Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 25: Ngọc hư cung






“Như thế xem ra, nguyên thần thứ hai của ta cũng coi như là yêu quái, chắc có thể tu luyện được! Những ngày gần đây đều để mặc nó tự tiến hóa, tuy có máu của Xi Vưu nuôi dưỡng, nhưng dù gì dùng quá nhiều đã mất hiệu quả, tính ra tu luyện thì nhanh hơn. Tự nhiên lòi ra một phương pháp luyện công của yêu quái, mình dùng tu luyện nguyên thần kể cũng tốt.” Chu Thanh nghĩ thầm.



Hồi lâu, Chu Nghi mở to đôi mắt, màn sương trắng bao phủ khắp cơ thể được hấp thu sạch, từ sau khi hấp thu nội đan của Bát Cực Lang Vương, công lực của Chu Nghi tiến bộ thần tốc, Chu Thanh gật gù nể phục.



“Sư phụ, người đã ra rồi à? Không có chuyện gì chứ?” Chu Nghi vừa mở mắt ra thấy ngay Chu Thanh đang đứng trước mặt, vội hỏi, đương nhiên có ý muốn biết Mật tông chân ngôn đột ngột gây chấn động vừa rồi.



“Ờ… cái này… Ta đang luyện chế một món pháp khí Phật tông, xảy ra một sự cố nho nhỏ, bây giờ đã giải quyết rồi, không còn chuyện gì nghiêm trọng đâu!” Ngay cả bản thân Chu Thanh cũng không giải thích nổi biến cố vừa qua, tất nhiên không muốn nói nhiều về vụ việc.




“À, Nghi Nghi này, sư phụ thấy con chưa có món bảo pháp phi kiếm nào, nên đã cố công chế luyện cho con một thanh nè!” Phất tay một cái, một thanh phi kiếm xung quanh có ánh khí Canh Kim sắc bén dài một thước năm phân, rộng hai ngón tay tỏa sắc lạnh tứ phía xuất hiện.



Chu Nghi nhìn thấy biết ngay thanh phi kiếm này không phải thứ tầm thường. “Sư phụ, vậy còn người thì sao? Đây là thanh phi kiếm của người mà.” Thì ra trong trận chiến ác liệt với Thiên Huyền Huyết Ma, Chu Nghi đã nhìn rõ hình dáng của thanh phi kiếm này.



Chu Thanh thấy lời nói dối bị lật tẩy, đỏ mặt xấu hổ: “Cái này… Sư phụ hiện nay không cần dùng nữa, cho con đấy, thanh phi kiếm này làm bằng Thái Ất Tinh Kim, sắc bén vô cùng, ta lại thêm vào đó Kim Linh phù chú, tuy không có nhiều công năng như các thanh phi kiếm khác, nhưng xét về độ sắc bén, khắp thiên hạ đều hiếm có. Nhất là thanh kiếm thuần chất rất có ích cho việc tu luyện của con.”



Chu Thanh lấy từ túi ngực ra một cuốn sách, đưa cả kiếm và sách cho Chu Nghi, nói: “Đây là bí quyết Kiếm Khí Lăng Không của phái Thục Sơn, ta không biết yêu tộc các con có thể tu luyện hay không, nhưng Tiểu Tiến luyện được, vậy con chắc cũng luyện được.”



“Tỉ tỉ à, sư phụ của tỉ tốt với tỉ thật đấy!” Tiểu hồ ly tỉnh lại bước tới trước mặt Chu Nghi, ngước đầu lên nhìn chăm chú Chu Thanh: “Sao mà trẻ thế nhỉ? Đâu có giống sư phụ chút nào!”



“Vậy ta giống gì nào? Tiểu hồ ly!” Chu Thanh thấy con Tiểu hồ ly này ngây ngô dễ thương nên ghẹo nó một chút cho vui.



“Ghét quá, không được gọi người ta là Tiểu hồ ly, tỉ tỉ đã đặt tên cho con rồi, con tên là Chu San.” Vừa nói Tiểu hồ ly vừa xòe tay ra.



Chu Thanh ngớ người: “Chuyện gì vậy?”




“Thì quà ra mắt, người vừa cho tỉ tỉ quà, cũng phải cho con chứ.” Tiểu hồ ly phụng phịu đòi quà.



“San San! Không được vô lễ, công lực của muội còn kém, pháp bảo của sư phụ uy lực dũng mãnh, muội không sử dụng được đâu. Đợi khi nào muội công lực cao rồi sư phụ sẽ cho muội.” Thấy Chu Thanh tối sầm mặt, Chu Nghi vội bước lên trước gạt tay Tiểu hồ ly đi.



Ai ngờ lúc này Liêu Tiểu Tiến nói chen vào: “San San! Không phải lo, con người sư phụ hào phóng lắm, người nhất định sẽ cho muội món gì đó.”



Chu Thanh cảm thấy ấm ức trong lòng: Ta tổng cộng chỉ có vài món pháp bảo coi được, ngươi muốn vét sạch gia tài của ta đó hả? Nhưng bị Liêu Tiểu Tiến khích bác, Chu Thanh cũng không thể để mất mặt trước một cô bé. Cắn chặt răng, Chu Thanh moi từ túi ngực ra một miếng Thiết ấn hình vuông rộng 3 tấc.



Liêu Tiểu Tiến vừa nhìn thấy muốn lòi cả mắt ra ngoài, tru tréo: “Sư phụ, người có thật cho muội ấy món này không vậy?” Liêu Tiểu Tiến đã sớm thèm thuồng miếng Phiên Thiên ấn này của Chu Thanh lắm rồi, chỉ dựa vào uy lực dùng mảnh sắt mấy trượng ném vào người khác đã làm Liêu Tiểu Tiến thích thú.



“Sớm biết thế này không khích sư phụ lấy pháp bảo ra cho rồi, nếu nó còn nằm trong tay sư phụ mình còn có cách dụ được, bây giờ nó thuộc về Tiểu hồ ly, sao mình có thể đoạt lấy chứ?” Liêu Tiểu Tiến hối hận thì đã muộn, tiếc đến nỗi xoắn cả ruột.



“Ấn này tên là Phiên Thiên, do ta phỏng chế theo dị bảo Phiên Thiên ấn thời thượng cổ, dùng phòng thân và cả công kích đều rất tốt.” Chu Thanh phất tay một cái, miếng ấn 3 tấc phình to ra hơn trượng, ánh sáng xanh le lói, bùa chú ẩn hiện, Tiểu hồ ly nhìn không chớp mắt.



Chu Nghi vội thay mặt Tiểu hồ ly cám ơn Chu Thanh. “Sư phụ, nếu nói về luyện pháp khí, trong bộ tộc chúng con cũng có mấy vị cao thủ, tiếc rằng không có vật liệu tốt, hiện nay mọi vật liệu quý báu một chút đều bị các môn phái tranh đoạt hết cả rồi, yêu quái thế lực không mạnh như chúng con không cách gì có được, nếu không chúng con cũng không bị Huyết Ma diệt tộc.” Chu Nghi hậm hực nói.




“Ờ! Nhưng tên Huyết Ma đó không hề đơn giản đâu, nó là yêu ma hấp thu tử khí dưới đất ngàn năm, công lực vô cùng tàn độc, ngay cả ta cũng không nắm chắc phần thắng, con muốn báo thù e rằng khó lắm đây!”



Nghe Chu Thanh nói thế, sắc mặt Chu Nghi trở nên sầu não, ngay cả Tiểu hồ ly cũng không lên tiếng nói chuyện nữa.



Tây vực, một dãy núi trải dài vạn dặm. Nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ phát hiện dãy núi này giống y hệt một con rồng khổng lồ, đầu rồng hướng về mảnh đất trung nguyên, từng vầng mây ngũ sắc phun ra từ miệng rồng, bay về phía vùng đất trung nguyên lại tan biến ngay tức khắc. Truyện "Phật Đạo "



Núi Côn Lôn, chính là núi Côn Lôn có danh hiệu Đệ nhất thần sơn thời thượng cổ, Đại thánh nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn đã mở đạo quán, lập môn phái, thống lĩnh chúng tiên ở nơi này, nơi đây lưu truyền biết bao câu chuyện thần thoại truyền thuyết. Ngay trán của con rồng khổng lồ, một đạo quán rộng lớn ẩn hiện, mờ mờ ảo ảo, mấy đỉnh núi xanh biếc xung quanh cũng sừng sững mấy đạo quán lớn nhỏ, điều càng làm người ta cảm thấy kì lạ là dãy núi Côn Lôn này địa thế rất cao, vì thế tuyết phủ quanh năm không bao giờ tan, nhiều đỉnh núi chọc trời phủ một màu trắng xóa, còn mấy đỉnh núi có đạo quán lại sắc xuân mơn mởn, không hề bị tuyết trắng bao phủ.



Nếu đi vào trong sơn cốc được mấy đỉnh núi xanh biếc kia bao quanh, ngẩng đầu nhìn lên thì sẽ phát hiện dưới đạo quán rộng lớn kia mây trắng trôi lửng lờ, đạo quán cứ như trôi lềnh bềnh trên không trung, những bậc thang do mây trắng tạo thành trải dài xuống đất, chắc phải hơn mấy trăm trượng, đạo quán kia cũng cực kì cổ quái, hoàn toàn được đẽo gọt từ nhiều miếng bạch ngọc to bự, khác với các đạo quán thông thường, có hơi hướng của một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.



Sơn cốc được mấy đỉnh núi xanh biếc bao quanh rất rộng lớn, mùi thuốc nồng nặc tỏa ra từ mấy trăm mẫu ruộng trồng dược liệu quý hiếm ở giữa sơn cốc, ánh sáng lấp lánh, chắc là có dược liệu quý nào đó đến ngày thu hoạch, vô số cánh bướm ngũ sắc to bằng nắm tay chao lượn quanh vầng sáng. Ở đây không ai quản lí, trên ruộng trồng toàn là dược liệu quý báu, nhân sâm, phục linh, tử linh chi, chu quả… Linh khí xung quanh không ngừng tuôn chảy vào những mẫu ruộng, được số dược liệu quý kia hấp thu sinh trưởng.



Trên bầu trời, vô số hạc trắng lượn lờ trên không đạo quán, tiếng kêu trong trẻo của chúng chốc chốc lại vang xa. Phía trên cánh cửa lớn của đạo quán đẽo gọt từ bạch ngọc lơ lửng trên cao vài trăm trượng có một tấm biển rộng ít nhất mấy mươi trượng cũng làm bằng bạch ngọc, trên đó có 3 chữ màu vàng to lớn, nếu là chuyên gia hiểu biết về chữ viết thời thượng cổ sẽ đọc được 3 chữ kia, nếu dùng chữ viết hiện đại phiên dịch, đây chính là “Ngọc Hư cung”