
Ngồi yên ở một vị trí quá lâu, cả người Khương Ngạn Hi có chút cứng ngắc, lúc đứng dậy không có đứng vững, suýt nữa thì ngã.
Khương Ngạn Hi: "!"
Một bên tay của Tô Hoài kịp thời nắm được eo của cậu, kéo cậu về phía trước.
Khương Ngạn Hi mở to mắt, trực tiếp nhào vào trong ngực Tô Hoài.
Quần áo mùa hè rất mỏng, giữa hai chiếc áo phông mỏng, Khương Ngạn Hi lập tức cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Alpha.
Khương Ngạn Hi bị nhiệt độ cơ thể của Tô Hoài làm cho giật mình.
Học trưởng nóng quá. . . .
Tô Hoài vội vàng buông tay đặt trên eo cậu ra, yết hầu lăn lăn.
Xúc cảm mềm mại của Omega lưu lại trong tay anh thật lâu, khiến kì mẫn cảm vốn đã nhạy cảm của anh lại ẩn ẩn xao động
Một cái tay còn lại đang nắm lấy tay Khương Ngạn Hi thật chặt, không có buông ra.
Tô Hoài một đường nắm tay Khương Ngạn Hi rời khỏi bãi cát.
Khương Ngạn Hi nhìn xem xung quanh đều là đôi tình nhân đang nắm tay nhau, cậu cúi đầu rất thấp dưới vành nón, màu đỏ trên mặt vẫn luôn không tan.
Lúc rời đi vẫn là bị phát hiện.
Càng ngày càng nhiều fan hâm mộ ngạc nhiên cùng vui mừng đi theo chụp ảnh hai người, chứng sợ xã hội đã lâu của Khương Ngạn Hi thiếu chút nữa lại phát tác.
Cho đến khi lên xe Tô Hoài mới thả tay, lòng bàn tay hai người đều có chút mồ hôi.
Trên đường trở về, Tô Hoài yên lặng ngồi cạnh Khương Ngạn Hi một lát, đột nhiên nói: "Rất xin lỗi em, việc hẹn hò cùng anh hẳn là khiến em thấy rất phiền toái."
Khương Ngạn Hi còn đang xuất thần vì xúc cảm ấm áp Tô Hoài lưu lại trên tay cậu, sửng sốt một chút, lập tức nói: "Không có đâu...Học trưởng đừng nghĩ như vậy."
Tô Hoài nhìn cậu thật lâu, đột nhiên có chút muốn hỏi cậu vì sao lại đăng kí tham gia chương trình.
Cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, chỉ xoa đầu cậu: "Hi Hi, cảm ơn em."
Khương Ngạn Hi nhìn ánh mắt phức tạp của Tô Hoài, vẻ mặt mờ mịt.
Tô Hoài dịu dàng mỉm cười với cậu.
Nếu như Khương Ngạn Hi không có tới, anh mới là cái người bối rối.
Nghiêm túc mà nói căn biệt thự xinh đẹp đắt đỏ này cũng không phải là homestay mở cửa với bên ngoài.
Nơi đây là tài sản riêng của phú ông Levins, nghe nói Tô Hoài muốn đến ghi hình chương trình mới đặc biệt cung cấp vì tình bạn.
Mấy năm trước Tô Hoài quay một bộ phim tại trang trại này, hai người là bạn bè tốt.
Biệt thự này, được thiết kế bởi một kiến trúc sư nổi tiếng quốc tế, bản thân nó đã là một phong cảnh nổi tiếng của trang trại.
Sau khi bước vào nhà cũng chỉ có hai người bọn họ, cùng máy quay ẩn.
Lần đầu tiên từ lúc xuất phát đi du lịch Khương Ngạn Hi bước vào một môi trường khép kín không người, tinh thần thả lỏng triệt để.
Đôi vai vốn đang căng chặt thoáng rủ xuống, cảm giác mệt mỏi luôn không nhận ra đột kích mãnh liệt, cơn buồn ngủ cũng dồn dập.
Nội thất của biệt thự rất đẹp, có lò sưởi pha lê hiện đại phía tường.
Nhìn qua là màu sáng êm dịu cùng mảng lớn màu trắng, trong các góc còn đặt những bông hoa mới được hái xuống.
Mặc dù bình thường cũng không có người ở, nhưng trong phòng vẫn tràn ngập không khí ấm áp thích hợp để sống.
Khương Ngạn Hi lặng lẽ nhìn Tô Hoài đang hâm sữa bằng lò vi sóng trong phòng bếp mở, cảm thấy rất vi diệu.
Đây còn là lần đầu tiên một mình cậu ở chung phòng với Alpha.
Luôn cảm thấy cậu cùng học trưởng...có hơi giống một đôi chồng chồng mới cưới vừa dọn về nhà mới.
Khương Ngạn Hi mau chóng đem cái suy nghĩ khiến mình đỏ mặt này vứt khỏi não, nhanh chóng đi lên lầu.
Phòng của họ được bố trí trong hai phòng ngủ trên tầng ba.
Tô Hoài cầm một cốc sữa bò nóng gọi cậu lại: "Chờ một chút, uống rồi đi ngủ, sẽ giúp em nghỉ ngơi tốt hơn."
Khương Ngạn Hi ngoan ngoãn đi qua nhận lấy cốc sữa bò có nhiệt độ vừa đủ.
Cậu lại bắt đầu không dám nhìn đôi mắt của Tô Hoài, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Ngược lại sữa bò của Tô Hoài hơi nhiều, Khương Ngạn Hi uống nửa cốc liền no, thở ra một hơi, bối rối mím môi.
Lần đầu tiên Tô Hoài nuôi thỏ, còn chưa nắm vững sức ăn của thỏ, cười nói: "Nhiều lắm sao? Uống không hết thì đưa anh đi."
Khương Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, đưa cốc cho anh.
Tô Hoài nhìn nửa số sữa bò còn lại trong cốc, hỏi: "Có phiền nếu anh giúp em uống nửa cốc này không?"
Khương Ngạn Hi không nghĩ nhiều, lắc đầu, liếm vết sữa còn đọng lại trên môi trên.
Tô Hoài trực tiếp đặt môi vào dấu vết khi nãy cậu để lại, uống hết nửa cốc sữa còn lại
Nhìn động tác Tô Hoài uống sữa trong hai giây, Khương Ngạn Hi sững sờ một chút, đôi mắt chậm rãi mở to, trong nháy mắt lỗ tai lại đỏ bừng lên.
Tô Hoài đặt cái chén lên trên bàn, khẽ đẩy Khương Ngạn Hi đang thờ thẫn về phía cầu thang: "Được rồi, mau đi ngủ đi."
Đến tầng ba, hai cửa phòng ngủ đối diện nhau.
Khương Ngạn Hi đang đỏ bừng lỗ tai nhanh chóng vào phòng, Tô Hoài nhìn cánh cửa đóng chặt, tâm tình có chút vi diệu.
Đứng trên hành lang một lúc, Tô Hoài cong môi, đi vào gian phòng của mình
Vào phòng không bao lâu, Tô Hoài vừa cởϊ áσ sơ mi, đang định vào phòng tắm tắm rửa, cửa phòng đội nhiên bị gõ dồn dập.
Giọng nói có chút nóng nảy từ Khương Ngạn Hi vang lên từ ngoài cửa: "Học trưởng..."
Tô Hoài không có để ý mặc áo, lập tức mở cửa phòng: "Làm sao vậy?"
Ánh mắt Khương Ngạn Hi vốn đang đầy vội vã, trông thấy thân trên cường tráng gợi cảm của Alpha, cả người đều ngốc.
Ánh mắt cậu bất giác lưu lại trên cơ bụng xinh đẹp của Tô Hoài vài giây, rồi lập tức nhắm mắt lại, quay ngược lại, đưa lưng về phía anh, tim đập dồn dập, yếu ớt nói: "Phòng, trong phòng, có một con chim bay vào ...làm sao bây giờ."
Tô Hoài nhìn cái gáy đang hầm hập bốc lên hơi nóng của cậu, nín cười mặc lại quần áo, đi vào gian phòng đối diện.
Cửa sổ sát đất bên trong phòng bị mở ra một nửa, cái rèm màu trắng khẽ phiêu động trong gió nhẹ buổi sáng sớm, trên giường còn đang đặt đồ ngủ màu trắng Khương Ngạn Hi vừa lấy ra, hành lý tổ chương trình đưa đến đang mở ra ở trên sàn.
Tiếng vỗ cánh vọng ra từ nơi xó xỉnh bên giường.
Tô Hoài đi qua nhìn, vậy mà là một con vẹt màu đỏ, một nửa sợi dây xích bị đứt treo bên phần mắt cá chân của nó.
Hẳn là một con vẹt cưng đã trốn khỏi nhà của chủ nhân.
Khương Ngạn Hi đứng sau lưng Tô Hoài quan sát, vừa nãy cậu muốn mở cửa sổ ra nhìn phong cảnh đồng cỏ bên ngoài, lại bị con chim đột nhiên bay vào làm cho giật mình, không có nhìn kĩ bộ dáng con chim này, kinh ngạc hỏi: "Học trưởng, có phải nó bị thương không?"
Tô Hoài cẩn thận tới gần nâng hai cánh vẹt lên...kiểm tra, một bên cánh của con vẹt bị trọc một mảnh, có dấu hiệu bị tấn công.
Vẹt đột nhiên nói chuyện.
"Bạn đang làm gì vậy?"
"Bạn có nhầm lẫn gì không!"
Tô Hoài: "...."
Khương Ngạn Hi: "..."
"Bạn thật tốt bụng!"
Khương Ngạn Hi chớp mắt mấy lần, cảm thấy kỳ diệu, nghe cách phát âm chuẩn ngoại quốc của con vẹt: "Thứ nó nói là...tiếng Quảng Đông sao?"
-----------------------------------------------------
(*) Gian bếp mở: