Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 125: Biến cố liền liền (2)






Luồng lốc xoáy khá rộng, chắc phải bao phủ lấy khu vực hơn mười dặm, trung tâm con lốc ở dưới vực sâu 300 trượng, độ sâu mà ánh sáng không thể xuống tới, không gian như bị một bức màn đen tối che phủ, nhưng Chu Thanh lại nhìn thấy rõ ràng, trung tâm con lốc là một hòn đảo rộng khoảng 3 dặm, xung quanh hòn đảo ẩn hiện sóng năng lượng dao động, con lốc cổ quái này đều do trận pháp bao quanh hòn đảo phát ra, hoàn toàn che giấu đi khí tức và hình dạng của hòn đảo, nếu không phải Chu Thanh sử dụng kim thân pháp tướng, tuyệt đối không thể phát hiện nơi vực nước sâu hun hút kia lại tồn tại một hòn đảo nhỏ cổ quái đến thế. Truyện "Phật Đạo "



“Đây chắc là động phủ của những người hải ngoại tán tu thứ thiệt, che giấu tung tích quả nhiên thần diệu, nhưng tại sao không xuống sâu thêm chút nữa nhỉ? Càng xuống sâu càng an toàn mà! Chẳng lẽ họ không chịu nổi áp lực nước quá lớn, cũng đúng, hòn đảo lớn như thế, phải dùng đến pháp lực duy trì, chống đỡ áp lực nước dữ dội tiêu hao không ít chân nguyên pháp lực, càng xuống sâu thì áp lực càng mạnh, năng lượng pháp lực bị tiêu hao đâu phải ít.” Chu Thanh chợt tăng thêm mấy phần cảnh giác đối với đám hải ngoại tán tu tạo dựng động phủ nơi đáy biển sâu thẳm này.



“Nhưng các ngươi dám mạo phạm đến ta, thế thì ta không cần khách sáo nữa!” Trong thoáng chốc Chu Thanh nảy sinh mấy mươi ý niệm.




Tong! Phù hiệu hoàn mỹ được tạo từ 8 cánh tay trong giây phút niệm xong thần chú lay động dữ dội, một chất dịch vàng chóe tuôn vào trong phù hiệu, tinh thần niệm lực của Chu Thanh chớp mắt suy giảm mất một phần ba, sắc vàng óng ánh trên kim thân pháp tướng cũng nhợt nhạt đi nhiều, nguyên thần trở nên yếu đuối hẳn.



12 con rết thiết bối bị lôi xuống biển sâu, nguyên thần phân hóa được Chu Thanh dán trên cơ thể chúng liền bị một luồng thủy nguyên lực nhầy nhụa trói gô, đối phương rõ ràng là một cao thủ, hơn nữa còn có tài điều khiển tinh thâm ảo diệu đối với thủy nguyên lực, khả năng ấy vượt xa Chu Thanh, hắn biết ngay đó là một cao thủ tu luyện đạo pháp hệ thủy. Truyện "Phật Đạo "



Rết thiết bối tuy dữ tợn nhưng lại không thể thi triển đạo pháp, hơn nữa còn phải ứng phó với một cao thủ tu luyện đạo pháp hệ thủy ở dưới nước, mặc cho Chu Thanh ra lệnh cho lũ rết chống cự cỡ nào vẫn không thoát ra được, Chu Thanh tất nhiên không thể bỏ mặc lũ rệt bị đối phương cướp đi, khoan nói đến việc chúng có nguyên thần phân thân của hắn trong cơ thể, chỉ dựa vào số bảo vật Khổn Tiên Tác, xá lợi, Tịch Diệt pháp luân mà lũ rết đang mang theo thôi đã không thể đánh mất rồi.



Vừa mới cuỗm được số bảo vật này từ tay Càn Cơ lão đạo, chớp mắt lại bị người khác đánh cướp, Chu Thanh ngoài tức giận ra còn có một cảm giác như bị ông trời giễu cợt.



Chất dịch vàng chóe tuôn vào phù hiệu hoàn mỹ liền lập tức biến mất, cùng lúc đó, con lốc xoáy khổng lồ đang thao tác thủy nguyên lực kéo 12 con rết thiết bối về phía hòn đảo, chính vào lúc sắp thành công, không gian phía trên lũ rết đột nhiên mở ra một cái lỗ đen ngòm, chất dịch vàng chóe xuất hiện mặc kệ sự tồn tại của lốc xoáy và dòng chảy ngầm dưới biển sâu, trực tiếp vấy lên thân 12 con rết, nhuộm màu 12 con rết thiết bối thành một màu vàng chóe.



Gào! 12 con rết thiết bối vừa tiếp xúc với chất dịch vàng lập tức xảy ra biến hóa kì dị, chất dịch bị chúng hấp thu nhanh chóng, 5 con rết vốn dài mấy trượng to như cột nhà toàn thân phình to, thủy nguyên lực trói buộc xung quanh bị phá tan nát, tốc độ của con lốc xoáy khổng lồ giảm đi rất nhiều.




5 con rết con nào con nấy biến thân thành dài hơn trăm trượng, vòng thân đến mười mấy trượng, phù lục tím trên thân đều to bằng chiếc quạt không ngừng chuyển động, ngay cả 7 con rết còn lại đều bự hẳn lên tuy vẫn thua kém 5 con kia đôi chút, 12 con rết thiết bối nhe nanh múa vuốt dữ tợn, không ngừng vùng vẫy như 12 con thủy quái, con lốc xoáy rộng mười dặm bị chúng phá tan tành không còn hình dạng.



Chu Thanh biết rõ đấu pháp thuật với cao thủ đạo pháp hệ thủy ở dưới nước thật là ấu trĩ, trận pháp hoàn toàn không có tác dụng, chi bằng cứ dùng sức trâu bò phá phách, hắn đã chia ra một phần ba nguyên thần niệm lực phá vỡ không gian vấy lên bọn rết, giờ đây quả nhiên hữu hiệu, dù gì thì nguyên thần và niệm lực của hắn có thể chuyển hóa qua lại, Chu Thanh cũng không sợ bị tiêu hao, đó là nét tinh diệu của thuật nguyên thần luyện trùng. Truyện "Phật Đạo "



“Úi! Đây mà là rết à, chúng còn mạnh hơn cả rồng ấy chứ!” Chu Thanh thấy đám rết thiết bối lăn tròn dưới đáy biển, mỗi cái quất đuôi là có cột sóng cao mấy mươi trượng bắn lên, nhưng hiện nay không phải lúc đùa nghịch trong công viên nước, thân xác vẫn chưa xua hết ma khí, Vân Hà tiên tử cũng không biết ra sao, sau khi cướp lại bảo vật, Chu Thanh chả muốn khai chiến với những người hải ngoại tán tu bên dưới chút nào, hơn nữa đạo hạnh của họ cao thấp ra sao Chu Thanh còn chưa biết, tất nhiên không ngu gì mạo hiểm.



“Bảo bối, mau quay về!” Chu Thanh vẫy tay một cái, 8 cánh tay bỏ đi thủ ấn pháp chú, tinh thần niệm lực tiêu hao mất một phần ba, dù là kim thân pháp tướng mạnh mẽ cũng yếu đi hẳn, Chu Thanh vội triệu hồi 12 con rết thiết bối khổng lồ, thoát khỏi bị thủy nguyên lực trói buộc, 12 con rết xông thẳng lên mặt nước, cơ thể khổng lồ bắn thẳng vào không trung ngoe nguẫy che hết toàn bộ ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt biển, nước biển phủ một màu tối, chỉ còn lại sắc tím lấp lánh nơi da bụng của lũ rết, chính là những phù lục to bằng chiếc quạt.



Chu Thanh liền vận thần niệm, cả 12 con rết cùng được thu nhỏ về hình dạng ban đầu, nguồn tinh thần bản nguyên dồi dào cũng trở vào trong kim thân pháp tướng, toàn thân thoải mái vô cùng, Chu Thanh thử hoạt động các cơ của cơ thể khổng lồ, thanh thoát linh hoạt, coi như đã mò ra một số năng lực của cơ thể này, Chu Thanh mừng rơn, mở không gian ảo ra cất hết lũ rết thiết bối và toàn bộ báu vật vào đó, để lại kí hiệu nhận biết trong vùng biển này, sau đó nhanh chóng bay xa trăm dặm, biến mất vào không gian ảo của mình.




Chu Thanh muốn nhân cơ hội này luyện hóa Khổn Tiên Tác, hấp thu xá lợi, rồi mới quay lại vùng biển ấy trả thù, có Khổn Tiên Tác trong tay, Chu Thanh không sợ bất cứ người tu đạo nào nữa, dù đối phương có ùa lên đông đúc cũng không thành vấn đề.



Hải ngoại tu đạo giới vốn yên tĩnh ngàn năm, chỉ trong giây phút ngắn ngủi đã ươm mầm tai họa. Chính vào lúc Chu Thanh rời khỏi không lâu, sóng nước trên mặt biển sôi sùng sục, 3 cột nước cao mười trượng bắn thẳng lên trời, trên đỉnh mỗi cột nước đều có một người đang đứng, một vị trung niên nam tử mặc đạo bào kiểu xưa, tay cầm một cây tử kim phất trần, linh khí lan tỏa, chính là một món bảo vật.



Một vị thân hình cao lớn, tay dài quá gối, trên người mặc chiếc áo giáp dị dạng, trên áo giáp khắc rất nhiều họa tiết cá sâu chim chóc, toàn thân phủ đầy lông dài trắng phao mềm mượt, phất phơ trong gió, chỉ là nhìn vào khuôn mặt vượn kia là biết ngay không phải con người.



Vị còn lại là một lão đạo sĩ bình thường, búi tóc cột cao cao, đầu tóc một màu đỏ rực như ngọn lửa, khoác trên mình bộ pháp bào lam biếc, xung quanh ẩn hiện hơi nước, trên pháp bào có các đường chỉ vàng trang trí.



Hai vị đạo nhân đứng trên cột nước kể cũng có chút giống thần tiên, nhưng con vượn lông trắng cao lớn kia trên tay lại cầm một thanh trường xoa, lấp lánh ánh sáng, trên thanh xoa lại long lanh trong suốt, có tia nước chuyển động trong đó, hình như được chân thủy kì dị ngưng tụ mà thành chứ không phải làm bằng kim loại bình thường, cây xoa có 3 mũi nhọn, mũi nhọn chính giữa sắc bén nhất, trên đó còn đang xiên một quả tim người máu me lòng thòng, quả tim hình như vẫn còn sống, phập phồng nhịp đập, nếu như không có máu tươi rỉ xuống từng giọt, người khác nhìn vào còn tưởng là đồ giả ấy chứ