Phật Đạo (Phật Bản Thị Đạo)

Chương 120: Tình thế hỗn loạn






Đạt Lai Lạt Ma cười hi hí nham hiểm: “Khí khí! Khí khí!” Tiếng cười âm u có thể so sánh với tiếng quạ đột nhiên vang lên trong đêm khuya thanh vắng, tạo cho người ta một cảm giác ớn lạnh.



“Tứ đại hộ giáo pháp vương Mật tông đều ở đây cả à! Hí hí! Bổn hoạt phật còn tưởng các ngươi sớm đi tây phương cực lạc rồi chứ! Năm xưa nếu không phải 4 lão già chết tiệt này, Hiển tông ta sao lại bị đuổi ra khỏi Bố Đạt La cung, với chút đạo hạnh của Ban Thiền, hắn đâu phải đối thủ của ta, bây giờ cuối cùng bổn hoạt phật cũng tóm gọn các ngươi rồi, không có 4 lão già các ngươi, ta chống mắt xem thử Hiển tông còn oai phong được bao lâu. Khí khí! 4 viên La hán xá lợi thượng hạng! Nếu ta luyện hóa nó rồi, tất cả người trong Mật tông các ngươi có hợp sức lại cũng không chống lại được ta đâu! Phải công nhận đạo hạnh của tứ đại pháp vương cao thâm quá nhỉ! So với bổn hoạt phật còn mạnh hơn 3 phần, nếu không có cơ hội tốt lần này, đúng thật là ta hết cách đối phó các ngươi, xem ra Hiển tông của ta sắp làm chủ Bố Đạt La cung rồi! Ha ha…” Đạt Lai Lạt Ma ngửa cổ lên trời cười như điên dại.



Bàn tay to béo xòe ra, 4 viên xá lợi bóng loáng bị Đạt Lai Lạt Ma ném vào miệng nuốt luôn xuống bụng. Sắc mặt Đạt Lai Lạt Ma liền tỏa ra một vầng hào quang sáng chói vàng chóe, “Hí hí, mạnh quá nhỉ! Chỉ dựa vào linh khí phủ trên bề mặt đã bồi bổ cho ta không ít rồi, xem ra phải luyện hóa mấy viên xá lợi mạnh mẽ này, bổn hoạt phật phải bế quan tu luyện một năm mới được.”




Phụt! Tứ đại pháp vương bị Khổn Tiên Tác trói gô cứng ngắt, khí huyết toàn thân không thể lưu chuyển, nhưng nguyên thần kết nối tính mạng trong 4 viên xá lợi bị Đạt Lai Lạt Ma dùng phật lực đánh tan, cả 4 người cùng lúc phun ra một ngụm máu tươi màu vàng lợt, La hán kim thân quả nhiên thần kỳ, ngay cả máu chảy trong cơ thể cũng biến thành màu vàng.



“Càn Cơ trưởng giáo, ngươi là trưởng giáo một môn phái tiếng tăm lẫy lừng, thế mà lại dùng thủ đoạn bỉ ổi ám toán chúng tôi, hay cho Mật tông và Côn Lôn còn là đồng đạo hảo hữu, nếu không phải năm xưa Mật tông ra tay giúp đỡ, ngươi có thể đối phó nổi với Ma đạo đệ nhất cao thủ Ôn Lam Tân sao? Hành động của ngươi chẳng khác nào tà ma ngoại đạo!” Đại Bi pháp vương bị đánh tan mất một nửa nguyên thần trong viên xá lợi, nếu không vì có La hán kim thân chống đỡ đã sớm hồn xiêu phách tán rồi, lão căm phẫn hành động bỉ ổi của Càn Cơ lão đạo, mất đi nguyên thần xá lợi, công lực tứ đại pháp vương tiêu tan gần hết, cảm giác sợ hãi bao trùm nội tâm, nếu không phải toàn thân bị trói gô không nhúc nhích được, cả 4 người đã lao tới liều mạng với Càn Cơ lão đạo rồi. Mật tông và Hiển tông vốn là đối thủ xung đột bao đời nay, Đạt Lai Lạt Ma tính kế đối phó họ là điều hiển nhiên, tứ đại pháp vương không thể nói gì, nhưng ngay cả Càn Cơ lão đạo cũng tham dự âm mưu thâm độc này thì quả thật không thể chấp nhận, tứ đại pháp vương phẫn nộ cùng cực, Chu Thanh tin chắc lúc này đây cả 4 người đang muốn phanh thây xẻ thịt Càn Cơ lão đạo ra mới hả được cơn giận.



“Hí hí! Hí hí!” Càn Cơ lão đạo thấy mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch sắp đặt từ trước, vẻ mặt âm u cũng bắt đầu giãn ra, cười khoái trá vài tiếng, toàn thân tỏa ra khí thế quái dị, “Ai bảo Mật tông các ngươi có thế lực quá lớn ở Tây Vực chứ? Cây to đón gió, cho dù lão đạo không đối phó các ngươi, cũng có người khác đến đối phó các ngươi thôi. Đạt Lai Lạt Ma chẳng qua tình cờ gặp mặt lão đạo, tiện thể giúp lão đạo một tay trả mối thù không đội trời chung. Hí hí! Các ngươi cũng coi như đã làm một việc công đức rồi, sau này chuyển thế luân hồi còn có thể đầu thai vào một gia đình tốt đấy!” Càn Cơ lão đạo lên tiếng chế giễu, Đại Bi pháp vương tức đến nỗi ngất xỉu, lão đã bị trúng nhát chém Hóa Huyết thần đao của Chu Thanh, nguyên khí tổn thương nặng, bây giờ viên xá lợi chứa nguyên thần bản mệnh lại bị Đạt Lai Lạt Ma tịch thu, còn hứng chịu lời lẽ cay nghiệt của Càn Cơ lão đạo, chỉ còn cách cái chết gang tấc nữa thôi, không ngất xỉu mới lạ.



“Yên tâm, sao ta có thể để chúng chuyển thế đầu thai chứ, mấy lão già này đã chuyển thế 3 lần rồi, kinh nghiệm phong phú, để chúng lại e sẽ thành mối họa sau này. Hí hí! 4 cơ thể La hán kim thân, ta có thể dùng luyện chế thân ngoại hóa thân mạnh mẽ được đó!” Đạt Lai Lạt Ma thấy Đại Bi pháp vương ngất đi, quơ tay một cái, Tịch Diệt pháp luân đã nắm trong tay, sau khi xem xét tỉ mỉ một hồi, Đạt Lai Lạt Ma đột nhiên cười phá lên như điên, Chu Thanh có cảm giác tên phiên tăng to béo này chắc bị chập vài sợi dây thần kinh trong đầu, hoặc là lão đã bị chó dại cắn.



“Quả nhiên là Tịch Diệt pháp luân hàng thật, hôm nay ta có được 4 viên xá lợi của tứ đại pháp vương đã là món lợi lớn nhất từ trước đến nay rồi, thế mà bây giờ còn có thêm bảo vật trong truyền thuyết Phật môn. Bồ đề kim thân nha! Chỉ cần ta tham ngộ được bồ đề kim thân, luyện thành Lục trượng pháp tướng, trong thiên hạ này còn ai là đối thủ của ta nữa chứ? Cuối cùng Hiển tông ta đã có ngày viết nên trang sử hiển hách rồi. Ha ha! Ha ha! Đến lúc đó đừng nói là dưới trần gian, cho dù là Phật giới, ta cũng là Phật tổ một cõi rồi!” Đạt Lai Lạt Ma càng nói càng kích động.



Dù là Mật tông hay Hiển tông, đều có truyền thuyết về Tịch Diệt pháp luân, chỉ là câu chuyện có hơi khác biệt, nhưng có một điểm tương đồng, chính là trong Tịch Diệt pháp luân có ghi chép một bộ vô thượng huyền công vô cùng thần diệu, có thể trực tiếp tu luyện thành Phật tổ kim thân, không cần chuyển thế luân hồi.



“Đạt Lai hoạt phật! Xin ngài đừng quên tên tiểu tử kia cũng đã tu thành bồ đề kim thân rồi, nếu hôm nay không có tứ đại pháp vương góp sức, cộng thêm Khổn Tiên Tác, chúng ta cũng không đối phó nổi tên tiểu tử này đâu. Tên tiểu tử tự xưng là hải ngoại tán tu, nhưng lại không có thế lực gì, trên người có vài món pháp bảo hảo hạng, hôm nay ngài đã thu được nhiều lợi ích rồi, hay là giao tên tiểu tử này cho ta nhé!” Càn Cơ lão đạo vẫn giữ vẻ mặt âm u quái dị, nhưng khi nói chuyện lại tỏ ra cực kì cung kính, giống như đang cầu xin Đạt Lai Lạt Ma vậy. Chu Thanh lắc đầu nguầy nguậy, Càn Cơ lão đạo đúng thay đổi hoàn toàn tính cách rồi, trước kia cao ngạo hống hách, từ hành động bao che đệ tử đánh nhau với Chu Thanh là đủ biết Càn Cơ lão đạo là một trưởng giáo uy nghi ngạo nghễ cỡ nào, bây giờ không những trở nên nham hiểm độc ác, còn khúm núm cúi đầu trước Đạt Lai Lạt Ma, Chu Thanh nghi ngờ có khi nào đó là 2 người khác nhau không nhỉ? Truyện "Phật Đạo "




Đạt Lai Lạt Ma lạnh lùng gằn giọng: “Cái gì? Người này đã luyện thành bồ đề kim thân rồi sao? Xem dáng vẻ người này vẫn còn rất trẻ, có lợi hại đến đâu cũng không thể nào tu luyện thành công đâu, ta có nghe Đạo gia còn có pháp thuật cải lão hoàn đồng gì đó, chắc tên này đã làm vậy rồi. Nếu đã thế trên đời này tất nhiên không cho phép xuất hiện 2 người có bồ đề kim thân, người này phải thuộc về ta, ngươi đừng quên khi ta cho mượn Khổn Tiên Tác ngươi đã hứa gì với ta, hôm nay ta phải lấy hết tất cả pháp bảo và người, bao gồm luôn nữ đệ tử của Đại Tự Tại cung. Hí hí! Ngày thường ta còn e sợ Đại Tự Tại cung, đợi khi ta luyện hóa 4 viên xá lợi, tu thành kim thân, vậy ta còn sợ gì Đại Tự Tại cung nữa nào? Đến lúc đó ta còn phải tìm đến nơi bắt hết nữ đệ tử của chúng về tham phật hỉ thiền cùng bổn hoạt phật ấy chứ! Ngươi mà còn lải nhải đặt điều kiện ở đây, coi chừng ta dọn dẹp luôn ngươi đó!” Truyện "Phật Đạo " Truyện "Phật Đạo "



Lời nói vô cùng ngang tàng, không hề xem Càn Cơ lão đạo ra gì, như để chứng minh sức mạnh của mình, Đạt Lai Lạt Ma thi triển pháp quyết, 6 sợi thừng trói gô 6 người lóe lên ánh sáng chói lòa, nhanh chóng siết chặt, tam đại pháp vương đang hấp hối bị siết ngất đi.



Chu Thanh và Vân Hà tiên tử chỉ cảm thấy toàn thân bị siết lại, sức mạnh kinh hồn như muốn xé nát mình ra, pháp lực của Khổn Tiên Tác ngay cả thần tiên trên trời còn không chống cự nổi, huống hồ là hai người, trong tích tắc cả hai đều gục đầu xuống xỉu đi.



Càn Cơ lão đạo đột nhiên phát hiện mình mất đi liên hệ với Khổn Tiên Tác, nhưng lão biết rõ khi Đạt Lai Lạt Ma cho mượn bảo vật này đã thêm vào phong ấn trên đó, chỉ cho phép mình sử dụng chứ không thể nổi lòng tham đoạt lấy. Bây giờ rõ ràng Đạt Lai Lạt Ma muốn độc chiếm hết lợi lộc, nhưng Càn Cơ lão đạo vốn không phải là đối thủ của Đạt Lai Lạt Ma, hơn nữa đối phương còn có Khổn Tiên Tác, động thủ đánh nhau chắc chắn không có cơ may giành chiến thắng, lão nhất định bị Đạt Lai Lạt Ma đánh chết tươi ngay.



Thấy Đạt Lai Lạt Ma hành xử như thế, ánh mắt Càn Cơ lão đạo lóe lên ánh sáng oán hận như con rắn độc rình mồi, chỉ có điều hiện nay lão không dám tranh luận với Đạt Lai Lạt Ma. Càn Cơ lão đạo bị thù hận làm cho u mê đầu óc, vì muốn nhanh chóng trả thù Chu Thanh, lại không dám tận dụng lực lượng Côn Lôn, lão dùng thuật nguyên thần đoạt xác, vốn là điều cấm kỵ trong môn phái, hiện giờ nguyên thần và thể xác còn chưa hòa hợp, chỉ còn cách dùng huyễn thuật biến hóa ra tướng mạo trước kia, tứ đại pháp vương và Đạt Lai Lạt Ma vì tu luyện công pháp Phật giáo nên không nhìn ra chỗ huyền diệu trong đạo thuật Côn Lôn, còn các sư huynh đệ của Càn Cơ lão đạo ai nấy đều tinh thông bí pháp Côn Lôn, nhất định không che giấu được họ, nếu bị họ phát hiện ra, chức trưởng giáo Côn Lôn của Càn Cơ lão đạo không những không giữ được, rất có thể còn bị thanh lý môn hộ, đoạt lấy thân xác của đệ tử, trong bất kỳ môn phái nào đều bị xếp vào trọng tội không thể tha thứ.



Khó khăn lắm Càn Cơ lão đạo mới nghĩ ra mưu kế một mũi tên bắn chết hai con nhạn, nhưng lão cũng biết đây là cách làm trao đổi với sói, chỉ là mối thù với Chu Thanh khiến lão phát điên, không cần lo nghĩ nhiều nữa, thêm vào Chu Thanh biết rõ chuyện xấu của lão, giờ lại làm Khách Khanh trưởng lão của Thục Sơn, điều này càng làm Càn Cơ lão đạo nôn nóng muốn thủ tiêu Chu Thanh.




Đạt Lai Lạt Ma nhìn bộ dạng phục tùng của Càn Cơ lão đạo, gật gù vẻ hài lòng, nói: “Chỉ cần thứ nào ta không dùng đến, tất nhiên sẽ ban cho ngươi, ngươi đường đường là trưởng giáo Côn Lôn, thế mà ra nông nỗi này, thật là tức cười đấy!”



Nói xong, Đạt Lai Lạt Ma mặc kệ Càn Cơ lão đạo, đưa tay tóm về phía Vân Hà tiên tử. Đột nhiên, xung quanh Chu Thanh một vầng sáng vàng tỏa ra, một đóa sen hồng từ từ mọc lên, đóa sen lúc đầu nhỏ xíu, chỉ to như móng tay, trong chớp mắt nở to thành cái sọt, Đạt Lai Lạt Ma nhìn thoáng qua là biết ngay đóa sen hồng không phải là vật chất có thực thể, nó chỉ được tạo thành từ đóm lửa màu hồng kì dị mà thôi, nhưng Đạt Lai Lạt Ma vừa nhìn thấy đóa sen lửa đột nhiên rùng mình sợ hãi, hốt hoảng thốt lên: “Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Quả nhiên là Hồng Liên Nghiệp Hỏa! Ây da!”



Hòa cùng tiếng kêu thất thanh của Đạt Lai Lạt Ma, đóa sen lửa to bằng cái sọt đột nhiên nổ tung, phân hóa làm nhiều đóa sen nhỏ chụp vào Càn Cơ lão đạo và Đạt Lai Lạt Ma.



Thì ra Chu Thanh trong khoảnh khắc nhìn thấy Càn Cơ lão đạo lôi ra Khổn Tiên Tác, biết sự thể chẳng lành, kim thân pháp tướng bèn tách rời thân xác trốn vào không gian ảo, bằng không bị Khổn Tiên Tác trói gô, cho dù là kim thân pháp tướng cũng bị trói chặt cứng không thể nhúc nhích, may mà Càn Cơ lão đạo sử dụng Khổn Tiên Tác còn chưa thành thạo nên Chu Thanh mới có thể bỏ trốn trót lọt.



Chiêu thức Chu Thanh vừa đánh ra chính là đòn hủy diệt ghê gớm nhất, có uy lực khủng khiếp nhất trong kim thân pháp tướng, tự kích nổ 8 món binh khí trong tay!