Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 178: Tỉ muội hồ ly (3)






“Lần này Thục Sơn có được nhiều pháp bảo đơn dược do các bậc tiền nhân của họ để lại, thực lực mạnh lên, còn trưởng giáo Côn Lôn hình như lại xảy ra chuyện gì bất trắc, không biết sống chết ra sao, hai phái đã xảy ra xung đột từ lâu, e rằng không bao lâu nữa sẽ có trận chiến lớn nổ ra, Huyễn Không sư bá của con đã giao ước với Linh Hư đạo nhân của Thục Sơn rồi, Không Động chúng ta sẽ liên minh với họ, cùng tiến cùng lui. Nơi này cách Đại Tự Tại cung không xa, tốt nhất chúng ta không nên kinh động đến người ta, hơn nữa đây là Tây Vực, Côn Lôn cũng ở rất gần.” Huyễn Linh lão đạo đặt kiếm gỗ xuống, vuốt râu ra vẻ khoái chí lắm.



“Hừ! Côn Lôn có gì mà phải sợ chứ! Không Động chúng ta có nhiều cao thủ Phản Hư như vậy, nghe nói Côn Lôn chỉ có mỗi mình Càn Cơ trưởng giáo là đạt cảnh giới Phản Hư, con thấy chỉ cần sư thúc tế luyện xong Ngũ Độc thần phiên là đủ sức đánh thắng lão già ấy rồi, tốt nhất là sau khi tiêu diệt Côn Lôn, chúng ta xử luôn Thục Sơn, lúc đó Không Động sẽ làm thủ lĩnh đạo môn khắp thiên hạ.”



Địa Linh Tử vênh mặt kiêu ngạo, nói tiếp: “Đại Tự Tại cung toàn là nữ nhi, sư thúc cần gì lo ngại, họ mà kéo đến làm phiền sẽ biết tay con. Côn Lôn quá kém cỏi, tên đệ tử Lăng Phi của chúng chỉ cầm cự được một nén nhang khi giao đấu với con, ngay cả trưởng môn tương lai của Thục Sơn Hư Kiếm Không, nếu không phải có pháp bảo xịn Tử Ngọ Trụ Quang Bàng, e rằng cũng bị con đánh te tua rồi. Huyễn Không sư bá quay về nói vị Vân Hà tiên tử gì đó của Đại Tự Tại cung cũng chỉ mới đạt Hóa Thần trung kì, nếu đánh nhau chắc cũng thua con thôi!” Truyện "Phật Đạo "



“Ài! Tên sư điệt này được nuông chiều quen rồi nên coi trời bằng vung! Lần này trưởng môn sư huynh bảo mình dẫn nó theo rèn luyện tâm tính, ta phải để nó va chạm thêm mới được!” Huyễn Linh lão đạo thở dài ngao ngán.




Tên Địa Linh Tử này là đệ tử giỏi nhất của trưởng môn Không Động, chỉ mất 25 năm đã luyện tới cảnh giới Hóa Thần trung kì, từ nhỏ được sư phụ nuông chiều nên ngoại trừ mấy vị sư thúc sư bá không coi ai ra gì. Lần này tu đạo giới trung thổ sóng ngầm chực chờ nổi dậy, Không Động muốn nhân cơ hội này kiếm chác lợi lộc nên cho phép Địa Linh Tử xuất sơn thám thính tình hình, trưởng môn Không Động còn không yên tâm, ban cả bảo vật trấn sơn Thư Hùng bảo kiếm cho hắn mang theo, lại phái Huyễn Linh lão đạo đi cùng.



Địa Linh Tử từ khi hạ sơn đã trước sau tỉ thí với Lăng Phi và Hư Kiếm Không, hai người trước sau bị Thư Hùng bảo kiếm của hắn đánh bại, vì thế Địa Linh Tử càng có lý do tự xem mình là thiên hạ vô địch.



Lúc này lũ độc trùng đã cắn giết gần hết, Huyễn Linh lão đạo cầm lấy linh phù làm phép, trường phiên cắm trên 5 tòa tế đài tỏa khí đen ngùn ngụt. Pằng! Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, 5 luồng sáng bắn ra chụp vào 5 con độc trùng còn sống sót, rết đỏ, tắc kè ngũ sắc, cóc sặc sỡ, rắn bự, nhện khổng lồ đều bị cuốn vào thần phiên luyện hóa hồn phách.



“Ha ha! Nhiều độc trùng như thế, thần phiên của ta sẽ phát huy uy lực mạnh nhất! Chúng ta xong chuyện ở đây sẽ rời khỏi ngay, giờ không phải lúc gây hấn với Đại Tự Tại cung, đó là ý của trưởng môn sư huynh, đợi khi chúng ta tiêu diệt Côn Lôn, chiếm được Roi Đả Thần rồi hãy tính!” Ở bên dưới độc trùng kéo tới ít hơn, nhưng vẫn còn một số đang mải mê cắn xé lẫn nhau.



Đột nhiên một luồng khói đen vô tình cuốn về phía Chu San, khói độc này vô cùng dữ dội, Chu Nghi vội chụp tay Tiểu hồ ly, hét lên: “Không hay rồi! Chúng ta trốn thôi!” Vừa nói vừa bay vút lên trên cao định rời khỏi.



“Í! Có người nhìn trộm!” Huyễn Linh lão đạo nhăn mặt, mình là cao thủ Phản Hư mà nãy giờ không phát hiện có người lạ, thật là mất mặt quá đi! Thật ra điều này không có gì lạ, do công pháp Chu Thanh truyền dạy đều đem khí tức công lực ẩn giấu hết, bằng không đừng nói là Huyễn Linh lão đạo, ngay cả Địa Linh Tử cũng phát hiện hai cô gái lâu rồi.



“Hai con tiện tì dám nhìn trộm! Đừng hòng trốn thoát!” Địa Linh Tử vô cùng phẫn nộ, thấy Chu Nghi và Chu San đều là nữ nhi, công lực có vẻ tầm thường, bèn tự phụ không xài pháp bảo, vung tay đánh ra một quả cầu sét bắn thẳng về phía Chu San. Truyện "Phật Đạo "



Bị mắng là tiện tì, lại bị đánh quả cầu sét vào người, Chu San và Chu Nghi đều rất tức giận, nhưng đối phương có cao nhân mạnh hơn mình, ra tay đánh trả chắc chắn tự chuốc nhục vào thân.




Chu Nghi lấy ra Âm Dương kính, hất tung quả cầu sét, dừng lại trên không mở lời: “Thì ra hai vị là đạo hữu phái Không Động, vừa rồi muội muội của ta đang luyện công bị tiếng chuông của hai vị quấy nhiễu sém tẩu hỏa nhập ma nên mới tới đây xem thử, chứ không phải cố ý nhìn trộm đâu!”



“Í! Âm Dương kính, nhưng chỉ là hàng nhái.” Huyễn Linh lão đạo thu lại Ngũ Độc phiên, thấy hai cô gái mặc trang phục cung đình, trong lòng nghi hoặc, bước lên hỏi: “Hai vị là người của Đại Tự Tại cung à?”



Chu Nghi thấy Huyễn Linh lão đạo hỏi chuyện, có vẻ không ngang ngược như tên Địa Linh Tử kia, vội trả lời: “Tỉ muội vãn bối là đệ tử của Thiên Đạo tông, vì sư phụ đến Đại Tự Tại cung làm khách nên mới đi theo, đạo trưởng là trưởng lão Không Động không nên chấp nhặt chuyện nhỏ, vừa rồi tiếng chuông đã quấy nhiễu muội muội vãn bối, nhưng đôi bên không có tổn thất, vậy tỉ muội vãn bối xin phép cáo từ tại đây!”



Chu Nghi nói xong kéo lấy Chu San định rời đi, Địa Linh Tử quát lớn: “Tiện tì to gan, biết sư thúc ta là trưởng bối mà không hành đại lễ mà muốn đi à! Các ngươi dám nhìn trộm sư thúc ta tế luyện pháp bảo, ta phải bắt lấy các ngươi, rồi bảo tông chủ Thiên Đạo tông đến Không Động nhận về mới được!”



Địa Linh Tử nghe nói Chu Nghi không phải người của Đại Tự Tại cung nên không thèm nể nang nữa, liếc mắt nhìn qua Huyễn Linh lão đạo, thấy sư thúc khẽ gật đầu cho phép hành động, bèn vung tay hóa ra mấy trăm đạo kiếm quang chặn đường rút lui của hai cô gái.



“Ngươi hiếp người quá đáng rồi đó!” Chu Nghi và Chu San cùng tung ra pháp bảo, cả hai đều cắn vào đầu lưỡi phun ra tinh huyết gia tăng uy lực, chỉ cần phá được kiếm quang trốn vào trận pháp cấm chế của Đại Tự Tại cung là coi như thoát, Huyễn Linh lão đạo là bậc trưởng bối chắc sẽ không hạ mình đuổi theo.



“Dù có chết cũng không được để chúng bắt lên Không Động!” Chu Nghi tự nhủ trong lòng, để Chu Thanh lên Không Động nhận lại đệ tử là một việc quá mất mặt, sau này oai danh của Thiên Đạo tông sẽ tiêu tan mất.



“Không được đả thương họ! Cứ bắt lấy là được!” Huyễn Linh lão đạo cũng có phần e dè Chu Thanh nên vội nhắc nhở Địa Linh Tử. Truyện "Phật Đạo "




Hai món pháp bảo nhận được tinh huyết hỗ trợ, uy lực tăng lên, kiếm quang bị phá tan một ít, Địa Linh Tử cũng không ngờ hai cô gái quyết đoán đến thế, vừa ra tay đã tự hao tổn nguyên khí tìm đường thoát thân, kiếm quang do Thư Hùng bảo kiếm phát ra, bảo kiếm này chính là phi kiếm trừ ma của Quảng Thành Tử năm xưa, tuy không bằng Phiên Thiên ấn, Lạc Hồn chuông thứ thiệt, nhưng uy lực cũng thuộc loại dữ dội, may mà Địa Linh Tử vẫn chưa sử dụng thành thạo, bằng không hai tỉ muội hồ ly đã gặp nguy rồi.



Tất nhiên một phần cũng vì Địa Linh Tử khinh địch nên không tung hết sức, nào ngờ sau khi phun ra tinh huyết, Chu Nghi và Chu San đều đồng thanh hét to: “Nổ!” Cùng lúc kích nổ hai món pháp bảo.



Uỳnh! Pháp bảo bị hủy uy lực dữ dội cỡ nào, kiếm quang bị phá hỏng một lỗ, Chu Nghi kéo lấy Chu San nhanh chóng bay trở vào địa phận Đại Tự Tại cung, hai cô gái toàn thân lấm lem máu tươi, hiển nhiên cũng bị vụ nổ chấn động thọ thương. Huyễn Linh lão đạo tuy dư sức ra tay ngăn chặn 2 cô gái nhưng vì mang thân phận trưởng bối nên không tiện ra tay.



“Đứng lại!” Thấy Địa Linh Tử định đuổi theo, Huyễn Linh lão đạo vội hét lên ngăn cản: “Phía trước có trận pháp cấm chế của Đại Tự Tại cung, vào rồi khó mà trở ra, thật không ngờ hai cô gái lại quả cảm tự hủy pháp bảo như thế. Chuyện này coi như bỏ qua vậy! Chúng ta mau trở về Không Động, Thiên Đạo tông chủ Chu Thanh có mặt ở đây, công lực của người này không dưới ta đâu, nếu hắn ra mặt thay cho đồ đệ thì phiền phức to đấy!”



“Hừ! Sư thúc nói thế là quá đề cao người khác, tự hạ thấp bản thân rồi! Con đã nghe Huyễn Không sư bá nói về tên Thiên Đạo tông chủ Chu Thanh kia, chẳng qua chỉ là một nhân vật Phản Hư sơ kì thôi mà, hắn còn phải nhận một miếng Tử Long Ngân Thạch do Thục Sơn tặng, chắc cũng chả có pháp bảo gì lợi hại, sư điệt tuy không phải là đối thủ của cao thủ Phản Hư, nhưng có sư thúc ở đây thì sợ gì chứ? Hơn nữa vẫn còn rất nhiều độc trùng cho sư thúc tế luyện Ngũ Độc phiên, nếu chúng ta bỏ đi người ta lại tưởng Không Động sợ Thiên Đạo tông ấy!”



Địa Linh Tử vừa tâng bốc vừa khích bác Huyễn Linh lão đạo, Huyễn Linh không thể mất mặt trước sư điệt, bèn gật đầu không phản bác nữa, tiếp tục hấp thu hồn phách của đám độc trùng vào Ngũ Độc phiên.



“Hai con bị gì thế này? San San, con đừng khóc, có chuyện gì sư phụ sẽ làm chủ thay con!” Thấy Chu San và Chu Nghi toàn thân đầy máu xuất hiện, nguyên khí bị trọng thương, Chu Thanh liền tức tối nhảy dựng lên, phất tay một cái, hai luồng chân nguyên dồi dào truyền vào cơ thể trị khỏi thương tích cho hai người, công lực của Chu Thanh hiện nay đã đạt cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo, đừng nói là chỉ bị thương nguyên khí, dù có hủy luôn thân xác vẫn có cách cứu chữa. Lúc này Chu Thanh đang đợi nghe hai cô đồ đệ hồ ly kể lại đầu đuôi sự việc.