Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 133: Lại nổi phong ba






"Cao thủ nhiều quá! Đặt bừa một người vào trong Trung Thổ Tu Đạo giới, không phải là một đại tông sư thì cũng phải là cường hào một phương." Chu Thanh nhìn thuẫn quang bay tới có tất cả mười chiếc, không nhìn rõ độ nông cạn của đạo hạnh, số còn lại nằm ở khoảng giữa Hóa Thần và Phản Hư, có hai người thậm chí đã đạt tới ngưỡng Phản Hư, dựa vào những tu sĩ này, dù là muốn tiêu diệt sạch một tu đạo môn phái ở Trung Thổ cũng không thành vấn đề.



"Thì ra là Huyền Vũ chân nhân ở Thương Lãng thủy cung." Ba huynh đệ Hùng Phát lão tổ chắp tay về phía một vị đạo thuẫn quang cầm đầu, hiển nhiên thân phận người này không phải là tầm thường, ngay cả Thủy Viên tính tình bộp chộp cũng phải kính cẩn một phen, ngoan ngoãn biết điều, áo giáp hình thù kỳ lạ trên người phát ra một số âm thanh khản đặc nặng nề, nhìn khá khôi hài.



Thuẫn quang lục bích rộng chừng nửa mẫu mở ra, xuất hiện một người, hình tượng của người này thật khiến người ta "ngưỡng mộ", đầu to thân nhỏ, lưng hơi còng, trông như thể đang vác một vật gì phía sau lưng vậy.



Không những cơ thể không cân đối, khuôn mặt cũng thuộc dạng xấu xí vô đối, da mặt ngăm đen pha chút vàng vọt, thậm chí còn hơi thô ráp, cái mũi to như quả cà chua, lỗ mũi chổng lên trời! Hai con mắt màu vàng sáng sủa khá nhỏ, có lúc trừng trừng, có lúc híp lại thành một khe hở nhỏ, khi híp mắt lại thì trông giống như là không có mắt vậy.



Đặc biệt nhất là cái mồm to ngoại cỡ, cái môi dày trề ra ngoài, lộ ra hàm trăng trắng tinh sắc nhọn, trông cứ như dã thú ấy, riêng cái mồm với cặp mũi to ngoại cỡ này cũng đã chiếm quá nửa diện tích khuôn mặt, không thể khó coi hơn được nữa.



Ngay sau đó có tiếng vài đạo thuẫn quang rơi xuống hiện trường, dù Chu Thanh đã được thấy những thứ cổ quái rất nhiều, nhưng cũng không khỏi thốt lên kinh ngạc, những tên này đều xấu xí đến mức đáng sợ, nhìn rất thô thiển, cứ như là người mặt xấu trong thiên hạ tụ họp tại một chỗ vậy, mắt lé mũi lõ, miệng sư tử mắt “bò câu”, trên răng dưới catut, răng trắng nhởn, tóc xanh, con ngươi hồng, trông như người đội lốt quỷ, đặc biệt trong đó còn có vài tên còn mọc ra mấy đống thịt thừa trên mặt, nhìn mà phát ngán, nếu đem so sánh thì chắc Huyền Vũ chân nhân kia còn đẹp trai phong độ chán.



Những người này đều phát ra trên mình những luồng yêu khí nhàn nhạt, hiển nhiên không phải là con người.




"Ha ha, đều là tu sĩ ở trong Tây Hải, ba vị không cần phải khách khí đến vậy, ta tu hành trong Thủy cung, cảm thấy có động tĩnh nên mới tới đây xem thế nào, cùng là người tu hành, việc gì phải đấm đá nhau làm chi, cứ xuề xòa đại khái, bán chút tình mọn gom góp tình thân, hai bên hòa hợp có phải hơn không nhỉ?"



Huyền Vũ chân nhân và bảy tu sĩ đứng phía sau đều khẽ khom tay thi lễ, tuy rằng tướng mạo xấu xí, nhưng cử chỉ lại rất nhã nhặn đức độ, thể hiện một khí tức hết sức ôn hòa, ngay cả luồng yêu khí nhàn nhạt cũng rất linh động, so với những người chính tông trong đạo gia huyền môn thì còn đức độ khí tiết hơn đôi chút.



Chu Thanh và Vân Hà tiên tử đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.



"Thế gian này đúng là đảo lộn hết rồi, người giống yêu quái, yêu quái giống người." Chu Thanh trong lòng thầm nghĩ, giới tán tu ngoài biển kia quả nhiên là rất khác biệt.



"Đạo hữu thấy thế nào, bần đạo vốn là cung chủ Thương Lãng thủy cung trong vùng biển Tây Hải này, được gọi là Huyền Vũ chân nhân, đây đều là môn đồ của bần đạo, Tây Hải chúng tôi xưa nay rất bình yên, mong đạo hữu mở lòng hòa giải, nếu như đạo hữu có mất mát gì, Thương Lãng thủy cung chúng tôi tùy rằng nghèo nàn, nhưng cũng xin được bù đắp một vài phần." Huyền Vũ chân nhân quay đầu chắp tay với Chu Thanh, cử chỉ nho nhã đường hoàng, hiển hiện ra ngoài một khí tức uyên bác có học thức, nếu không phải là tướng mạo quá mức dị dạng, thì đúng là một quân tử thông tình đạt lý.



Chu Thanh nghĩ trong lòng không những hết sức kỳ dị, mà còn thầm kinh ngạc, Huyền Vũ chân nhân kia có yêu khí trên người rất mạnh, cũng không quá nồng nặc, thi thoảng phát ra yêu khí nhàn nhạt, nhưng lại khiến cho người ta nhìn vào mà rất khó đoán biết, thần sắc hết sức kỳ bí quỷ dị.



"Trong đám yêu quái còn có nhân vật như vậy, không biết gã này với Hiên Viên pháp vương thì như thế nào, nếu Hiên Viên pháp vương chưa hồi phục được công lực năm xưa thì còn lâu mới là đối thủ của y được." Chu Thanh sử dụng thiên nhãn rà soát tu vi của Huyền Vũ chân nhân, phát hiện ra người này quả thực rất mạnh, mạnh hơn không chỉ một bậc so với Hùng Phát lão tổ kia. Cho dù hắn có sử dụng Pháp Tướng Kim Thân, và huy động cả pháp bảo nữa, nếu chỉ đọ riêng về pháp lực chân nguyên thôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của Huyền Vũ chân nhân.



Đối phương có lễ, Chu Thanh cũng sắp trước kế hoạch, lập tức hoàn lễ, rồi đem sự tình kể lại hết một lần, chỉ nói mình là tu sĩ ở trung tâm đại dương, lâu ngày mới đi ra ngoài, lần này nổi hứng đi tới Trung Thổ đạo môn rồi quay về, đi qua nơi này, nhất thời nóng nảy, để xảy ra xung đột. Chuyện hắn kể đương nhiên là lưu loát trôi chảy vô cùng, nói liền một mạch muốn bàn công bằng, bên Hùng Phát lão tổ cũng biết mình thiệt lý, nên không nói gì, duy chỉ có Thủy Viên xốc nổi, mỗi lần hắn nói lại muốn nhảy xổ lên tranh lý, nhưng đều bị Thanh Thần Tử chặn lại thật chặt, không cho nhúc nhích.



Với khẩu khí của Chu Thanh, như kiểu là có thể nói cho đến người chết cũng phải dựng dậy, nhả ngọc phun châu, miệng lưỡi lưu loát, nói có ngọn có ngành, đạo lý sung mãn, không ai có thể phản bác lại được, đương nhiên là Chu Thanh đã chiếm thế thượng phong trong chuyện này.



Sau một hồi bắn nước bọt của Chu Thanh, đến cả những tu sĩ đạo hạnh cao sâu như Huyền Vũ chân nhân cũng phải nhức đầu ong tai, chứ đừng nói là Thiên Thủy Tam Quái và bảy tên tu sĩ thủ hạ, tên nào cũng đứng ngây ngốc, giương đôi mắt chết trân tại trận, lòng đầy bất bình, đến cả Thiên Thủy Tam Quái cũng cảm thấy mình có tội ác tày trời, giữa đường cướp giật không thành, khổ chủ tìm đến còn định diệt khẩu, hành vi như vậy, quả thực không phải là việc làm của những người tu đạo. Truyện "Phật Đạo "



"Hồng Phát chân nhân, chuyện này quả thực là các ngài đã có lỗi trước, khó trách Chu đạo hữu." Huyền Vũ chân nhân thở dài liên tục, dường như còn mang chút bực tức.



"Chu chân nhân, rốt cục thì ngài muốn thế nào, chẳng qua chỉ là chút xung đột, lão Viên ta đã đáp lễ ở đây rồi, lão Viên ta không có pháp bảo nào để đền bù, chỉ có thanh Thiên Nhất Thần Thủy xiên này thôi, bây giờ đền cho ngài là được chứ gì." Thủy Viên dường như có đôi chút e dè và kiêng kính đối với Huyền Vũ chân nhân, cộng thêm Chu Thanh khi nãy xì xà xì xồ một hồi, càng cảm thấy mình đã có lỗi, tay nó khẽ rung động, chiếc xiên thép cực lớn bay về tay Chu Thanh, đây là vật bồi thường mà Thủy Viên đền cho Chu Thanh, một pháp bảo binh khí yêu thích của nó.




Không phải là nó đổi tính đột ngột, mà bởi vì nó thấy mình đã đuối lý, đến cả Huyền Vũ chân nhân cũng cảm thấy Thiên Thủy Tam Quái có lỗi, bây giờ ba người đang xấu hổ không biết chui vào đâu, trong lúc bối rối khó xử, Thủy Viên liền cơ trí, dùng một đòn lùi để tiến, gẩy phiền phức sang cho Chu Thanh, nếu như Chu Thanh còn ép người quá đáng, thì lúc này không cần kiêng nể gì hết nữa khi mà nó đã trở thành bên được lý.



"Viên đệ, đệ làm gì vậy, đây là binh khí pháp bảo thiết thân của đệ." Hồng Phát lão tổ và Thanh Thần Tử cũng hiểu rõ ý của Thủy Viên, đồng thời với lúc bội phục khả năng ứng biến của Thủy Viên cũng cảm thấy đôi chút tiếc rẻ. Ba người bọn họ chỉ là tán tu, không hề có bất kỳ pháp bảo di vật nào của tiên nhân tiền bối để lại cho, chỉ có pháp bảo do mình khổ công thu thập nguyên liệu chế luyện ra, khổ nỗi mấy năm gần đây khắp cả vùng đại dương bao la này thiên tài địa bảo rất nghèo nàn khó kiếm, huống chi tu đạo nhân phân chia thủy vực rất rõ ràng, cho dù có cũng không thể đến địa bàn của người khác thu nhặt.



Thiên Nhất Thần Thủy xiên là bản lĩnh riêng điều khiển thao túng thủy lưu thiên sinh của con Thủy Viên này chế luyện ra, tốn mất hơn trăm năm, thu thập tinh luyện Thiên Nhất Chân Thủy ở dưới đáy biển Thần Hải, khó khăn lắm mới chế luyện thành chiếc xiên nước này, bây giờ đùng một cái đưa cho người khác, thì làm sao mà không xót xa não nề?



Huyền Vũ chân nhân tu vi cao thâm, cộng với thế lực rất mạnh, luôn vững vàng đứng ở vị trí người lãnh đạo toàn bộ tu tán ở Tây Hải, trong toàn bộ Tây Hải, bất luận là yêu quái hay là tu đạo nhân, đều rất kính nể ông, không chỉ vì nguyên nhân ông có thực lực tối cao ở Thương Lãng thủy cung, mà còn vì Huyền Vũ chân nhân rất ôn tồn hòa nhã, chính là một tiên sinh tốt tính điển hình, toàn bộ tu sĩ thủy vực Tây Hải dường như đều đã nhận qua sự trợ giúp của ông, ví dụ như khi chế luyện pháp khí, chế luyện linh đan, thậm chí giúp người ta độ qua tiểu thiên kiếp, bất luận người khác có rắc rối gì tìm đến ông cầu cứu thì ông đều vui lòng giúp đỡ. Tuy rằng thực lực cường đại, nhưng trước nay ông chưa bao giờ đi cướp đoạt linh dược kỳ chân nào cả, môn hạ đệ tử cũng không ngang ngược càn rỡ, do Thương Lãng thủy cung vốn là vùng động đảo non xanh nước biếc do thượng cổ thủy tiên lưu lại, linh khí nồng đậm, bản thân ông cũng trồng rất nhiều linh dược, thường xuyên có những tu đạo nhân chế luyện linh đan thiếu mất một hai loại dược liệu nào đó, đến Huyền Vũ chân nhân xin xỏ, thì đều không bị cự tuyệt.



Thiên Thủy Tam Quái cũng hưởng lộc không ít từ ông, bây giờ Huyền Vũ chân nhân có lời, bọn họ tuyệt không dám mở miệng cự cãi.



Chu Thanh không biết danh tiếng của Huyền Vũ chân nhân, chỉ cảm nhận được rằng Huyền Vũ chân nhân dường như là thủ lĩnh đầu mục ở vùng Tây Hải này, ngay cả Thủy Viên của Thiên Thủy Tam Quái cũng một mực ngoan ngoãn nghe theo lời ông, chắc chắn người này phải là bá chủ một phương, giơ tay không đánh vào mặt người cười, Chu Thanh lúc này đã có chủ ý khác.



Vân Hà tiên tử đứng một bên không nói một lời, thầm dõi nhìn động tĩnh của Huyền Vũ chân nhân. Tuy rằng không cảm nhận được khí hung sát của đối phương, nhưng tướng mạo của họ quả thực là xấu xí đến mức tội lỗi, cho dù là yêu quái, thì khi biến hình chỉ mất tí tẹo pháp lực, thay hình đổi dáng cho cơ thể trở nên phong độ tuấn tú cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn, cùng lắm là mất mười năm khổ tu là lại hồi phục được thôi. Truyện "Phật Đạo "



Chu Thanh đưa tay ra nhận lấy xiên nước, nhìn ngắm một chút, rồi lại ném ngược trở lại cho Thủy Viên, đại độ nói: "Bản tôn không phải là loại cò kè mặc cả vòi vĩnh này nọ, pháp bảo của ngài chế luyện ra cũng không dễ dàng gì, thôi thì hai bên đã không bị tổn thất gì, chuyện này coi như kết thúc ở đây, bản tôn cũng là tu sĩ, biết rằng pháp bảo là thứ rất quan trọng.



Kỳ thực Thiên Nhất Thần Thủy xiên này cũng là một pháp bảo rất tuyệt, nếu như là trước đây, Chu Thanh tuyệt đối không bỏ qua, nhưng từ khi đánh chết Ngưu Đầu Âm Thần đoạt được vô số pháp bảo, Chu Thanh đã sớm coi nhẹ những thứ hàng phổ thông rồi, Ngưu Đầu đó dù gì cũng là thần linh, không chịu chứa chấp những thứ đồ hạ phẩm, bên trong xoàng nhất cũng phải mạnh hơn Thiên Nhất Thần Thủy xiên, có nó thì cũng chả làm gì, chi bằng thể hiện một tí sự độ lượng của mình, nhìn khuôn mặt của những tu sĩ hải ngoại này, tuy rằng khuôn mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhưng tâm kế phóng khoáng, không giống như đám người càn rỡ ngang tàng, âm mưu quỷ kế đa đoan, miệng nam mô bụng bồ dao găm của Trung Thổ đạo môn, tuy rằng Chu Thanh cũng là người như vậy, có khi còn bựa hơn!



Quả nhiên Chu Thanh vừa ra động thái này, những tu sĩ hải ngoại kia đều gật đầu gật gù, ngay cả Huyền Vũ chân nhân cũng giãn khuôn mặt đăm chiêu ra một chút.



"Khặc khặc, Chu chân nhân quả nhiên là người rộng lượng, hôm nay nhận được một phần nhân tình của ngài, sau này có chuyện gì lão Viên có thể giúp sẽ giúp nhiệt tình, Chu chân nhân chỉ cần nói là được." Thấy Chu Thanh trả lại xiên nước cho mình, con Thủy Viên kia vui mừng lắm lắm, cũng phải, ba người này tuy pháp lực cường đại, nhưng lại rất nghèo binh khí, tu đạo nhân mà mất binh khí cũng giống như ** mất váy, làm chuyện gì cũng khó khăn.



Chu Thanh cũng không nói nhiều, thấy sự việc đã kết thúc, kéo Vân Hà tiên tử định bỏ đi, Huyền Vũ chân nhân liền lập tức cuống lên gọi: "Xin hãy khoan, Chu chân nhân đến Tây Hải của chúng tôi, chi bằng hãy tới tệ cung của lão đạo đây thăm thú ngắm cảnh vài ngày rồi hãy đi, lão đạo đây rất hiếu khách, khắp vùng Tây Hải này đều biết, Thương Lãng thủy cung của lão đạo rất rộng rãi, không lo không có chỗ ngủ, hehe (tiếng cười là do mình chế, hehe)." Huyền Vũ chân nhân cười xởi lởi thoải mái, xem bộ mặt thể hiện đầy thiện ý. Truyện "Phật Đạo "



Tính cách của Chu Thanh thể hiện ra ngoài rất hợp cạ với lão đạo này, Huyền Vũ lão đạo vốn là giao du rộng khắp, vô cùng hiếu khách, trông thấy người như Chu Thanh thì có lý gì bỏ qua dễ dàng.




Hải ngoại Tu Đạo giới, qua lại với nhau, bằng hữu kết giao là vô cùng quan trọng, thường có những tu sĩ có quan hệ rất tốt với nhau, khi thiên kiếp của ai sắp tới có thể giúp đỡ ngăn chặn cho nhau, một người hai người không xong, nhưng mười người một trăm người thì sẽ khác, không giống như Trung Thổ đạo môn, có pháp bảo cường đại của sư môn truyền xuống, ở hải ngoại đều do tu tán mà thành, pháp bảo cường đại không có, họa chăng rất ít, cho nên bằng hữu là rất quan trọng.



Huyền Vũ lão đạo đã nhiều lần giúp đỡ người khác chống đỡ tứ trùng thiên kiếp, lúc thiên kiếp giáng lâm, thiên địa linh khí nồng đặc lạ thường, năng lượng sôi sục, cũng là một phương pháp luyện công rất tốt, chỉ có điều hơi nguy hiểm.



Thứ Chu Thanh muốn là hiệu quả, hắn hiểu không phải là sâu sắc lắm về hải ngoại Tu Đạo giới, quy củ không giống như Trung Thổ đạo môn, càng quan trọng hơn là, mình đã đắc tội với Côn Lôn, tuy rằng bây giờ không hề lo sợ, nhưng đối phương rất đông và hung hãn, cho nên kết giao với mấy tu sĩ tán tu hải ngoại có pháp lực cường đại cũng là điều tốt, đến lúc đó có thể nhờ đến trợ thủ, chỉ cần đám thủ hạ của Huyền Vũ chân nhân này tới hiệp lực với mình thôi, thì cho dù là san bằng Côn Lôn, cướp lấy cung Hư Ngọc cũng chẳng phải chuyện khó, nếu mình gây chia rẽ bên trong... Chu Thanh thoáng nghĩ trong lòng đã nghĩ ra hơn mười mưu kế thâm hiểm.



Chu Thanh và Huyền Vũ lão đạo thong thả bay, trò chuyện vui vẻ, Huyền Vũ lão đạo này quả thực rất hiếu khách, không có chuyện gì không nói với Chu Thanh, từ lời của Huyền Vũ lão đạo, hắn biết được những đệ tử môn nhân đạo hạnh cao thâm kia quả nhiên không có ai thuộc về loài người hết, và họ đều có đạo hạnh trên 2000 năm, cá mập hổ, cua, tôm hùm, trai trai.. Chu Tố thầm lẩm nhẩm.



Ngay cả Huyền Vũ lão đạo cũng là một con ba ba năm móng cực lớn, con ba ba năm móng này cũng là hậu duệ chi bên của Thái Cổ Thánh Thú Huyền Vũ, sau khi hóa hình, lão đạo này đã lấy đạo hiệu làm Huyền Vũ để tưởng nhớ tới tổ tiên, chỉ là khi hóa hình, không có ai chỉ điểm, yêu lực hao phí sạch, nên mới biến thành bộ dạng này, có điều những yêu quái tu hành ngoài biển cũng không quá chú trọng về hình thức, dù vào lúc hóa hình, cũng sẽ không chịu tiêu phí yêu lực của mình để làm đẹp nhục thân, yêu lực hao phí quá nhiều thì không thể ngày một ngày hai khôi phục được, vạn nhất gặp phải nguy hiểm gì, cơ hội sinh tồn sẽ giảm đi rất nhiều.



Trong lúc nói chuyện, Hồng Phát lão tổ thấy hai người trò chuyện cởi mở vui vẻ, liền nói: "Huyền Vũ chân nhân, hai người đừng chỉ mải nói chuyện thế, đến địa đầu rồi đấy."



Huyền Vũ lão đạo vô cùng hiếu khách, ngay cả Thiên Thủy Tam Quái cũng mời về luôn, Thiên Thủy Tam Quái cũng đã từng đến chỗ của Huyền Vũ chân nhân nên vẫn còn nhớ đường.



Huyền Vũ lão đạo ngại ngùng cười ngượng, rồi chỉ xuống hải vực phía dưới nói: "Chu chân nhân, phía dưới chính là tệ xá Thương Lãng thủy cung."



Huyền Vũ lão đạo chỉ tay niệm thần chú, mặt biển phía dưới từ từ rẽ sang hai bên, để lộ ra một con đường, nối thẳng xuống đáy biển bên dưới, con đường này rất dài và sâu, tuy rằng thẳng tắp xuống dưới, nhưng nhìn ngút tầm mắt, bên trong cũng rất tối, có ánh sáng màu xanh lập lòe dẫn lối, hiển nhiên là được sắp xếp sẵn.



Một đoàn mười mấy người bay vào trong thông đạo, mặt biển dần dần đóng lại.



Vào lúc đám người Chu Thanh đang chờ đợi trong giây lát, bỗng từ phía xa bay tới bốn năm bóng người quỷ dị, dẫn đầu là một tên mặc đạo bào màu vàng óng, khuôn mặt tuấn tú, sau lưng là một Thái Cực Đồ Án rất lớn, chính là Hiên Viên pháp vương!