Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 49: Dị năng nhân sĩ (1)






“Tiểu tử! Khí khí! Nơi đây nhiều người quá nhỉ!” Hiên Viên pháp vương nhìn vào đám đông chen chúc trên đường phố, cùng Chu Thanh bước đi trên con đường rộng thênh thang. Người qua đường ai nấy đều chỉ chỏ vào hai người họ. Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "



Chu Thanh cúi gầm mặt không dám ngước mặt lên, bên tai vang vọng tiếng xì xào bàn tán của đám đông.



“Í! Anh yêu, anh xem người kia có phải bị bệnh tâm thần không nè, ăn mặc quái lạ thế này.” Một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang khoác tay một người đàn ông trung niên to béo, chỉ tay vào Hiên Viên pháp vương đi kế bên Chu Thanh léo nhéo, giọng nói nhão đến nỗi toàn thân Chu Thanh nổi hết da gà.



“Em yêu của anh, chắc là em nói đúng đó! Nhưng hiện giờ trang phục kinh dị nào cũng có người dám mặc ra đường, cái này gọi là thời trang kinh dị đó em yêu! Hai hôm trước anh còn thấy có cô gái mặc bikini đi ngoài đường nữa đó! Ối…” Gã đàn ông trung niên to béo chợt nhận ra mình lỡ lời nên vội ngậm miệng, sém chút là bị cô vợ trẻ trừng trị tội liếc ngang liếc dọc rồi. Hú hồn!




“Bọn trẻ bây giờ không lo học hành cho tốt, cứ thích xuất gia làm đạo sĩ, không biết cha mẹ chúng sẽ nghĩ thế nào nữa?” Một ông già đi bên cạnh ngán ngẩm ca thán.



Số người đi đường chỉ chỏ bàn tán nhằm vào Chu Thanh và Hiên Viên pháp vương càng lúc càng nhiều, thậm chí có mấy người còn móc điện thoại ra, Chu Thanh thấy họ bấm số 110 hoặc 120 (*) gọi đi.



“Phen này bị lão yêu quái này hại thê thảm rồi!” Chu Thanh vã mồ hôi như tắm, Hiên Viên pháp vương mặc chiếc đạo bào vàng óng ánh đi ra ngoài đường đúng là quái dị thật, nhưng mình lại không cách gì giải quyết, sau mấy lần khuyên lão ta thay đồ không có kết quả, Chu Thanh đành bỏ cuộc, nhỡ không cẩn thận chọc cho lão điên tiết lên tung pháp thuật ra ngay phố xá đông đúc còn nguy hiểm hơn.



“Tiền bối à! Chúng ta như thế quá gây chú ý rồi đó! Nhỡ mà gây ra rắc rối gì thì biết làm thế nào?” Chu Thanh dè dặt nói. Vốn dĩ Chu Thanh định đi tìm Lăng Phi, mượn sức của Côn Lôn hợp lực trừ khử lão yêu quái này đi, ai ngờ Hiên Viên pháp vương nói đã lâu lắm rồi không đi vào chốn nhân gian nên đòi đi xem thử, Chu Thanh không ngăn cản được đành phải chai mặt đi theo.



“Sợ gì chứ! Lão tổ ta mà sợ rắc rối à? Khí khí, đông người quá! Ai nấy đều ăn mặc cổ quái, khi Số một về báo cáo với ta, lúc ấy ta còn chưa tin, bây giờ thì ta tận mắt chứng kiến rồi, ngay cả Biện Kinh vào lúc phồn vinh nhất cũng không đông người bằng một nửa như hiện giờ, dân số của loài người đúng là vượt xa yêu tộc của ta rồi!” Hiên Viên pháp vương lắc đầu than thở, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt hiếu kì của người qua đường.



“Biện Kinh vào thời Bắc Tống?” Chu Thanh nhủ thầm: Chả trách lão yêu quái này cứ thần bí sao sao ấy, công lực đạo hạnh đều cao thâm khó dò, thì ra là yêu quái ngàn năm.




Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Chu Thanh, Hiên Viên pháp vương đắc ý nói: “Năm xưa tên tiểu tử Trương Trạch Đoan vẽ bức tranh Thanh Minh Thượng Hà đồ cũng phải nhờ Lão tổ ta đưa nó lên trời để quan sát toàn cảnh Biện Kinh đấy, nhưng phải công nhận tài vẽ tranh của tên tiểu tử đó quả thật là cừ khôi, lại để nó vẽ ra bức tranh nổi tiếng lưu truyền ngàn năm!”



Đi hết mấy con phố lớn, rẽ vào một con hẻm nhỏ, Hiên Viên pháp vương và Chu Thanh bỗng dừng bước. Hiên Viên pháp vương trợn mắt quát lên: “Kẻ nào lén lén lút lút thế hả? Đi theo Lão tổ ta lâu vậy rồi tưởng ta không phát hiện à, xem ta là tên ngốc phải không?”



Chu Thanh giật mình kinh ngạc, có người theo dõi ư? Sao mình không nhận ra thế nhỉ? Chu Thanh vội vận toàn bộ thần niệm quét trong vòng bán kính một dặm, không phát hiện ra có gì dị thường, bèn trố mắt nhìn vào Hiên Viên pháp vương dò hỏi. Nên nhớ Chu Thanh đã đi vào Thiên tâm, thần niệm mạnh hơn trước gấp bội, huy động toàn bộ thần niệm dò xét, trong vòng một dặm có bao nhiêu con kiến cũng hiện rõ mồn một, huống hồ là con người, cho dù đối phương là người tu đạo, ít ra Chu Thanh phải cảm nhận được linh khí lay động mới phải chứ? Trừ khi đối phương cũng đạt được cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất.



Chỉ có điều Chu Thanh không dám nghi ngờ khả năng phán đoán của Hiên Viên pháp vương, lão yêu quái ngàn năm, chỉ tính về tuổi tác đã đè chết mình rồi, số muối lão ăn còn nhiều hơn số hạt gạo mình từng nuốt vào bụng.



Hiên Viên pháp vương thấy hồi lâu không ai trả lời, lạnh lùng hừ một tiếng, đưa tay cào một cái vào không khí cách xa mười mấy trượng. Hự! Một bóng người té ra từ trong cõi hư vô, chính là một trung niên nam tử, tên trung niên nam tử này có khuôn mặt vuông vức, thân hình vạm vỡ, vai áo bị xé nát một mảng to, chắc là vừa bị Hiên Viên pháp vương cào rách.



“Úi! Tên này không hề có tí chân nguyên nào, không phải là người tu đạo.” Hiên Viên pháp vương trong lúc lôi trung niên nam tử này ra cảm thấy hơi kì lạ nên không ra tay tàn sát.



Chu Thanh cũng cảm thấy không hiểu, thần thông tạo không gian ảo ít ra phải là nhân vật Hóa Thần hậu kì mới miễn cưỡng làm được, dùng chân nguyên mạnh mẽ phá ra một khoảng trống trong cõi hư vô, chính là thủ đoạn khai phá động phủ của tiên nhân thời thượng cổ, cao thủ Hóa Thần hậu kì tuy đủ sức làm được nhưng chỉ có thể mở ra một lỗ trống nho nhỏ dùng chứa một số vật phẩm mà thôi, tuyệt đối không dùng chứa người được. Nhất là gã trung niên nam tử kia không hề có tí chân nguyên nào, rõ ràng không phải người tu đạo, chẳng lẽ là người có dị năng trong truyền thuyết? Trước kia Chu Thanh luôn xem thường bọn người có dị năng, cảm thấy họ không xứng đáng được so sánh với người tu đạo. Truyện "Phật Đạo "




Trước tình hình hôm nay, Chu Thanh bất chợt có cảm giác mình đã quá xem thường anh hùng thiên hạ rồi.



“Vị đại thúc này, tại sao lại đi theo chúng tôi?” Chu Thanh sợ Hiên Viên pháp vương ra tay tàn sát sẽ gây ra rắc rối, dị năng nhân sĩ được xem như quốc bảo, người này nhất định là người của quốc gia, Hiên Viên pháp vương ăn mặc cổ quái đi nghênh ngang ngoài đường, bị người ta chú ý theo dõi chả có gì lạ.



Tuy Chu Thanh cũng giết chết bốn thành viên Long tổ và Trần Không lão đạo, nhưng việc đó không ai biết, giết rồi trốn đi là êm xuôi. Nhưng tình hình trước mắt thì khác, chứng kiến thần thông ẩn mình vào cõi hư vô của gã trung niên nam tử xong, Chu Thanh toát mồ hôi lạnh, may mà lúc đó không có dị năng nhân sĩ có mặt.



Hiên Viên pháp vương ra tay lôi đối phương ra khỏi chỗ ẩn náu, phát hiện không phải là người tu đạo, hình như không muốn ra tay, chỉ lạnh lùng quan sát gã trung niên nam tử kia.



Chu Kiếm Vũ kinh ngạc đến đỉnh điểm, hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần nên hắn ra ngoài dạo phố, đột nhiên nhìn thấy hai thanh niên kì lạ đi ngoài đường, một người ăn mặc như cư dân đô thị thì còn cho qua, nhưng người đi kế bên thì… Chu Kiếm Vũ bị ánh mắt sắc lạnh của Hiên Viên pháp vương làm cho vô cùng khó chịu, Hiên Viên pháp vương quét mắt đến đâu, nơi đó như có một con giun lạnh buốt trườn qua trườn lại trên cơ thể.



Hiên Viên pháp vương mặc chiếc đạo bào vàng chóe, Chu Kiếm Vũ nhìn qua là biết ngay. Chu Kiếm Vũ chính là thành viên của Dị năng tổ thuộc cơ quan an ninh quốc gia, đối với đạo sĩ hắn có biết đôi chút, các thành viên của Long tổ xếp ngang hàng với Dị năng tổ đều là đệ tử Đạo môn cả.